Tân Nương Nóng Tính
Chương 8
“Lão đầu tử! Bây giờ ngươi có chịu nói thật chưa !” Từ ngày đó, Ngọ đi rồi không thấy quay trở lại, nàng từng đến Ưng Minh dò xét quá, nhưng Ưng Minh vẫn hỗn loạn không dứt, chứng minh Ngọ đã thuận lợi lấy được đồ. Vậy thì Ngọ ở đâu ? Ngay cả Ái Lệ Ti cũng không thể định vị được Ngọ! Giống như Ngọ bị biến mất khỏi địa cầu vậy. Nhớ tới chuyện lúc trước, Hiên Viên Dạ khẳng định lão đầu tử có liên quan
“Cái gì chứ ? Ta không biết, đừng hỏi ta!” Đổng Dương Sóc giả ngu. Nói giỡn, nếu để nàng biết hắn hãm hại Ngọ nha đầu, nhất định sẽ chết không toàn thây ~
Hừ! Căn bản là giấu đầu lòi đuôi!
“Ngọ không thấy! Ta nghĩ ngươi biết nàng đang ở đâu !” Không phải là hỏi thăm, mà là khẳng định.
“Di ~? Ngọ nha đầu không thấy ? Nàng đi Ưng Minh trộm đồ, có khi nào bị bắt không ?!” Hắc hắc! Lời đồn đãi quả nhiên là thật! Hắn dĩ nhiên biết Ngọ nha đầu ở đâu! Vì chứng thật truyền thuyết , hắn mới len lén đi theo Ngọ nha đầu, không ngờ lại tận mắt chứng kiến nàng biến mất. Lúc ấy quả thật hắn kích động vô cùng nha ! Ai nha ~! Không thể biểu hiện quá rõ ràng, kẻo bị cô bé khôn khéo này nghi ngờ
“Ngươi nghĩ sao ?” Chỉ một Ưng Minh nho nhỏ cũng có thể bắt được Ngọ sao ? Huống chi, nếu bắt được thì đã sớm đăng lên báo rùm trời rồi, còn sóng yên biển lặng, hơn nữa, Ưng Minh còn hỗn loạn đến thế sao ! Huống chi chỉ cần còn ở trên địa cầu, cho dù chết, Ái Lệ Ti cũng sẽ tìm được
“Ta làm sao mà biết ! Có lẽ là Ngọ nha đầu nhất thời thất thủ !” Sách sách! Ánh mắt của Dạ nha đầu đúng là lãnh băng nha ! Nếu để nàng biết hắn “thấy chết không cứu”, nhất định sẽ bị ánh mắt ngàn năm này đông lạnh đến chết, đến miếng xương cũng không còn !
“Bất kể như thế nào, ta hy vọng ngươi đừng nên có âm mưu gì!”
“Ai da ~! Nói khó nghe vậy ! Ta làm gì có âm mưu !” Đó chỉ là trò chơi mà thôi !
“Không có thì tốt ! Hy vọng Ngọ không có chuyện gì!”
“Hmm ~! Nàng làm sao có chuyện được, nàng đang rất tốt ~~ áo ~! Ngươi dụ dỗ ta !” Đổng Dương Sóc giật mình muốn thu miệng lại nhưng đã không còn kịp nữa . Ô ~! Hắn thông minh cả đời nhưng nhất thời hồ đồ, bị tên tiểu quỷ này “dụ dỗ”
“Ngươi nói cái gì !” Hiên Viên Dạ ánh mắt lạnh vô cùng, nàng biết hắn nhất định là giở trò, trực giác của nàng chưa bao giờ sai. Đối phó với lão ngoan đồng ngàn năm này, nàng nhất định phải dùng một chút mưu kế
“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì !” Giả bộ ngu giả bộ ngu! Hắn gì rồi, cái gì cũng không nhớ được ~ yes ! Hắc Hắc ! Tương kế tựu kế ! Đổng Dương Sóc bận rộn vui mừng, quên che đi tia sáng gian xảo trong mắt
Hiên Viên Dạ híp mắt. Lại nữa ! Loại dự cảm bất thường này ! Hơn nữa, hình như nó đang nhắm vào nàng. Lần này lão đầu tử nhất định là giở trò với nàng
“Ngươi tốt nhất đừng quên cảnh cáo của ta !”
Sách sách ~! Nghĩ đến khối băng như nàng cũng có lúc kinh ngạc, hắn cao hứng không thôi
“Lão đầu tử!”
“Ai ai ai! Chú ý thái độ của ngươi! Bây giờ có việc nhờ người khác cũng không phải là ta !” Nàng đã bị hắn bắt được nhược điểm, không tận dụng cơ hội cũng thật là phí !
Đổng Dương Sóc làm bộ làm tịch quá rõ ràng, dễ dàng bị Hiên Viên Dạ phát giác
“Ngươi nói ta sao?” Nàng làm sao không biết chuyện này!
“Ngươi không muốn biết Ngọ nha đầu ở đâu sao?” Hỏi đi hỏi đi! Hắn muốn cho nàng ngạc nhiên một phen, xoá đi hết ám khí chất chứa mấy năm qua trong lòng hắn
“Bây giờ không muốn !”
“Ớ ? !”
“Dù sao nàng cũng đang rất tốt!” Nếu như vậy, cũng không cần lo lắng nhiều. Nàng tin Ngọ có thể giải quyết được
“Cho dù nàng không có ở thế kỷ hai mươi mốt cũng không sao cả?” Hắn không tin!
Không có ở thế kỷ hai mươi mốt? !
“Vậy thì càng không cần thiết ! Theo lí thì không nên suy nghĩ, chỉ càng phiền cho đầu óc thôi.”
“Ngươi ngươi ~~ ngươi máu lạnh!” Trong mạch máu toàn là băng ! Ngay cả tỷ muội của mình cũng không quan tâm ! Thật là máu lạnh
Nàng chỉ nghê hắn 1 cái
“Ta nghĩ ngươi đã sớm biết !” Khẩu khí ôn hoà, nhưng dễ dàng làm tức chết người ta
“Ngươi ~ ngươi ~ ngươi đứng lại đó cho ta!” Đổng Dương Sóc tức giận gọi lại Hiên Viên Dạ đang xoay người bỏ đi . Hắn chính là muốn nói cho nàng biết!
“Ngọ nha đầu bị ‘Đồng hoa kính’ hút về Đường triều ! Ngươi không muốn cứu nàng sao ?” Ô ~ tại sao lại như vậy ?! Không phải là nàng nên cầu xin hắn, hắn mới nói cho nàng nghe sao ? Sao bây giờ lại giống như hắn đang cầu xin nàng nghe thế ?!
Trở về Đường triều? ! Kinh ngạc chỉ trong nháy mắt, Hiên Viên Dạ nhanh chóng trở về tỉnh táo.
“Cũng phải có cách mới được!” Dù sao Đường triều cũng không có đường sắt, sân bay, muốn nói cứu thì cứu sao ? Còn xuyên qua thời không ? Với Ngọ ? Đúng là hết chuyện để nói ! Nàng tin Đường triều nhất định không còn ngày an bình, ít nhất là đến khi Ngọ còn ở đó !
“Mổ linh thì cần hệ linh người!”
“Ai là hệ linh người?”
“Đương nhiên là ‘Đồng hoa kính’ ! Nếu không ngươi nghĩ Ngọ bị cái gì đưa về Đường triều ?” Tiểu quỷ ngốc
“Nó không cùng Ngọ vềĐường triều? !” Như vậy thì để Ái Lê Ti điều tra một chút a !
“Ngọ nha đầu mang mặt gương kia về Đường triều, không sai, nhưng vẫn còn 1 mặt khác”
“Mặt khác?”
“Không sai! Di ~? Ta chưa nói sao?” Hắc hắc!
Hắn cố ý ! ! Hiên Viên Dạ dám khẳng định!
