Trịnh An Trạch cũng uống một ngụm, hai đứa lại ăn một cái màn thầu, bụng đã không còn quá đói. Trịnh An Trạch thấy tóc em gái đã bị bung, nó bảo em gái ngồi xuống, sau đó ngồi xổm phía sau em gái, chân tay vụng về bện lại tóc cho em. Nó là con trai, cũng không quá khéo léo, sau một hồi vật lộn khiến mồ hôi đầu túa ra, cũng không biết nó có khiến em gái mình đau không, Leng Keng chỉ mở to đôi mắt vô tội không kêu đau, cũng không nói gì. Trịnh An Trạch phát hiện em gái kỳ thật sẽ không nói. Nhưng điều đó cũng không quan trọng, đây là đứa em gái nó nhặt được, là người thân nó nhặt được, mặc kệ Leng Keng có phải là bị câm hay không, có nói được hay không cũng không quan hệ. Đây là em gái nó. Nó nghĩ tới lời của chú cho bọn nó bánh quẩy, nói là bảo bọn nó tới cô nhi viện, nơi đó có ăn có uống, bọn nó cũng có thể được đi học. Nó tì cằm lên đầu em gái, nói: “Leng Keng, anh đưa em tới cô nhi viện được không? Như vậy chúng ta sẽ có cơm ăn, có chỗ ngủ, cũng có thể được đi học, có thể không bị người khác ức hiếp.” Leng Keng ngoan ngoãn gật đầu, bé không biết cô nhi viện là gì, nhưng bé sợ đói, cũng sợ bị người khác ức hiếp. “Anh cõng em, chúng ta đi.” Nó cúi người xuống cho em gái bám lên lưng, bé gái rất gầy, trên người cũng không có mấy thịt cho nên rất nhẹ, nhưng nó cũng còi, trên lưng một lúc không có cảm giác gì nhưng cõng một thời gian dài cũng thấy mệt. Bọn nó không biết cô nhi viện ở nơi nào cho nên chỉ có thể vừa đi đường vừa hỏi. Bói bụng bọn nó sẽ ăn màn thầu để dành của mình, khát nước đến vòi phun nước hoặc xin nước của người dân ven đường. Thời tiết ngày càng lạnh, phần lớn thời gian hai anh em sẽ kiếm một góc nhỏ nào đấy, đứa lớn ôm lấy đứa nhỏ, dùng thân thể không quá to của mình để chắn gió cho em gái. Bé gái ôm vào ngực một con búp bê, đây là do anh trai Trịnh An Trạch nhặt được ở trên đường cho em gái, búp bê cũng không bẩn, có lẽ mới bị quăng đi nên chỉ có vài vết xước, em gái rất thích, vẫn luôn ôm vào lòng. Nó rất ít khi thấy em gái cười. Đi mệt, nó ôm em gái ngồi ở chỗ vắng người, nghỉ ngơi cho chân bớt mỏi. Đúng lúc này, có một người tiến về phía bọn nó. “Hai cháu nhỏ, bọn cháu muốn đi đâu?” Là một chú tuổi hơn lớn hỏi. Dọc đường đi hai anh em gặp rất nhiều người tốt, ngay cả Trịnh An Trạch luôn cẩn thận cũng có cảm giác trên đời này có rất nhiều người tốt, trừ bỏ những người thân của nó sau khi mẹ nó qua đời lại chiếm nhà, đuổi nó đi. “Cháu đưa em tới cô nhi viện.” Nói, nó liền ấn đầu em gái vào sát người mình. Leng Keng ôm chặt búp bê cũ trong lòng ngực, sau đó vươn tay nắm chặt tay Trịnh An Trạch, nhoẻn miệng cười. Tuy chỉ cười mỉm nhưng rất kinh diễm, có lẽ Trịnh An Trạch còn không biết kinh diễm là có ý tứ gì, nhưng nó cảm giác em gái cười rất đáng yêu, nhưng đôi mắt người đàn ông đứng trước mặt bọn nó lại lóe một chút. “Vừa lúc chú cũng muốn tới cô nhi viện, bọn cháu có muốn đi nhờ xe không? Chú không lấy tiền.” Trịnh An Trạch không nói gì, nó không quá