Tôi rón rén đến gần, thì ra hắn đang mắng tôi, Bách Lý Tấn đang lầm bầm: “Tống Ngưng, cô giỏi lắm.”, “Tống Ngưng cô chết hay lắm.”, “Tống Ngưng cô chết rồi đúng là khí trời cũng thoáng đãng đi rất nhiều. Tôi lại chẳng phải vì cô mà chạy đôn chạy đáo.”, “Tống Ngưng cô có biết vì cô mà xém chút nữa hủy đi thanh danh 1 đời anh minh của tôi không hả?!”, “Tống Ngưng dính vào cô thật là phiền phức.” Miệng nói tay nhặt, mỗi lần nhặt 1 miếng thảo dược như rễ cây bỏ vào rỗ tre thì phát ra 1 câu có hai chữ “Tống Ngưng” làm chủ ngữ. Tôi nghe mà gân xanh trên trán giật liên hồi. Thẩm Lạc cùng Lan Lan bên cạnh thì lắc đầu ngao ngán. Bách Lý Tấn anh giỏi lắm, dù gì cũng đã làm bạn 4, 5 năm vậy mà tôi “chết” đi không khóc cho tôi 1 giọt nước mắt nào còn ngồi nguyền rủa tôi như thế này. Tôi hôm nay không sử anh thì không làm mẹ Thẩm Lạc. Tôi điên tiết hét lên bên tai Bách Lý Tấn: “Bách Lý Tấn, anh muốn chết?” Bách Lý Tấn bị tôi làm giật mình, người run bắn lên, té ngã sang bên, hắn hai tay chống sau lưng để giữ lại thân thể, ngồi trên đất ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi nghĩ khi Bách Lý Tấn gặp tôi biểu hiện hẳn là 1 trong những trường hợp sau: 1 – la toáng lên “Quỷ!”, sau đó bỏ chạy; 2 – kích động ôm lấy tôi gào khóc “ Tống Ngưng, cô còn sống, cô quả thật còn sống!”; 3 – đánh cho tôi 1 cái thật đau, hét lên “Cô dám lừa tôi!”, sau giận giữ bỏ đi; 4 – tổng hợp cả 3 trường hợp trên. Nhưng hiện giờ hắn lại chẳng giống trường hợp nào. Bách Lý Tấn vẫn ngồi im trên đất, ngẩng đầu nhìn tôi, mắt nhìn chằm chằm vào mắt tôi, không nói tiếng nào. Hắn cứ nhìn như thế khiến tôi rất ngượng ngùng. Ngượng ngùng đến nổi ngay cả cái ý định sẽ đập cho hắn 1 trận nhừ tử cũng quên mất. Thời gian cứ dần trôi qua, Bách Lý Tấn giữ nguyên tư thế ngẩng đầu nhìn tôi đó cũng đã 10 phút, còn tôi cũng giữ tư thế chồm người đến trước, tay đưa lên cao như muốn đánh xuống cũng được 10 phút. Hắn không mỏi nhưng tôi thì rất mỏi, tôi thấy nếu cứ thế này thì không ổn đành đứng thẳng dậy, nhìn hắn ho nhẹ 1 cái, nói: “Bách Lý Tấn, anh định ngồi trên đất đến bao giờ, bạn cũ đến thăm nhà không gà cũng vịt chứ?” Bách Lý Tấn không trả lời, hắn vẫn duy trì tư thế ngửa đầu nhìn tôi đó, tôi lại ho thêm 1 tiếng, bước 1 bước lại gần hắn hơn: “Bách Lý Tấn, anh không phải không muốn tiếp chúng tôi chứ…” Tôi chưa nói hết câu đã bị Bách Lý Tấn nắm lấy cái tay tôi chìa ra để kéo anh ta dậy, hắn kéo mạnh tay tôi 1 cái, khiến tôi mất đà, té nhào vào lòng ngực hắn, không biết từ lúc nào hắn đã bỏ tư thế hai tay chóng sau người, mà ngồi thẳng lưng đón lấy tôi, ôm siết vào lòng. Tôi bị Bách Lý Tấn ôm đột ngột, cả người căng thẳng không động đậy, đầu tôi hiện tại đang áp vào lòng ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập, ngửi