Tán gái sát thủ
Chương 23 : Giết ông hưng
Bầu trời buổi sáng tại trường trung học Nguyễn Bỉnh Khiêm dần chuyển sang “màu giữa trưa”, mây trắng chỉ vài cụm lượn lờ giữa màu xanh, khắp nơi đều quang đãng và ánh nắng dường như chẳng chứa bất kỳ tia cực tím nào.
Trong khoảng không gian yên ắng ấy, Đại Mạnh lặng lẽ đi theo Millton, sau đó hướng về chiếc xe ô tô màu trắng đang đậu trước cổng trường. Trong lúc hắn toan định vào trong xe thì một tiếng gọi làm hắn giật mình quay lại.
- Anh Mạnh, chờ em, chờ em, ...!
Đó là tiếng gọi của La La, cô nàng đang hớt hải chạy về phía Đại Mạnh.
Đại Mạnh lặng yên nhìn cô bé. Có thể nói rằng, người thân của hắn trên thế giới này chỉ còn mỗi nàng ta.
- Người kia là ai vậy, anh định.. đi đâu vậy. – Khi tới vị trí cách Đại Mạnh, La La mới từ từ nói, mặc dù tiếng nói vẫn còn gấp gãy.
Đại Mạnh nhẹ nhàng bước tới gần La La. Hắn không cất tiếng nói mà khẽ chạm vào vài sợi tóc của La La. Hắn nhìn nàng, lặng người như suy ngẫm điều gì mới mẻ.
- Anh đi đâu vậy? – La La nhẹ nhàng hỏi.
- Anh có chút chuyện riêng!
- Có thể nói cho em biết không? – La La lí nhí.
Đại Mạnh lắc đầu. Một lát sau đó, khi Đại mạnh đã sắp xếp gọn gàng những sợi tóc rối của La La thì hắn mới chịu lên tiếng tiếp.
- Em vào học đi! Khi về anh sẽ kể với em!
- Nhưng... nhưng anh đi bao lâu!
- Có thể vài tuần, có thể vài tháng, hoặc là mãi mãi! – Đại Mạnh đối đáp một cách ngổn ngàng, hắn quả thật không biết mình có còn quay về nơi này không.
- Không được, anh phải về sớm, gần thi tới nơi rồi! – La La lắc đầu.
Đại Mạnh thở dài một tiếng. Hắn cúi người xuống rồi vào trong xe. La La thấy vậy thì ngay lập tức kéo ống tay áo của hắn lại. Nàng nói với ánh mắt rưng rưng.
- Tết... nay, anh có về không?
Đại Mạnh ngẩng mặt lại, chăm chú nhìn ảnh mắt gần đẫm lệ của La La. Tự dưng trong hắn dâng lên một nỗi xúc cảm khó tả. Hắn bất giác trả lời.
- Yên tâm! Anh sẽ về.
Nói xong câu đó, người hắn cũng lọt vào bên trong xe.
Tiếng động cơ bắt đầu gừm lên, cửa kính bắt đầu kín mít lại.
Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh, rồi dần xa. Chỉ còn mỗi La La đứng dõi theo bóng khuất ấy.
“Ảnh đi rồi!” La La nhủ thầm một câu, rồi đứng lặng người một khoảng lâu. Chợt dòng nước mắt từ từ đẫm xuống, nàng cố nhịn lâu rồi. Nàng khóc, khóc vì lo lắng cho Đại Mạnh. Nàng không hiểu vì sao nàng lại lo lắng và cũng không hiểu vì sao nàng lại khóc.
Đại Mạnh là người sống nội tâm và hôm nay cái nội tâm đó đang bộc phát dữ dội. Đại Mạnh dường như muốn làm cái chuyện gì ghê gớm, kinh khủng và nguy hiểm lắm.
--------------------------
Khoảng hơn năm phút kể từ khi chiếc xe Toyota lăn bánh, ông Hưng mới bắt đầu rời khỏi trường trung học cơ sở Nguyễn Bỉnh Khiêm.
Trên một chiếc xe năm mươi cà tàng, ông Hưng chở một người về ủy ban. Sau khi tới ủy ban, ông dừng xe và đợi hai người đồng sự phía sau.
Một thời gian sau, cũng khoảng chưa đầy mười giây thì hai người đồng sự của ông Hưng tới. Ông Hưng quay đầu nhìn lại họ và nói.
- Ba cậu cứ vô trong sắp xếp, rồi xử lý vụ ẩu đả chiều nay, nói chung cũng không có gì nghiêm trọng cả. Về phía bọn đầu sỏ thì cứ lập biên bản và răn đe chúng vài câu rồi cho về, chúng cũng ăn thiệt thòi lớn rồi.
- Được, em sẽ xử lý tốt việc này. – Một người thanh niên trẻ lập tức nói. Người này tên Tuấn, biệt danh là Tuấn Nhiều và cũng chính là người đi chung xe với ông Hưng.
- Hai cậu kia có ý kiến hay góp ý gì không?
- Ồ, không! Bọn tôi cũng chỉ là công an thôn, đi theo cho có lệ thôi, mọi việc cứ đưa cho Tuấn sắp xếp là được. Anh Hưng cứ làm việc của anh, em và thằng Hùng chạy qua bệnh viện xem xét một chút rồi trở lại. – Một người đàn ông tầm tuổi ông Hưng lên tiếng.
- Vậy được rồi, tôi có chút chuyện cần phải xử lý, mọi người cứ làm theo công việc đã bàn.
Nói đoạn, ông Hưng bật khóa xe để nổ máy. Ông chạy xe đi mà chẳng hề quan tâm người ta đang còn thắc mắc và muốn chào hỏi.
Đứng ở đằng xa, một người thanh niên cỡ 28 tuổi, khi thấy ông Hưng đi thì cũng lập tức nổ máy xe chạy theo. Mục đích chạy theo của hắn chính là một mục tiêu:
Giết ông Hưng!
----------
Đại Mạnh vẫn ngồi im trên xe. Chiếc xe vẫn băng chạy trên đường. Hướng đi của nó là vượt qua địa phận tỉnh Quảng Nam, tiến về trạm thu thuế và dừng chân tại sân bay quốc tê Đà Nẵng.
Kể từ khi Đại Mạnh ngồi trên xe thì thời gian đã trôi qua khoảng 10 phút nhưng không gian trong xe trừ tiếng hơi thở thì chẳng hề có một tiếng nói.
Đại Mạnh đang suy nghĩ chuyện gì đó. Millton cũng muốn nói với Đại Mạnh vài điều nhưng vì người ta đang trầm mặc nên hắn đành để dành về sau.
Lại thêm năm phút im ắng nữa trôi qua, Millton dường như cảm thấy quá ngột ngạt nên khẽ lên tiếng mở chủ đề.
- Cô bé kia là bạn gái của cậu!
- Không!
Đại Mạnh trở lại trạng thái bình thường và đáp ngắn gọn. Nãy giờ hắn đang suy ngẫm, nếu như hôm nay mẹ hắn mới rời Việt Nam thì hắn có đi cùng chuyến bay với mẹ hắn không. Hắn sẽ làm gì khi đối diện: “Gặp mặt, ngăn cản, hay im lặng dõi theo?”
- Cô ta là em gái của cậu? – Millton hỏi tiếp.
- Không! Chỉ là một người bạn!
- Bạn? Cậu có phải là đồ đệ của Rock? Cậu có phải là sát thủ tưởng lai? – Millton ngạc nhiên hỏi. Nếu như Đại Mạnh là đồ đệ của Rock thì chắc chắn sau này cậu ta sẽ trở thành sát thủ.
Sát thủ không có bạn!
- Có phải lúc nãy trên xe có bốn người! – Đại Mạnh không hề trả lời câu hỏi của Millton mà quay ngược hỏi hắn vấn đề khác thường.
- Ồ! Sao cậu biêt! Đúng như cậu nói, hai người kia đã đi làm một số việc riêng. – Mặc dù Millton cảm thấy rất ngạc nhiên khi Đại Mạnh biết trên xe có bốn người nhưng hắn cũng thật thà đáp lại. Đây là chuyển cỏn con, không cần thiết phải giấu giếm. Nếu giấu thì chỉ giấu cái mục đích, tất nhiên Millton biết Đại Mạnh sẽ không đi hỏi chuyện riêng của người khác.
- Anh nên dừng cái suy nghĩ giết ông Hưng lại đi. Tôi không cần anh phải làm việc đó. –
Đại Mạnh lạnh giọng xuống. Hắn nói tạc máng heo ra. Ngay từ lúc cảm nhận được luồng sát khí của Millton thì hắn đã nghi ngờ rồi. Đến khi ngửi thấy bốn mùi cơ thể khác nhau trên xe thì hắn đã nắm rõ ràng mục đích của Millton. Mặc dù không biết tại sao Millton lại làm thế nhưng hắn cần phải ngăn cản chuyện này lại.
Không phải hắn không có lý do giết ông Hưng, cũng không phải hắn không muốn Millton sát hại người quê mình. Mà bởi vì, hắn chưa muốn dính vào chuyện máu tanh.
Ít nhất là sau chuyến đi này đã!
Millton vẫn ngẩn ngơ nhìn Đại Mạnh, hắn thật sự bất ngờ, bất ngờ vô cùng. Hắn nghĩ mãi mà không ra, tại sao Đại Mạnh lại biết rõ ràng đến thế. Chẳng lẽ là có nội gian.
“Không thể nào, làm sao có thể có nội gian được!”
