Tán gái sát thủ
Chương 24 : Chuyến bay
Tại một vùng trời xanh, trong khoảng không gian khó có thể xác định rõ, nắng trời vẫn nhẹ nhàng tỏa. Cũng trong khoảng không gian ấy, chiếc máy bay Boeing đang hùng hùng lướt lướt. Khắp nơi, tiếng rít buốt thét chói giữa bầu trời.
Không một ai nghe được tiếng thét ấy, đơn giản là tất cả con người đều đang ngồi ở bên trong, mà dù cho nghe thấy đi chăng nữa thì họ cũng không bận tâm tới điều này.
Tại vị trí ghế 50 có một người phụ nữ đang ngồi gần khung cửa máy bay. Nàng đang nhìn, nhìn lặng lẽ, trầm tư mà vô hồn.
Đây là lần đầu tiên nàng đi máy bay!
Đúng vậy, đây chính là lần đầu tiên của Lan. Lần đầu tiên mà nàng phải xa quê hương, xa gia đinh và xa cả con mình.
Không một người thân nào biết! Trừ những người làm giấy tờ và chị ruột của nàng ra thì hầu như tất cả mọi người đều không biết kế hoạch “đi” này.
Nàng dự tính rằng, khi qua tới Mỹ thì chị của nàng sẽ báo tin cho tất cả mọi người trong gia đình. Nàng thật sư muốn công bố cho mọi người biết là nàng sắp cưới chồng, ấy thế mà nàng sợ họ chúc mừng. Nàng sợ họ làm rầm rộ lên, rồi khiến nàng phải đối mặt với con trai.
Lan không dám nhìn nó. Nàng thật sự có lỗi với nó. Nhớ ngày đó, nàng hứa sẽ không đi bước thứ hai, nàng hứa sẽ nuôi nó trọn đời.
Ấy vậy mà, lời hứa cũng chỉ vậy thôi.
Vì yêu ư! Nàng cười cười, cười một cách khổ sở. Nàng nhớ Đại Mạnh, không biết nó đang làm gì.
Tại sao nàng không vì con!
Nàng xoa cái bụng nhỏ của mình và từ từ nhắm mắt. Nước mắt của nàng bắt đầu nhỏ ra
Không một ai chú ý tới điều này! Không phải họ không thấy mà họ thật sự không nhận ra: “Tại sao nàng lại khóc?”
--------------
“Bịch bịch bịch....!” Tiếng động cơ xe máy năm mươi kêu rầm rĩ giữa đường thôn hai, xã Duy Vinh.
Bịch bịch bịch! ...! ...! Nó vẫn kêu nhưng rồi đột nhiên bị dập tắt. Phải chăng điều gì đó đang xảy ra?
Ông Hưng bước xuống xe. Lý do ông xuống chính là để kiểm tra số tiền trong người. Từ lúc sáng đến giờ, ông quả thật muốn kiểm tra số tiền này là bao nhiêu, nhưng vì ngại với người ngoại quốc kia, đặc biệt là ngại với mọi người nên ông đành giấu ở trong lòng. Hơn nữa, ông lại muốn giữ số tiền này là vì một dự định riêng.
Thở nhẹ một hơi, ông Hưng đi về phía bờ ruộng, không phải ông muốn trốn tránh ai mà là ông muốn đi tiểu luôn một thể.
Sau khi đảo mắt một vòng theo quán tính, ông Hưng từ từ lấy xấp tiền trong người ra. Ông đếm và cũng như ông dự đoán, tổng cộng là có 15 tờ một trăm đô.
Mặt ông Hưng hoan hỉ lên, ông kéo khóa quần (Phéc-mơ-tuya) ra, vừa xả hơi vừa ngẫm nghĩ.
Số tiền quả thật quá lớn, nếu đưa nó vào quỹ của xã thì e rằng không có hiệu quả. Thứ nhất là ông không thể quản lý. Thứ hai, ông thuộc bộ phận công an, không thể can thiệu sâu vào vấn đề tài chính và vấn đề quản lý của xã. Nếu như người ta đem số tiền này để làm mấy chuyện thừa hơi, hoặc tham ô nó thì ông cũng không thể nào biết và ngăn cản nổi.
Ông Hưng nghĩ thế và sau một lúc trầm tư, ông Hưng quyết định giữ số tiền này. Ông chỉ cần báo cáo lên trên là có người ủng hộ cho xã, và ông sẽ là người toàn quyền quyết định số tiền, xử lý và trích vào hoạt động chung của xã.
Hơn nữa ông cũng có ý định giúp đỡ vài người nghèo trong xóm. Với lại ông cũng muốn giữ lại cỡ năm phần trăm để trang trải cuộc sống cho gia đình mình.
Ông thật sự không muốn thế, nhưng lương tháng của công an xã quá thấp. Ông cho rằng, một ít này chắc cũng không ảnh hưởng bao nhiêu. Khi ra quyết đinh này, ông cũng đắn đo rất nhiều, nhưng vì gia đình còn quá chật vật nên ông đành thở dài mà chấp nhận.
Đang trong lúc ông thở dài, thì đột nhiên ông cảm giác có điều gì khác. Đó là một âm thanh nhè nhẹ, âm trầm. Ớn lạnh nhất là dường như có mộtnguồn khí thế rợn người đang tỏa ở phía sau lưng ông. Theo bản năng của một người cao thủ không chuyên, ông Hưng lập tức nhảy về phía trước, rồi quay đầu lại phái sau.
Nhưng trong lúc ông chưa kịp nhìn rõ chuyện gì thì một bàn tay lạ đã bịt mạnh miệng của ông lại, rồi một bàn tay khác riết chặt cổ của ông.
Ông Hưng ú ớ không thành lời. Ông muốn hô mạnh lên một tiếng nhưng không thể nào.
“Rầm!” Cả thân thể mập mạp và cao to của ông bị bẻ vọng ra đằng sau. Ông gập người xuống đất mà đầu óc choáng váng lên. Tất cả quá trình này nhanh đến mức “không một ai có thể chứng kiến”.
Mắt của ông tự dưng chìm nghỉm xuống. Nó như báo hiệu, ông không thể đối phó với một tốc độ và lực lượng kinh người.
Ông có học võ, tuy không phải là cao thủ võ cổ truyền nhưng cũng luyện hơn mười năm. Ấy thế mà, một thân thể nhỏ bé, bình thường trước mặt lại có thể dễ dàng quật ngã ông.
Ông Hưng cố gắng vùng dậy, ý chí của ông vẫn còn. Thế nhưng cơ thể nhỏ bé của người thành niên như một tảng đá đè nặng lấy thân thể ông.
Dường như không còn một lối thoát!
Rồi ba giây sau đó, kể từ lúc ông Hưng bị quật xuống thì một luồng khí thế mạnh mẽ hơn lúc trước chục lần toát lên. Không, đây chính là sát khí, tự dưng ông Hưng cảm thấy đó chính là sát khí.
Theo luồng sát khí đó, một bàn tay nhỏ khẽ đưa lên trên. Một phương vuông góc với trái tim của ông Hưng được thành lập. Ông Hưng cảm thấy rằng, nếu như nó đập xuống thì đấy chính là cái chết của ông. Ông sợ, trước giờ ông chưa từng đón nhận sự sợ hãi.
Ông Hưng nhắm mắt mà chân tay vẫn đang run rẩy. Ông biết cái chết sẽ không tới một giây nữa.
“Đoàng!”
Một tiếng súng chói chang vang lên.
Ông Hưng hoảng hồn bừng tỉnh. Một sự tỉnh táo kèm khiếp sợ và mê muội. “Cái gì đang diễn ra.”
Chết rồi sao! – Ông Hưng cứ nghĩ là mình đã chết và cũng chẳng biết tại sao lại phải chết.
Không! Ông vẫn chưa chết. Ông thấy bàn tay của người thanh niên đang đè ông thả xuống dưới. Hắn thỏa lỏng thân thể của ông một chút, rồi quay đầu lại phía sau.
Ông Hưng biết mình chưa chết nhưng vẫn im lặng nằm một chỗ. Ông không hề biết rằng, cho dù ông có gồng mạnh người dậy thì cũng không thể thoát “bàn kẹp sắt” kia.
“Chuyện gì?” – Người thanh niên hỏi. Hắn không cần ngẫm nghĩ nhiều nhưng vẫn biết tiếng súng đó là của ai.
Người vừa phát ra tiếng súng Desert Eagle chính là đồng bạn của hắn. Bởi vùng thôn quê này khó ai có thể nổ súng. Hắn biết vì sau tiếng súng này mà hắn vẫn chưa chết.
Nếu như không chết thì chỉ có một khả năng: “Đồng bạn muốn hắn dừng!”
Người vừa đến gật đầu một cái, rồi nhanh chóng tiến về phía trước hơn hai mét nữa. Sau đó, hắn nói:
“Ông Hưng, chúng tôi sẽ dừng việc giết ông. Ông có nhiệm vụ phải giữ bí mật việc Đại Mạnh đi Mỹ.”
“Đại Mạnh!” Nghe thấy tên Đại Mạnh, ông Hưng càng mê muội hơn.
“Kể cả việc xảy ra hôm nay, ông cần phải im lặng. Nếu không, cả gia đình và dòng họ của ông đều phải chết!”
Âm thanh lạnh của người thanh niên mới tới tiếp tục phát ra. Ông Hưng cảm thấy lạnh lẽo trong người. Đầu óc của ông chắc chắn rằng, nếu ông không thực hiện điều này thì ông sẽ gặp họa. Nhưng ông vẫn khônh hiểu là vì sao, chẳng lẽ vì Đại Mạnh... đúng rồi... mấu chốt là điểm này, chỉ là ông vẫn không hiểu “vì sao lại vì Đại Mạnh”.
“Đây chính là uy hiếp!”
Người thanh niên nặng giọng hơn.
Khi nói xong với ông Hưng, hắn mặc kệ ông ta mà chuyển mắt nhìn người đồng bọn.
- Việt, chúng ta đi. Cấp trên đã hủy nhiệm vụ!
- Ok! – Người thanh niên tên Việt lập tức đứng lên. Kể từ sau tiếng súng, hắn cũng biết là nhiệm vụ đã bị hủy bỏ.
Người thanh niên nói với Việt xong thì cũng lập tức đi về vị trí đã đậu xe. Còn Việt, hắn đột ngột lật mạnh ông Hưng một cái.
Ông Hưng không hề chứng cự, tuy nhiên ông vẫn thắc mắc việc làm của người thanh niên. Và cũng không đợi lâu, ông Hưng thấy người thanh niên gỡ một vật nhỏ ở phía sau lưng của ông ra.
Ông Hưng không biết đó là cái gì nhưng người thanh niên lại biết quá rõ.
Nó là máy nghe lén, được thiết kế theo dạng con chip. Ông Hưng đâu biết rằng, khi Millton nói chuyện với ông thì đã lén cài con chip này vào, mục đích là nhằm để thủ tiêu những người mà ông Hưng đã phát tán tin tức.
- Có một chiếc xe máy màu đỏ ở gần ngõ tư đường, ông hãy gởi trả cho người bị mất.
Sau khi lấy xong con chip, người thanh niên nói thêm một câu, rồi lập tức chạy lên trên đường. Khi tới nơi, hắn vọt lên chiếc Dream của đồng bọn, rồi cả hai lập tức rời đi.
Khi bọn hắn rời đi thì vài người dân trong làng cũng đang chạy tới. Mặc dù đây là vị trí cánh đồng, cách khu dân cư một khoảng xa, thế nhưng trước lúc bọn hắn nổ máy xe thì đã lác đác xuất hiện vài người. Rất có thể đây là những người đi đường nên mới tới sớm, tất nhiên không ai có ý định ngăn cả hai sát thủ.
Ông Hưng từ từ đứng dậy. Mặc dù vẫn còn mệt mỏi và bàng hoàng nhưng ông cần phải rời khỏi nơi đây.
Vừa lúc ông Hưng đứng dậy, thì một người ở đăng xa nhận ra ông nên lập tức lên tiếng.
- Anh Hưng, chuyện gì vậy, tiếng gì mà như tiếng súng thế?
Ông Hưng ngất mặt lên để quan sát là người nào. Sau khi biết đó là thằng Đại trong xã, ông lập tức trả lời.
- Không có chuyện gì, có hai thằng vừa chơi pháo, tôi bắt mà bắt mà bắt không được. – Ông Hưng cười khổ trả lời. Tự dưng ông cảm thấy mình rất thông minh.
- Tiếng pháo! – Vài người ồ lên.
- Pháo gì mà to thế! Thế mà cứ tưởng là tiếng súng! – Vài người hoài nghi lên tiếng.
- Súng đâu mà súng! Bà con cứ đùa! – Ông Hưng vừa nói vừa bước lên trên.
- Sau người anh nhớt nhát thế này? – Người đàn ông tên Đại thấy quần áo ông Hưng bị lem nhem bùn đất nên cất tiếng hỏi.
- Không có gì! Tại đuổi hai thằng đó nên vấp té. Tiếc là tụi nó chạy rồi.
- Là hai thằng đi chiếc Dream đúng không? Tiếc thế, tôi mà ra sớm một chút thì ngon rồi.
Nghe Đại nói, ông Hưng càng cười hơn khổ.
“Hầy, ở đó mà bắt, chết khi nào cũng không hay!”
-------
Trong buổi sáng hôm nay, tại sân bay quốc tế đà nẵng đã có hai chiếc máy bay dân dụng cất cánh. Một chuyến là bay sang Mỹ nhưng hành trình đầu tiên là tới Sài Gòn. Còn một chuyến là đi Hàn Quốc và hành trình phải qua Hà Nội và Băng Cốc – Thái Lan.
Đại Mạnh đang trên đường đi Hà Nội. Tất nhiên hắn không muốn đi Hà Nội mà là đi Thái Lan. Tất nhiên hắn cũng không muốn đi Thái Lan mà muốn đặt chân vào nước Mỹ.
Theo lời của Millton thì mọi người đã lỡ chuyến bay sang Mỹ. Thế nhưng Millton sẽ đưa hắn sang Thái Lan. Rồi từ trong khu vực Thái Lan, Millton sẽ vận dụng địa vị để đưa Đại Mạnh sang Mỹ một cách nhanh chóng chất.
Millton bảo đảm rằng: “Đại Mạnh sẽ qua Mỹ sớm hơn mẹ của hắn!”
Truyện khác cùng thể loại
5150 chương
5 chương
30 chương
55 chương
867 chương
17 chương
930 chương
82 chương