tin chú này. “Cô nhi viện cách đây rất xa.” Người đàn ông lại nói. “Nếu bọn cháu đi bộ có lẽ phải đi vài tháng, hơn nữa bọn cháu cũng không biết ở đâu, rất dễ đi nhầm đường, nói không chừng sẽ mất nhiều thời gian hơn.” “Yên tâm đi.” Người đàn ông nở nụ cười, cũng xoa đầu Trịnh An Trạch. “Chú thường xuyên chạy xe đường dài, với những nơi đó rất quen thuộc, lái xe nhanh chỉ mấy ngày là đến. Hơn nữa cháu có thể không lo cho mình nhưng còn em gái cháu thì sao, còn nhỏ như vậy sao có thể đi bộ xa?” Trịnh An Trạch có chút do dự, nó nắm chặt tay em gái, không biết có nên đồng ý ngồi xe của người đàn ông xa lạ này. “Chú còn có việc cần đi ngay, bọn cháu đừng nghĩ lâu.” Người đàn ông lại nhắc nhở, ông lấy ra ví tiến từ trong người, lại lấy vài tờ tiền đưa đến trước mặt Trịnh An Trạch. “Nếu các cháu không muốn đi cùng chú thì cầm lấy ít tiền này đi, hy vọng bọn cháu có thể tới cô nhi viện bình an.” Nói xong người đàn ông còn than thêm một câu. “Vùng này không quá an toàn, nghe nói đã có mấy đứa trẻ bị bắt cóc.” Trịnh An Trạch không nhận những đồng tiền kia, nó cúi đầu nhìn em gái nho nhỏ ngồi trong lòng, sau đó nó cầm tay em gái, lại ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông kia. “Chú, bọn cháu không cần tiền của chú, mong chú đưa bọn cháu đến cô nhi viện được không?” “Được.” Người đàn ông thu tay lại, sau đó vươn tay chuẩn bị bế Leng Keng nhưng Trịnh An Trạch lại ôm lấy em gái không buông tay. “Chú, cháu bế được rồi, em gái cháu sợ người lạ.” Nó đứng lên ôm em gái từ trên mặt đất vào lòng mình, Leng Keng cũng đem đầu mình đặt lên vai anh trai, vẫn luôn không nói gì. Người đàn ông đành thu tay lại, sau đó dẫn hai anh em lên xe của mình. Đây là một chiếc ô tô màu đen, lúc lên xe rồi người đàn ông liền lấy kẹo trên xe cho bọn nó ăn. “Cảm ơn chú.” Trịnh An Trạch nói lời cảm tạ, nó lột giấy kẹo rồi đưa cho em gái ăn. Leng Keng liếm một chút, sau đó thừa dịp Trịnh An Trạch không chú ý liền đem viên kẹo nhét vào túi mình, còn Trịnh An Trạch cũng ăn một viên, nó xoay người nhẹ nhàng xoa đầu em gái nhỏ. Leng Keng nằm gối đầu lên đùi Trịnh An Trạch, xe chuyển động, bọn nó căn bản không biết bên ngoài có chuyện gì, cũng không biết rốt cuộc bọn nó đi đâu, đi theo con đương nào? Leng Keng dụi mắt tỉnh ngủ, bé vươn tay kéo tay Trịnh An Trạch, Trịnh An Trạch không nói lời nào vẫn ngủ rất ngon. Leng Keng buông lỏng tay mình, tiếp tục gối lên chân anh trai đang ngủ. Lúc bé vừa muốn ngủ thì đôi mắt lại mở ra, xe ngừng lại, hình như cửa xe mở, nó nhắm chặt mắt lại, tay cũng nắm chặt tay anh trai, theo bản năng thấy sợ. “Hàng hôm nay không tồi nhỉ?” Có giọng đàn ông truyền đến. “Ông hỏi thăm rõ ràng không, hai đứa nhỏ này không có thân phận gì chứ?” “Yên tâm đi.” Giọng của ông chú tài xế truyền đến. “Tôi đã hỏi rõ ràng, cũng đi theo bọn nó rất lâu. Hai đứa đều là trẻ mồ côi, là muốn đi tìm cô nhi viện. Đứa lớn có thể bán làm công nhân, đứa bé gái rất xinh đẹp, hẳn có thể bán được giá tốt.”