"Đi thôi, bảo bảo, bác giúp con chải tóc.” Lục Cẩm Vinh bây giờ đang đi con đường làm một ông bố bỉm sữa, cứ tiếp tục như vậy, bao gồm cả việc chải tóc cho bé con. Đứa trẻ nhỏ nhắn như vậy, thích chơi đùa, biết nói chuyện, biết chạy nhảy, đương nhiên cũng sẽ có ý nghĩ của riêng bản thân mình, cũng sẽ nói ra những suy nghĩ đó, tuy có lúc những suy nghĩ đó làm người lớn không hiểu được. Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoan để người bác xa lạ kia chải đầu, chỉ là bé tò mò ngước lên nhìn, rồi sau đó lại giơ tay với lấy đồ vật trên cổ bác. Giống với của anh hai quá. "Cháu thích?" Lục Cẩm Vinh nhéo gương mặt con bé, ánh mắt này vừa nhìn là biết rồi. "Thích." Tiểu Vũ Điểm gật đầu thật mạnh. "Bác, con mượn để đeo vài ngày được không? Mấy ngày thôi là được." Cô bé biết không thể muốn đồ của người khác, nhưng mà bé chỉ mượn vài ngày thôi rồi sẽ trả lại bác, có được không. Lục Cẩm Vinh suy nghĩ, sau đó anh thở ra một hơi, tháo sợi dây chuyền xuống, đeo vào cho cô bé: "Con thích thì cho con đấy.” Chỉ là ánh mắt anh lại lạc đi nơi nào đó, mười mấy năm qua đi rồi, có những thứ thuộc về anh đã khắc sâu trong não, sợi dây chuyền này là hồi ức, nhưng những thứ quý giá anh đều ghi tạc trong lòng rồi cho nên con bé thích thì cứ để nó đeo đi, anh là bác sao có thể nhỏ mọn được, mà nói không chừng, trong tương lai tất cả những gì của nhà họ Lục cũng thuộc về con bé hết. Anh nhẹ nhàng sờ đầu con bé, thần sắc trong con ngươi bắt đầu có sự tỉnh ngộ, nhưng không biết Tiểu Vũ Điểm rất thuần thục mở chiếc mặt dây chuyền kia ra, bên trong cũng có một tấm ảnh nhỏ. Tiểu Vũ Điểm cầm mặt dây chuyền kia đưa tới trước mặt mình, nhìn như vây một hồi lâu mới cất đi, sau đó lại cầm ngón tay Lục Cẩm Vinh chơi đùa. Trịnh An Trạch về tới nhà, phát hiện trong nhà có người. Hạ Nhược Tâm từ phòng bếp đi ra, bê từng đĩa thức ăn đi ra, lúc này cô đang mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản, chân cũng đi một đôi dép, trên người cũng mặc một chiếc tạp dề, ánh sáng chơi đùa trên mặt cô, tỏa ra sự ấm áp, làm mọi người cảm thấy dễ chịu. "Dì, dì về lúc nào vậy?” Trịnh An Trạch tính thời gian, họ đi chơi mới hơn nửa tháng, cậu cảm thấy với tính cách của chú sẽ không trở về sớm như vậy đâu, chú còn hận không thể mỗi ngày đều dính theo dì mà, nhưng dì thích sự nghiệp của mình, thích làm việc, cho nên chú không có cách nào khác chỉ có thể mỗi ngày như miếng dán dính chặt lên người dì. Nếu như Sở Luật biết, trong mắt Trịnh An Trạch, anh chỉ là miếng dán thì không biết anh sẽ có suy nghĩ gì. "Không trở lại không được." Hạ Nhược Tâm lắc đầu, "Công ty của chú con không thể thiếu chú ấy, còn việc trong phòng tranh của dì thì chất thành một đống, không trở lại, chú Hứa của con nói sẽ cùng con gái tuyệt thực." Trịnh An Trạch không nhịn