Tận thế bắt đầu từ đâu

Chương 7 : tranh chấp

Sau khi tất cả mọi người thu thập đầy đủ chất hết vật tư lên xe, ai nấy đều mang vẻ mặt trắng bệch đi lên. Lý hiểu linh ngạc nhiên khi nhìn thấy mọi người đều có hành động khác lạ như vậy, chợt nàng kéo tay tố nhã mà hỏi. Được biết chuyện vũ phàm giết người, nàng ban đầu cũng không dám tin hai con ngươi tràn đầy khiếp sợ nhìn qua vũ phàm đang nhắm mắt dưỡng thần. Bỗng vũ phàm mở mắt ra nói: “được rồi lái xe quay về trường học đi” “a... được!!!” Giật mình nàng nhanh chóng khởi động nhấn ga chiếc xe lao thẳng về phía trường học. Lúc này khung quanh xung quanh hai bên đường đầy rẫy tang thi, khắp nơi âm thanh sột soạt gặm nhắm thi thể cùng tiếng gào của tang thi. có nơi thì lửa đã bốc cháy , có cửa hàng thì cửa kính vỡ toang, nhìn qua rất hoang tàn. Mọi người đều hoảng sợ nhìn thấy tang thi rậm rạp trên khắp đường phố, dường như không còn ai sống sót cả thế giới chỉ tang thi. Thế giới biến dị thì may mắn có thể nhiều người sống sót nếu ở trong nhà trong thời điểm này. nhưng nếu ở một mình trong phòng thì cũng rất ít có thể sống sót vì virus lan tràn khắp nơi. Trên đường xe buýt cán rất nhiều tang thi lúc này xe buýt vừa tới cửa trường học thì không lâu sau có một bầy tang thi chậm chạp tiến tới chiếc xe. Chúng bị thu hút bởi âm thanh của động cơ xe cùng với mùi sinh mệnh hấp dẫn qua đây. Nhìn qua tang thi đang tiến tới vũ phàm ra lệnh nói: “cán chúng đi rồi chạy thẳng vào!!!” “được.” Lý hiểu linh gật đầu nói, nàng nhấn ga tăng tốc độ lên, chiếc xe nhanh chóng lao lên cán bay tang thi ngán đường. Chạy tới gần khu lớp học lý hiểu linh cho xe dừng lại trước một khu ký túc xá trống gần đấy. cửa xe mở ra, vũ phàm rút thanh bạch nhận chi kiếm ra như một bóng ma lao xuống chém thẳng vào một đầu tang thi đang đứng trước cửa xe. Huy động trường kiếm trong tay hắn vung lên chém nhiều nhát giết tang thi chung quanh xe: “nhanh xuống xe , ta cần lên cứu những người trên phòng học đấy” Bọn người vương tân nhanh chóng bước xuống xe. Bên ngoài sân ký túc xá rất ít tang thi , chỉ rải rác năm sáu đầu, rất nhanh hắn đã chém giết sạch sẽ. Vừa vung kiếm lên chém bay đầu một tang thi vũ phàm ngước đầu lại nói: “nhanh chạy lên phòng học, ta sẽ thanh lý toàn bộ tang thi . mập ngươi đi cùng họ, an toàn của họ giao cho ngươi, ta sẽ đuổi theo sau.” “được ngươi nhớ cận thận” Vương tân gập đầu đáp liền chạy nhanh đi, mấy người diệp lục nhanh chóng chạy lên trên lầu, vũ phàm thì bắt đầu tàn sát tang thi xung quanh xe. Giết nốt con tang thi cuối cùng vũ phàm nhanh chóng đuổi theo, bước tới gần lớp vũ phàm nghe thấy tiềng ồn ào chửi bới của vương tân. Cả mấy người vương tân , diệp lục , lý hiểu linh đều bị nhốt ở ngoài , vương tân thì bực tức đập cửa la lên nhưng không có ai mỏ cửa. “ta kháo , mấy người các ngươi nhanh mở cửa ra.” “à việc gì chúng ta phải mở cửa cho các ngươi ai biết lúc các ngươi ra ngoài có bị tang thi lây nhiễm hay không” bên trong đáp lại là một giọng đầy chua chát của tư nhiên nhiên. Tư nhiên nhiên nghe lời vương nhị tuấn không hề muốn cho bọn vương tân vào trong với ý định để bọn họ chết trong miệng tang thi. Chạy tới gần bọn vương tân , vũ phàm liếc mắt qua chợt hỏi. “mập mạp tại sao bọn họ lại không mở cửa cho các người” “bọn chết tiệt đấy tưởng trong chúng ta đã bị tang thi cắn khi ra ngoài, chúng sợ chúng ta sẽ lây nhiễm cho họ. ngươi xem , mập mạp ta mà vào được thì sẽ cho bọn khốn đấy biết mùi lưỡi rìu của ta.” Nhìn vô trong vũ phàm nheo hai mắt lại , sát khí bùng nổ ra , hắn nói với giọng âm trầm rét buốt. “giờ các người hoặc mở cửa hay ta sẽ phá cửa xông vào ném các người cho tang thi ăn” Hôm nay chiến đấu rất nhiều thân thể vũ phàm đến mệt mỏi không chịu được , gặp thêm