được mùi cơ thể hắn, 1 mùi thảo dược thoang thoảng, không phải mùi trầm hương. Tim tôi đập lỗi 1 nhịp, tôi tuy không nhìn thấy mặt mình lúc này nhưng biết chắc hiện giờ nó đỏ như *** khỉ. Tôi cũng không rõ trong đầu mình nghĩ gì mà lại để cho hắn ôm, đến khi giọng Thẩm Lạc vang lên tôi mới thức tỉnh, đẩy hắn ra. “Thế mà mẹ bảo không có gian tình với Bách Lý thúc thúc.” “Aaaaaa, Lạc Nhi không phải như con nghĩ đâu. Bách Lý Tấn anh nói gì đi chứ?” Tôi cuốn quýt quay qua quay lại giữa Thẩm Lạc và Bách Lý Tấn giải thích, nhưng người ta vẫn thường nói “Càng tô càng đen, càng giải thích càng khiến hiểu lầm thêm trầm trọng.” Ngay đến Lan Lan cũng hiểu lầm tôi, cô bé bật thốt: “Tiểu thư người định tái giá cùng Bách Lý đại phu sao?” Tôi giờ có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, mà không biết ở thế giới này có sông Hoàng Hà không nữa. Thật khổ cho thân tôi. Ấy vậy mà cái tên gây ra chuyện lại ung dung xem như chẳng có chuyện gì. Sau khi ôm tôi, hắn thấy tôi cuốn quýt giải thích, bản thân lại chẳng nói nữa câu, còn ung dung đứng dậy phỉu bụi bám trên quần áo đến lúc mở miệng lại nói 1 câu không ăn nhập : “Vào nhà đi, tôi làm gà cho mấy người ăn.” Nói rồi xoay người đi mất tiêu. Ông trời của tôi ơi, ông sao không giáng sét đánh chết cái tên Bách Lý Tấn đó đi kia chứ?! Bách Lý Tấn quả nhiên nói được làm được, hắn thật sự mần gà đãi bọn tôi ăn chiều, đã thế còn mần tận 2 con, con nào cũng béo nút. Hắn làm 1 bàn đầy ấp đồ ăn, đủ các loại gà: nào là gà hầm đương quy, gà nướng lá sen, gà sốt dầu mè, gà xào cẩu tử, gà hấp, gà chiên rượu… Nói chung tôi ăn đến nỗi bụng no căng. Bách Lý Tấn tay nghề nấu bếp không tệ, tôi lại nghĩ hắn thích hợp làm đầu bếp hơn là làm tiểu thuyết gia, thầy giáo và thầy thuốc.Chúng tôi nhanh chóng giải quyết hết mọi thứ. Trên bàn chỉ còn trơ mấy cái dĩa trống dính đầy nước sốt cùng dầu mở, trong tô canh gà còn khoảng 1/3 cùng với 2 cái đầu gà và 1 cái phau câu không ai ăn còn sót lại. À mọi người thắc mắc tại sao 2 con gà mà chỉ có 1 cái phau câu có phải không, bởi lẽ 1 cái đã nằm gọn trong bụng Lan Lan. Cô bé ấy vậy mà lại thích ăn phau câu. Từ lúc dọn đồ ăn lên bàn cô bé Lan Lan đó cứ đăm đắm nhìn mấy cái phau câu, mất phát sáng, nhưng không biết do ngượng hay sao mà chẳng hề đụng tới. Đến gần lúc tàn tiệc, có lẽ do kiềm chế không nổi, hay do thấy không ai ăn thì tiếc nên đã giải quyết 1 cái, lúc cô bé giơ tay chụp cái phau câu trong tô canh gà, tôi xém chút mắc nghẹn miếng xương gà trong cổ họng. Sống với cô bé mấy năm, giờ mới biết thì ra cô bé còn có sở thích đó, chẳng lẽ trước giờ tôi không thấy cô bé ăn lý do là cô bé luôn tìm chỗ không người giải quyết. Hèn gì trước giờ trong món gà tôi không hề