- Sao cậu biết chuyện này? – Millton không trả lời vấn đề của Đại Mạnh, hắn cần phải làm sáng tỏ thắc mắc đã.
- Chắc anh biết tới sát khí, tôi cảm nhận được sát khí.
- Ồ, thì ra là vậy
Millton không ngờ thực lực của Đại Mạnh là khủng đến thế. Đúng là không hổ cái danh xưng “đồ đệ của Rock”. Con người quả là luôn có sự cách biệt. Trong khi hắn phải cố gắng ngoi ngáp hơn mười lăm năm thì mới có thực lực như ngày hôm nay, còn Đại Mạnh, một thằng nhóc may mắn gặp được Rock vậy mà đã có được thành tựu không tưởng.
Haiiii! Rock thở dài một tiếng, rồi mới chịu nhìn Đại Mạnh giải thích.
- Có lẽ cậu không biết, Rock yêu cầu tôi đưa cậu sang Mỹ một cách ầm thầm. Thế nhưng... – Nói tới đây, Millton ngập ngừng.
- Bởi vì anh gây ra sai lầm nên nên cần phải bịt đầu mối! – Đại Mạnh chen vào nói giúp. Hắn cũng chẳng có ý tứ mỉa mai gì cả.
- Đúng vậy!
Millton cười khổ, sau đó hắn tiếp tục nói.
- Cậu yên tâm, tôi sẽ xử lý gọn gẽ, sẽ không để ai biết chuyện này.
- Ông nghĩ thế nào khi ông Hưng chết một cách đột ngột. Lúc sáng ông ta mới xử lý vụ việc của tôi và gặp một người ngoại quốc thì chết. Dẫu cho ông có làm chi tiết, hay sắp xếp kế hoạch như một sự cố thì ông nghĩ người khác có nghi ngờ hay không? – Đại Mạnh lạnh giọng nói.
- Điều này cậu yên tâm, tôi là một trong những người quản lý cao nhất của trụ sợ “Bravo Đông Nam Á”, cho nên tôi có khả năng bố trí một vụ tai nạn chết người ngẫu nhiên cho ông Hưng và khiến người ta không điều tra sâu vào.
- Bravo...!
Đại Mạnh bất giác thốt lên một tiếng. Hắn quay sang nhìn kỹ Millton, coi thử có thể gặp người này lần nào chưa. Sau một lúc ngắm ngía, Đại Mạnh lắc lắc cái đầu, hắn chẳng có một ấn tượng nào về người này cả. Tuy nhiên hắn lắc đầu không phải vì không biết Millton. Hắn đang nghĩ tới viễn cảnh “chết” của Millton. Một trong những người đứng đầu Bravo Đông Nam Á thì không lý gì mà hắn không biết. Nếu hắn không biết thì chỉ có một nguyên nhân.
“Người này đã chết trước khi hắn xuất sơn.”
- Tôi không nghĩ anh có cấp bậc cao như thế. Tuy nhiên, tôi yêu cầu anh không giết ông Hưng, vì vấn đề âm thầm hay công khai qua Mỹ chẳng ảnh hưởng gì tới tôi cả. – Đại Mạnh nói như chắc nịch. Tất nhiên hắn không muốn người ta biết mình sang Mỹ, tuy nhiên hắn cũng không cần phải giấu. Ai biết thì biết, hắn không quan tâm, bởi vì hắn sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng bởi những chuyện này.
Nghe Đại Mạnh, Millton liền trầm ngâm. Khoảng vài giây sau, hắn nhìn Đại Mạnh và nói.
- Cũng được, dù sao yêu cầu lớn nhất của Rock là đưa cậu qua Mỹ sớm nhất. Nếu cậu không cảm thấy chuyện đó ảnh hưởng thì tôi sẽ rút lại mệnh lệnh. Chỉ cần cậu không báo cáo vấn đề này cho Rock thì không sao cả.
- Ok! Anh nên rút lại mệnh lệnh. – Đại Mạnh chấp thuận yêu cầu của Millton.
Millton cười một cái rồi rút điện thoại ra bấm. Hắn vừa bấm vừa suy nghĩ. Hắn thật sự không hiểu, Đại Mạnh đã là đệ tử của Rock thì tại sao phải quan tâm tới sống chết của người khác.
Âm thanh điện thoại vang lên rồi liền dập tắc, thắc mặc của Rock cũng từ từ tan biến. Nó tan biến là vì đổi thành sự trầm tư.
Chuông điện thoại vẫn vang lên nhưng đó là lời báo không liên lạc được. Người thực hiện nhiệm vụ giết ông Hưng đã tắt máy. Hắn ta tắt máy thì chỉ có một lý do.
Hắn đang trong quá trình giết ông Hưng!
Truyện khác cùng thể loại
5150 chương
5 chương
30 chương
55 chương
867 chương
17 chương
930 chương
82 chương