“Thật ra thì ‘Đồng hoa kính’ có hai mặt, đây vốn là do một đôi tỷ muội làm ra vào đời Đường. Sau đó các nàng tách ra đi lấy chồng nên mỗi người mới lấy một cái để truyền cho cháu mình, một mặt ở Ưng Minh, mặt khác … …” Trọng điểm tới! Đổng Dương Sóc ý tứ hàm xúc nhìn Hiên Viên Dạ một cái.
“Mặt khác hiện đang ở chỗ Tổng thị xí nghiệp tổng giám đốc , hắn là … Từ Tử Mặc!” Có cảm giác đi!
Từ Tử Mặc? ! Nội tâm Hiên Viên Dạ chấn động một cái ! ~ trong đầu có một chút mơ hồ . LÀ hắn sao? !
“Sau đó thì sao?” Hiên Viên Dạ đè nén nội tâm, không muốn cho người khác nhìn ra
Hắc! Còn giả bộ! Nhưng hắn cũng không muốn lật tẩy nàng, chỉ cần chờ xem kịch vui là được rồi !
“Chỉ cần vào một buổi tối có trăng sáng, đem hai cái gương đặt dưới ánh trăng, người cầm gương có thể nói chuyện cùng nhau !” Cũng không khác điện thoại thời nay lắm !
“Nhưng chỉ vào những đêm 15, tất là đêm trăng tròn nhất, sáng nhất, ‘Đồng hoa kính’ mới có năng lượng hút người ta vào mặt gương này và đưa ra bằng một mặt gương khác!” Đơn giản một chút, là chỉ cần đặt gương dưới ánh trăng đêm 15, con người có thể bị hút vào và bị đưa đến 1 thời đại khác
Nghe nói ban đầu chế tạo 2 cái gương này cũng là vì tỷ muội tình thâm, không muốn vì lấy chồng xa mà chia lìa, cha mẹ các nàng không muốn thấy nữ nhi buồn rầu, cho nên đưa ra cái giá ngàn vàng nhờ thợ thủ công làm ra 2 cái gương đồng này , nhờ một vị Vu sư có phép lực cao nguyền rủa cái gương, cho nên gương nhận đưa Vu lực, hai tỷ muội có thể thường xuyên nói chuyện cùng nhau, còn có thể đi đến chỗ của tỷ muội mình không ai hay biết. Nhưng vì sự thái nghiêm trọng, cho nên biết công dụng của cái gương này cũng chỉ có 5 người. Cha mẹ các nàng lần lượt qua đời, chuyện chiếc gương cũng chỉ còn Vu sư . Thậm chí tử tôn của hai chị em kia cũng không biết. Chỉ xem đó là một di vật do tổ tiên đê lại nên bảo tồn kĩ càng. Sau đó, vì Đồng Hoa kính có niên đại xưa, lại được chế tạo tinh tế nên giá trị ngày càng cao, tôn tử hai chị em kia sợ bị lấy cắp cho nên mới nhờ Trần Phong cất giữ. Cho đến ngày đó Ngọ Lăng Phong lấy cắp, vừa vặn nàng lấy ra vào đúng đêm trăng tròn, thế nên bị hút về Đường triều cùng chiếc gương kia ..
“Cho nên, nếu muốn Ngọ nha đầu trở lại, chỉ cần đặt 2 cái gương cùng một lúc dưới ánh trăng đêm 15 là được rồi!” Nhưng điều kiện tiên quyết là gương phải ở trong 2 hai người mới được”, đây cũng là lí do hắn nói cho Hiên Viên Dạ biết, hắn biết nàng nhất định có thể lấy được cái gương kia
Hơn nữa, từ khi Ngọ nha đầu bị hút về Đường triều cũng không tìm được Đồng Hoa kính, có lẽ đã trở về với chủ nhân của nó !
***
Từ Tử Mặc…
Hiên Viên Dạ không nói gì nữa, làm như đang suy nghĩ rời phòng
Đổng Dương Sóc cười híp mắt không gọi lại nàng. Hắn biết nàng sẽ đi, chính là đi tìm Từ Tử Mặc
Mọi chuyện chỉ vừa bắt đầu.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
211 chương
8 chương
36 chương
17 chương
41 chương
10 chương