thấy phau câu, tôi lại không ăn nên nghĩ Lan Lan biết nên không để vào. Thì ra là thế! Lúc dọn chén bát, Lan Lan ghé sát vào tai tôi thì thầm: “Tiểu thư, người có thấy Bách Lý đại phu rất kỳ lạ không?” Tôi liếc nhìn hắn 1 cái, thở dài, ngay cả tâm hồn ngây thơ thuần khiết như Lan Lan ấy vậy mà cũng nhận ra Bách Lý Tấn có điều khác thường, sao tôi lại không biết được cơ chứ. Có lẽ Bách Lý Tấn vẫn còn giận tôi đi. Tôi là 1 người rất hiểu đạo lý, à thì đôi chút cũng có những lúc hơi ngang tàn, nhưng nói chung vẫn rất là hiểu đạo lý. Tôi biết mình sai, mặc dù cuối cùng tôi không tự kết liễu đời mình nhưng nói thế nào cũng làm cho Bách Lý Tấn rất tức giận đến nỗi phải bỏ đi, nói đúng hơn là hắn trở về nhà của hắn. Nhưng tôi vẫn nên xin lỗi hắn. Đêm nay trăng sáng, gió mát thổi hiu hiu, ngoài sân nhà Bách Lý Tấn có trồng 1 cây ngô đồng, do đang mùa hè nên lá cây trên cành xanh mướt, bên dưới gốc cây Bách Lý Tấn có đặt 1 bàn uống trà bằng cây nho nhỏ, tôi nghĩ hắn cũng thật văn nhã. Vào những ngày hè như thế này mà ngồi trên cái bàn trà dưới tán cây đó, miệng nhâm nhi 1 tách trà, tránh cái nóng thì thật tuyệt. Nhưng cái văn nhã đó chỉ áp dụng được vào ban ngày thôi. Ban ngày cây thải ra oxi rất tốt, rất mát, nhưng ban đêm cây toàn thải ra khí cacbonic, ngồi bên dưới tán cây rất khó chụi, chưa nói đến việc có rất nhiều muỗi, còn có ban đêm chim hay ngủ trên cây nếu ngồi bên dưới tán cây có thể vô tình được tặng vài bãi phân chim. Nhất là vào những ngày hè có nhiều mưa như thế này, nếu chẳng may có 1 đám mây chứa sét đi qua, vô tình lôi công gia gia thấy bạn thuận mắt sẽ giáng vài đòn lôi điện đem bạn về điện lôi công làm tiên đồng. Ấy vậy mà Bách Lý Tấn lại cứ muốn ngồi dưới tán cây ngô đồng đó để làm gì cơ chứ, còn bài ra bộ mặt táo bón đó nhìn tôi. Không phải là cũng muốn tôi đến đó ngồi đấy chứ. Tôi đắn đo, đấu tranh tư tưởng không biết có nên đến đó ngồi xuống hay không, nhưng cuối cùng lòng ái ngại đã chiến thắng lý trí. Tôi vẫn bước đến ngồi xuống cạnh hắn. “Bách Lý Tấn…” Tôi không biết nên nói cái gì với hắn ta, cái vẻ mặt hắn sao vẫn táo bón như thế chứ. Đàn ông con trai gì mà hẹp hòi, giận tôi thì cứ nói thẳng ra đi cớ gì cứ im im giữ trong lòng như thế, không sợ bị bể bụng à? Bách Lý Tấn im lặng nhìn tôi hồi lâu, rốt cuộc như đã nhịn hết nổi, ngón cái tay phải chà chà ngón trỏ tay trái, mày hơi nhướng, nhìn tôi, nói: “Chiến tranh giữa hai nước Khương Lê sắp nổ ra rồi.” Tôi nghe mà giật thót tim 1 cái, sau 1 lát cứng người, tôi cười gượng “Ha ha” 2 tiếng, vò vò vạt áo nói 1 câu vô nghĩa mà đến bản thân tôi còn khinh bỉ mình: “Đúng nha…Vậy là sắp có chiến tranh rồi…Ha ha…Không biết nước nào thắng nhỉ…Ha ha…” Bách Lý Tấn lại im lặng, nhìn chằm chằm tôi 1 lúc, không hiểu sao nhìn thấy ánh mắt hắn như thế lại khiến sống lưng tôi phát lãnh, không khí trở nên ngưng trọng. 