việc này thì hắn trở nên nổi giận. “a a a các người không được phá cửa , làm vậy sẽ thu hút tang thi” “không được bọn tôi mở mà” “nhanh tư nhiên nhiên cô nhanh để bọn họ vào đi” “không được phá cửa, tư nhiên nhiên ngươi mau để họ vào à” Lúc này tất cả người trong lớp nghe vũ phàm nói phá cửa xông vào liền hoảng sợ chất vất tư nhiên nhiên. “các người….. nhị tuấn chúng ta nên làm sao?” tư nhiên nhiên nhìn qua vương nhị tuấn hỏi. Trong mắt lóe lên vẻ âm độc vương nhị tuấn nghiến răng nói: “đáng chết!! để chúng đi vào nếu trong chúng có người bị nhiễm thì ta sẽ có cách đuổi chúng.” “kéttt…..” Bước vào lớp vũ phàm nhìn qua tư nhiên nhiên tới trước mặt nàng nói với giọng lạnh lẽo. “là ngươi xúi dục bọn chúng chặn cửa lại phải không” “phải là ta thì thế nào, ai biết được các người có bị tang thi lây nhiễm hay không , chết thì các người nên chết ngoài đấy đừng mang tai họa cho chúng ta” Tư nhiên nhiên ngước mặt lên như con thiên nga kiêu ngạo nói, với nàng sinh mệnh của bọn vũ phàm không đáng giá. “bốp!” một tiếng bạt tai vang vội , vũ phàm không kiên nể gì vung tay tát vào mặt tư nhiên nhiên. “a a a a a a” “ngươi dám tát ta tên khốn khiếp. ta liều mạng với ngươi” Không dám tin vũ phàm dám tát mình , tư nhiên nhiên gào thét lên chửi hắn. “ngươi thử nói thêm tiếng nữa thì trách sao kiếm ta lại vô tình đấy” Híp mắt lại hắn trong khe mắt của vũ phàm bắn ra luồng quang mang sắt bén, tư nhiên nhiên nhanh chóng ngậm miệng , nàng cắn răng trừng mắt nhìn vũ phàm hận không thể xé xác hắn ra. “nhị tuấn hắn dám tát ta ngươi đòi lại công bằng cho ta à” “vũ phàm ngươi thân là nam tử hán lại tát nữ nhân như vậy có phải là ngươi quá đáng hay không” “bọn ta không cần người mang rợ như các người mau cút khỏi đây đi” Vương nhị tuấn âm hiểm nhìn qua vũ phàm liền mở mồm đuổi bọn hắn. Liếc qua vương nhị tuấn , vũ phàm thân ảnh chợt biến mất và xuất hiện trước mặt vương nhị tuấn với tư nhiên nhiên. “ầmmm “ Vũ phàm đá thẳng vào bụng vương nhị tuấn làm hắn bay thẳng tới góc phòng học, nằm trước tường vương nhị tuấn khóe miệng tràn đầy máu , hắn bị cú đạp này làm tổn thương nhẹ tới nội tạng. “rác rưởi…” để lại một câu khinh miệt vũ phàm liếc nhìn những người còn lại trong phòng học, không một ai dám nhìn khi hắn liếc tới. “nhị tuấn ngươi không sao chứ.” “tránh ra….” “tên khốn ta sẽ cho ngươi chết không được yên lành” Nhìn qua vũ phàm đang bỏ đi khóe mắt hắn như nứt ra thầm oán hận nghĩ, thậm chí muốn giết chết vũ phàm ngay lập tức. Vũ phàm nhìn qua lần nữa nói giọng âm trầm với tất cả mọi người trong phòng học. “tất cả các người, lẽ ra việc ta quay lại cứu các người đi là điều hiển nhiên. nhưng việc ban nãy các người chặn cửa nhốt chúng ta bên ngoài đã làm ta thay đổi suy nghĩ.” “tốt thôi bây giờ sinh tử mỗi người tự lo lấy đi, ta không có nhiều chuyện như thế cứu những kẻ đáng chết như vậy” Vũ phàm không có ý định thu nhận những người chỉ biết phàn nàn hùa theo không muốn xuất lực. sống chết của họ không có liền quan gì tới hắn. “không được vũ phàm em không thể để mặc mọi người như thế này , chúng ta nên đoàn kết lại sống sót chứ” Giang tử kỳ lên tiếng ngăn cản , nàng không thể để các học sinh chia rẽ ra như vậy. “giang lão sư, nếu cô muốn đi với bọn ta thì cô có thể đi, nhưng nếu ngăn cản ta và còn nhắc lại việc ta phải cứu bọn họ thì dù cô là lão sư thì…” Nói tới đây giọng vũ phàm mang theo một tia sát khí nhìn giang tử kỳ. Giang tử kỳ hai mắt ngấn lệ nàng trông rất tội nghiệp nàng tất nhiên là nghe và hiểu câu tiếp theo của hắn ý chỉ là ngăn cản hắn thì hắn cũng sẽ hạ thủ với nàng. Nàng oan uổng thầm nghĩ hắn đúng là một kẻ vô tình, nàng chỉ muốn tốt cho tất cả mọi người trong phòng học này. Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm