Sở Luật đi tới trước mặt Lục Tiêu Họa, chỉnh lại quần áo trên người cô. “Không sao rồi, một lát xe cứu thương sẽ tới.” Anh còn ở đây, không có đi, bởi vì nơi này còn Hạ Minh Chính, tuy rằng anh không thích Hạ Minh Chính nhưng cũng là một mạng người, anh phải đợi chắc chắn xe cứu thương tới mới được. “Cảm ơn.” Lục Tiêu Họa mở miệng nói nhưng lại không có nhiều âm thanh phát ra. “Đừng nói, tôi biết cô muốn nói gì.” Sở Luật đưa tay chỉnh tóc rối trên đầu cô, Lục Tiêu Họa ngẩng mặt nhìn anh, Sở Luật có chút xấu hổ ho khan một tiếng. “Xin lỗi, hình tượng không đẹp lắm.” Anh đi vội, không kịp đi giày cho nên vẫn đi đôi dép lê tới đây. Lục Tiêu Họa không khỏi cười, cô nghiêng mặt nhìn Hạ Minh Chính trên mặt đất, vừa thấy con dao trên ngực ông liền cười không nổi: “Người này có thể sống sao?” Đây là người cha kế cô không có bất cứ ký ức gì nhưng cô thật sự hy vọng ông ấy không chết, không phải bởi vì cô không có ký ức mà là Hạ Minh Chính không đến nông nỗng đáng chết. Có lẽ ông làm sai rất nhiều chuyện nhưng đối với vợ mình, đối với con gái cũng rất thật lòng, đây là điều nhiều người đàn ông không thể làm được. Có lẽ cả đời này ông đối xử sai cũng chỉ có một Hạ Nhược Tâm chứ không có lỗi gì với vợ con mình. “Yên tâm, sẽ sống.” Sở Luật nhẹ nhàng nói. “Không bị đâm vào chỗ trọng yếu.” “Sao anh lại biết, anh đâu phải bác sĩ?” Nếu lời này là Cao Dật nói ra khả năng cô sẽ tin tưởng, bởi vì anh là bác sĩ, anh có chuyên môn, còn từ miệng Sở Luật nói ra cô lại có chút kỳ lạ, làm sao anh ta lại biết? “Đây là kiến thức bình thường.” Sở Luật cũng ngồi bệt xuống, chờ xe cứu thương tới, ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn Hạ Minh Chính: “Nếu là chết thì đã sớm chết, sẽ không chờ tới bây giờ, cho nên mạng người rất lớn, không có khả năng sớm chết.” Lục Tiêu Họa nắm chặt quần áo trên người, cô nhẹ nhàng thở dài hít sâu để phổi được bình thường lại, lần đầu tiên cô cảm nhận được hóa ra chỉ cần được thở thôi cũng đã là một việc kỳ diệu. Cô hít thở không khí có chút tham lam, một chút lại một chút, một lần lại một lần, sau đó mỗi lỗ chân lông trên người đều dãn ra, ngay cả làn da cũng theo mũi cùng hô hấp với cô. Bên ngoài đã có tiếng xe cứu thương. Mi cô nặng trĩu có chút buồn ngủ, sau đó cô cảm giác thân thể mình nhẹ bẫng, hóa ra cô bị người khác bế lên, cô có thể ngửi được mùi của người đàn ông này, hoàn toàn khác Cao Dật. Trên người Cao Dật luôn có mùi của bông gòn, còn có thoang thoảng nước sát trùng, sạch sẽ, còn người đàn ông này lại hoàn toàn khác. Có lẽ vì hút thuốc thường xuyên nên anh nhiễm mùi thuốc lá nhàn nhạt, còn có mùi bạc hà của dầu gội đầu nhưng lại không có mùi nước hoa. Cô không quá thích đàn ông dùng nước hoa, cho dù là nước hoa Cologne cũng vậy. Tuy rằng mùi của người đàn ông này không quá sạch sẽ, không quá tươi mát nhưng lại có một vị của đàn ông trưởng thành đậy mị lực, khắp nơi đều tản ra một loại từ tính hormone. Khó trách anh đã ly hôn hai lần nhưng vẫn là người đàn ông độc thân nổi tiếng nhất ngồi ngang cùng Lục Cẩm Vinh, phải biết rằng Lục Cẩm Vinh còn chưa kết hôn, cũng không có con với vợ trước. Cô mở đôi mắt khép hờ, phía sau vài y tá đang đẩy xe mang Hạ Minh Chính lên xe cứu thương còn cô đang ngồi trên chiếc xe cứu thương khác. “Tên?” Có người đang hỏi, cô khẽ mở miệng nhưng lại không muốn nói. “Lục Tiêu Họa.” Có người trả lời thay cô. Cô cảm thấy mu bàn tay mình tê rần một chút, lúc này một bàn tay to lớn ấm áp đang nắm chặt tay cô, cô chậm rãi thả lỏng tay, có chất lỏng chảy vào mạch máu của cô. “Tuổi?” “27 tuổi.” Sở Luật cúi đầu, môi không còn quá lạnh lùng, hơi cong lên. “Có tiền sử dị ứng gì hay không?” Bác sĩ lại hỏi một chút. “Không có.” Sở Luật vươn tay cẩn thận nắm lấy bàn tay cô đang truyền dịch, chất lỏng lạnh băng đi vào, mà tay cô chỉ cảm nhận được một chút lạnh lẽo. Đột nhiên xóc một cái khiến Lục Tiêu Họa tỉnh dậy, cô mở hai mắt liền thấy mình đã ở bệnh viện, mà bệnh viện này rất quen thuộc, không phải nơi nào khác mà chính là bệnh viện Cao Dật làm việc. Cô xoay đầu quá, ánh mắt cũng nhìn vào những căn phòng mình bị đẩy qua giống như cưỡi ngựa xem hoa, một phòng cửa đang mở, ở bên trong một người đàn ông mặc áo blouse đang nói chuyện gì đó với một cô gái trên giường, cô gái kích động khẽ nhoài người ôm chặt cổ anh, anh không đẩy cô ra mà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng. Lục Tiêu Hỏa cảm giác cổ mình tắc nghẹn, sau đó cô xoay mặt đi, cũng nhanh chống bị bác sĩ đẩy khỏi nơi này. Cao Dật đột nhiên quay đầu lại, vừa rồi dường như anh có cảm giác có người nhìn anh nhưng bên ngoài lại không có gì cả. Anh đi tới đóng cửa phòng bệnh lại, xoay người quay lại giường bệnh, Bạch Lạc Âm vẫn phờ phạc ngây ngốc, anh than một tiếng rồi ngồi xuống giường bệnh. “Em yên tâm, tuy chú không còn nữa nhưng anh và mẹ sẽ chăm sóc em.” “Cảm ơn anh.” Bạch Lạc Âm nhắm hai mắt lại, nhưng cô rất nhanh mở ra, sau đó nắm lấy tay Cao Dật, Cao Dật cũng không rút tay ra. Anh đợi sau khi Bạch Lạc Âm ngủ rồi mới lấy điện thoại gọi tới số của Lục Tiêu Họa. Sở Luật cầm lấy điện thoại, màn hình hiện tên Cao Dật. “Anh ấy gọi tới.” “Tiểu Hoa, em có ổn không, có phải lại mất ngủ không?” Cao Dật nhớ tới cuộc điện thoại kỳ lạ của Lục Tiêu Họa lúc nãy lại thấy không bình thường, anh biết Lục Tiêu Họa bị mất ngủ, tới bây giờ cũng không ngủ được nhiều, nhưng trước giờ cho dù cô mất ngủ thì cô cũng không có khả năng sẽ gọi điện như vậy. Trái tim anh căng thẳng, có phải cô đã xảy ra chuyện gì. Nhưng đã nửa ngày anh cũng không thấy Lục Tiêu Họa trả lời. “Tiểu Hoa, em làm sao vậy?” “Em không sao, chỉ bị mất ngủ.” Lục Tiêu Họa khẽ mở miệng, tay cũng đưa lên vết thương ở cổ, chạm vào liền đau, cố tình nhẹ nhàng nói. “Em rảnh quá nên muốn lừa anh một chút nhưng anh lại không mắc lừa.”