1 giọt mồ hôi lạnh chảy từ trán dần xuống gò má, sao lại trôi tuột khỏi cằm tôi, rơi xuống đất “tách” 1 tiếng. “Bên Khương quốc là do Thẩm Ngạn dẫn binh, bên Lê quốc lại là Tống Diễn, ca ca của cô. Cô thật sự không quan tâm sao?” Bách Lý Tấn vỗ tay lên trán 1 cái, thở dài, hắn lại trở về bộ dáng lười biếng như trước đây, nằm dài lên bàn gỗ : “A Ngưng, cô thật không muốn đi đến đó xem sao?” Đêm đó tôi mất ngủ, nằm trên giường, hai mắt mở trao tráo nhìn nóc giường, không tài nào ngủ được. Hể cứ nhắm mắt thì rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu: lúc lại là tôi đứng bên bờ suối. Tống Diễn tìm thấy tôi, khi thấy bộ dạng trầm ngâm của tôi, đôi mày gậm của anh chau lại, anh nói: “Muội đừng lo, đó chỉ là những kẻ nhát gan, huynh sẽ có cách để hắn nhất định phải lấy muội.” Thì ra lúc đó Lê Trang Công làm mối cho tôi với nhị công tử ở phủ thừa tướng, có điều vị công tử này khi hay tin thì hoảng sợ đến độ ngã từ trên lưng ngựa xuống, chuyện hôn sự này tất nhiên không thành. Tôi còn nhớ lúc đó mình mỉm cười nói với Tống Diễn như thế này: “ Ca đừng giận, bọn chúng là những gã công tử ham chơi trói gà không chặt, chúng không thích muội, huynh tưởng muội thích chúng sao? Tống Ngưng nếu lấy chồng cũng phải lấy anh hùng hào kiệt.” Rốt cuộc trong cuộc đời tôi đã gặp được anh hùng của đời mình. Chính vào mùa đông năm đó, vị anh hùng cưỡi con hắc mã, tay cầm thanh kiếm nặng bốn chục cân (cân của trung quốc không giống kg của Việt Nam mình đâu nha, nó nhẹ hơn đó), họ Thẩm tên Ngạn, tự Bạc Đan. Vào 1 ngày tuyết rơi dày, trước cửa ải Ngọc Lan, chàng hất tung cây thương Tử Vi cấm phập trước mặt tôi, dửng dưng nói: “Cây thương của tiểu thư.” Gió lạnh mang theo tuyết lồng lộn tung hoành, trong mắt anh là ba vạn hùng binh phía sau tôi, còn trong mắt tôi chỉ có hình bóng anh. Thẩm Ngạn, anh nói đi, tôi phải làm sao bây giờ?! Có lẽ cả đời tôi cộng thêm 1 đời Tống Ngưng cũng không thể giải thích được tại sao tôi lại không thể tách rời được Thẩm Ngạn.Rạng sáng ngày hôm sau tôi vác đôi mắt gấu mèo, thừa lúc mặt trời chưa mọc, trời nhá nhem tối, để lại 1 lá thư trên bàn, vác hành lý rời khỏi nhà Bách Lý Tấn. Tôi thật rất lưu luyến Thẩm Lạc và Lan Lan, nhưng tôi nghĩ, để họ lại Trịnh quốc có lẽ tốt hơn. Biên giới hai nước Khương Lê hỗn loạn như thế 1 cô gái trẻ thêm 1 đứa nhóc nếu đến đó sẽ rất nguy hiểm. Nghĩ thế nên tôi bỏ đi 1 mình, phương hướng của tôi như đã nói không tốt cho lắm, nên khi tôi tìm được cổng thành đã là đầu giờ mẹo ( 6 – 7 giờ sáng), mặt trời cũng mọc rồi. Các hàng quán hai bên đường cũng tấp nập người qua lại, tiếng hò gọi buôn bán vang vọng khắp