được cười ra tiếng: "Chú Hứa có năng lực như vậy cũng phải than vãn sao?” "Đúng vậy." Hạ Nhược Tâm đối với chuyện này cũng cảm thấy hết cách, nếu không cô nhất định sẽ không trở lại sớm như vậy đâu, Sở Luật dẫn cô ra nước ngoài, sau đó lại dẫn cô đi thăm mỏ vàng tư nhân, chơi mấy ngày ở đó, còn đào cho cô một cục vàng nữa, nhưng mà nói thật, tỉ suất vàng ở đó quá cao, so với những cục vàng mà cô đào được ở đảo vàng, cũng không thấm vào đâu cả. Đương nhiên Sở Luật cũng không thể giống như ở đảo đãi vàng kia, dùng sức người để đào ra vàng, như vậy ác độc còn không có hiệu quả, mà ở dưới mỏ vàng còn có một con sông, ở gần đó có một chỗ giải trí, mỗi năm số người tới đây đào vàng rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ có thể lấy được vàng cát, nhưng họ cũng không bao giờ có ý nghĩ làm giàu từ số vàng cát này, bởi vì giá vé để vào được đây, không hề rẻ. Hạ Nhược Tâm đặt thức ăn lên bàn, Trịnh An Trạch thấy thế lập tức bỏ cặp xuống, chạy qua giúp đỡ, cậu vừa tiến vào phòng bếp thì thấy rất nhiều thức ăn. "Dì làm nhiều thức ăn vậy ạ?" Ánh mắt của cậu sáng lên, thực ra họ đều thích ăn đồ ăn của Hạ Nhược Tâm, bởi vì trong đó có hương vị gia đình. "Đúng thế, dù sao dì cũng rảnh, môt lát nữa chú Hứa sẽ mang Manh Manh tới." Hạ Nhược Tâm vừa nói vừa đưa thức ăn cho cậu, không lâu sau Sở Luật về nhà, ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng. Con bé cũng lâu lắm không thấy bố mẹ, cái miệng thỉnh thoảng lại nói liếng thoáng. Không lâu sau, Hứa Tự Như cùng Manh Manh đều tới. Tiểu Vũ Điểm thấy bạn tốt của mình thì vui mừng kéo tay, hai đứa bé cùng nhau chơi vui vẻ, Manh Manh rất nhát, cũng không thích nói chuyện. Nhưng mà thân thể đã hồi phục, mặt cũng tròn lên nhiều, cũng muốn chơi với Tiểu Vũ Điểm. Trịnh An Trạch đi tới, đặt tay lên đầu bé con. "Anh." Tiểu Vũ Điểm cười tít mắt, chìa tay ra đòi Trịnh An Trạch bế. Trịnh An Trạch bế bé lên, sau đó nhéo nhéo gương mặt bầu bĩnh: "Anh đưa em đi rửa tay, lát phải ăn cơm rồi.” "Dạ." Tiểu Vũ Điểm giơ hai tay ra, rửa sạch. Mà Manh Manh đứng một bên cũng lộ ra sự hâm mộ, thực ra con bé cũng muốn có anh trai, chỉ là đột nhiên chân con bé không chạm đất nữa, thì ra Manh Manh cũng được ôm lên. Manh Manh mở to mắt, sau đó một dòng nước chạy quanh hốc mắt con bé. Có những lúc như thế, nhưng làm người ta nhớ mãi, một khoảnh khắc theo ta một đời. Trịnh An Trạc bế hai đứa bé đi rửa tay, cậu đối với Tiểu Vũ Điểm là sự yêu thương, đối với Manh Manh chỉ có sự tội nghiệp, hai đứa trẻ đều tội nghiệp, đều chịu không ít khổ cực, nhưng sau này không còn nữa. Cậu sẽ học thật tốt, sẽ nỗ lực hết mình, về sau nhất định phải trở thành người đàn ông như Sở Luật, để có thể bảo vệ hai đứa em gái này. Sở Luật đưa cho Trịnh An Trạch một chiếc hộp lớn: "Đây là của dì tặng cho con.”