nơi. Tôi tấp vào 1 hàng bán bánh bao, tốn 5 đồng tiền mua 3 cái bánh bao, đáng lý 2 đồng 1 cái, kỳ kèo mãi ông chủ bán banh bao mới chụi giảm giá cho tôi, có lẽ sáng sớm mới mở hàng ông chủ không muốn xui xẻo nên đành bán cho tôi với giá 5 đồng 3 cái để tống cái ôn thần là tôi đi. Tôi vui vẻ hí hửng vừa gặm bánh bao vừa hướng cổng thành mà đi. Cái bộ dạng của tôi lúc này khiến không ít người trên đường nhòm ngó, còn xì xào bàn tán. À thì lối suy nghĩ ở cổ đại hơi lạc hậu 1 chút, tôi 1 bộ mặt hiền lương thục đức nhưng lại có những hành vi trái với lẽ thường, ngang nhiên vừa đi vừa ăn, nên bị gọi là mất đi thuần phong mỹ tục. Nhưng tôi mặc kệ, nhìn thì nhìn đi, tôi thích thì tôi cứ làm, vừa đi vừa ăn thì chết ai chứ, không bị bắt đưa lên quan thì tôi vẫn cứ làm. Đến khi tôi giải quyết xong cái bánh bao thứ 2 thì cổng thành đã ngay trước mắt. Tôi định giải quyết luôn cái cuối cùng, tay vừa đưa bánh lên miệng định cắn, thì bánh bao yêu quý của tôi trượt khỏi tay, rơi “bộp” trên đất. Rất nhanh 1 con chó vàng không biết chạy từ đâu ra cắn cái bánh bao tha đi. Tôi lấy tay dụi dụi mắt, dụi lại dụi, đến khi mắt đau rát nhưng vẫn nhìn thấy cảnh tượng đó. Tôi không có hoa mắt. Trong ánh nắng buổi sáng ban mai, bên cạnh cổng thành Tứ Phương ngoài mấy anh lính đứng canh gác người nào người nấy mặt nghiêm trang, tay cầm thương đứng im như tượng còn có 3 người: 1 nam, 1 nữ, thêm 1 đứa bé. Tôi chạy nhanh đến, thở hỗn hển chỉ tay về phía bọn họ: “Các…các người…” Bách Lý Tấn, hừ mũi 1 cái xoay mặt đi làm ngơ tôi, Lan Lan thì ôm miệng cười khúc khích, Thẩm Lạc bước đến kéo vạt áo tôi, tôi cuối xuống nhìn cái đầu be bé của Thẩm Lạc đang ngước lên nhìn mình, bé nói: “Mẹ, mọi người chờ mẹ ở đây lâu lắm rồi, sao mẹ lại đến chậm thế?” Tôi ngớ ra, miệng há to xém chút không khép lại được, có thể nói trong gầm trời trên mặt đất này người bỏ trốn tệ nhất chính là tôi. Hiện tại là như thế vì tôi vẫn chưa tìm ra người nào tệ hơn tôi được. Tôi cười khan, vò vò đầu, xấu hổ nói: “Ha ha, thật trùng hợp, các người cũng đi tản bộ buổi sáng sao? Ha ha…” Bách Lý Tấn liếc nhìn tôi 1 cái nói: “Bọn tôi không đi tản bộ, mà là đi bắt chuột…” Hắn dừng lại 1 chút, đưa đầu lại nhìn sát mặt tôi rồi nói tiếp: “…1 con chuột nhắt bỏ trốn.” Tôi tức điên, hét ầm lên: “Anh mới là chuột, cả nhà anh mới là chuột, 18 đời tổ tông nhà anh mới là chuột.” Bách Lý Tấn phụt cười: “Cô tự nhận mình là chuột đó nhé.” Tôi định cải lại nhưng đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt Bách Lý Tấn nghiêm lại, nên lời đã tới kẻ răng lại nuốt xuống, hắn nghiêm mặt nói: “A Ngưng, cô muốn 1 mình đi tìm Thẩm Ngạn sao?” Tôi giật thót tim 1 cái, hơi ngập ngừng, nhưng vẫn gật đầu. Bách Lý Tấn lại nói tiếp: “Được, vậy đi thôi.” Tôi ngạc nhiên, mắt mở to nhìn hắn hỏi: “Sao?” Rốt cuộc tôi vẫn đến biên giới Khương Lê tìm Thẩm Ngạn, chỉ có khác là giờ đây có thêm 1 người cùng đi với tôi. Tôi liếc nhìn Bách Lý Tấn đang nhàn nhã nằm dài trên băng ghế của xe ngựa mà ngủ, tôi thở dài ngao ngán, điều kiện để tôi được đi tìm Thẩm Ngạn là phải cho hắn đi cùng, còn Lan Lan và Thẩm Lạc vẫn ở lại ngôi nhà lớn của Bách Lý Tấn ở thành Tứ Phương. Tôi nghĩ như thế cũng tốt, có thêm 1 người đồng hành thì cuộc hành trình này cũng trở nên bớt nhàm chán, cái nỗi lo lắng trong lòng tôi cũng vơi đi không ít. Khi tôi đến được cánh đồng hoang Thương Lộc, thì hai bên đã giao chiến, từ xa cũng có thể nghe được tiếng binh khí va chạm nhau, tiếng kêu la thảm thiết như ở địa ngục. Trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi của máu, xác người xác ngựa chất đầy trên mặt đất, có người mất đầu, có người mất tay, có người mất chân, cũng có người toàn vẹn được thân thể nhưng trên người lại cấm li ti những mũi tên như 1 con nhím. Cả cánh đồng Thương Lộc giống như địa ngục tu la 7 năm trước. Giữa hàng vạn người trên chiến trường đang lao vào nhau chém giết, tôi gặp lại Thẩm Ngạn, trên người anh đầy máu tươi, trên mặt, trên giáp, trên kiếm đều là máu, tôi không biết đó là máu của anh hay là máu của người khác bắn vào khi anh giết họ. Lưỡi kiếm của anh vẫn vung vút lên chém giết, binh lính nước Lê chết dưới kiếm anh như cỏ lúa. Anh cũng bị mấy tên lính chém lên người mấy nhát đao. Tống Diễn cưởi trên người 1 con ngựa đen tuyền, tay cầm thương không biết từ đâu lao đến. Tống Diễn đại ca của tôi, người anh hết mực yêu thương tôi, giờ đây đang cầm 1 cây thương dài 6 tất, mũi thương ánh lên sắc bạc óng ánh dưới ánh mặt trời, đang lao vun vút đến chỗ Thẩm Ngạn, chỉ chút nữa thôi mũi thương đó sẽ đâm thẳng vào tim anh. Giữa muôn ngàn tiếng giáo gươm, tiếng hò hét, kêu la, tôi nghe giọng mình kêu lên khản đặc: “Thẩm Ngạn!” Mũi thương cấm phập vào người anh, tôi chỉ thấy trước mắt mình mờ đi. Máu từ vết thương bắn ra tung tóe khi Tống Diễn rút mũi thương ra. Thẩm Ngạn đưa mắt về phía tôi, hình như trên khuôn mặt lấm lem đầy máu đó anh đang mỉm cười. Rồi thân hình anh từ từ đổ xuống trên đất, bất động. Cuộc chiến Khương Lê kết thúc. Quân Lê quốc do Tống Diễn chỉ huy toàn thắng, ca khúc khải hoàn trở về quốc gia. Quân Khương mất chủ tướng toàn quân tan rã, tháo chạy như ông vỡ tổ, người dẫm đạp lên người mà chạy. Chuyện này về sau được các nhà sử học tranh luận rất nhiều, bởi lẽ đáng lý thế quân của Thẩm đại tướng quân Thẩm Ngạn mạnh như trẻ tre, lần này nắm chắc phần thắng nhưng không hiểu sau lại đại bại, Thẩm đại tướng quân bỏ thân nơi chiến trận. Thê thất trong phủ hay tin, trong đêm thắt cổ tự tử trong hoa viên.