Tán Gái Ở Nhà
Chương 12
Sau khi ngồi review cho các thím, em sang phòng chị lần thứ 2, em không yên tâm thế nào ấy, đèn thì lúc trước em ra ngoài có tắt rồi chỉ bật đèn ngủ mờ mờ thôi! Sang mở nhẹ cửa phòng chị ra, cửa vẫn như lúc em đi ra, không khóa, mở cửa em lại nghe thấy tiếng thút thít của chị! Nãy chị đã ngủ rồi mà, sao giờ lại dậy khóc tiếp? Em đoán là chị lúc đó ngại em, không muốn đuổi em, giả vờ ngủ hix thế có nghĩa là những hành động của em lúc đó đối với chị chị biết hết à?
Em nhẹ nhàng đi vào, ngồi cạnh giường chị, lúc đấy, chị dường như mới nhận ra sự có măt của em, tiếng thút thít ngừng lại, thay vào đó là tiếng nấc nhẹ của chị! Chị ngồi thẳng dậy, dựa lưng vào tường, kéo chăn lên đắp qua đầu gối, tay chị thì ôm cái gối! Chị không nhìn em, ánh mắt chị như vô hồn, nhìn vào hư vô, chẳng có một mục đích nào cả! Chị nói với em, giọng lạnh tanh, không hề có 1 cảm xúc nào cả, em nhớ lại cứ như là giọng của ma ấy, thực sự là không có 1 chút cảm xúc của con người nào các thím ạ!
C: Cậu đêm hôm sang phòng tôi làm cái gì? Cậu không biết đây là phòng con gái à?
Em im lặng, không nói và cũng không muốn nói gì cả, lúc đấy thực sự là không còn gì để nói và em bị choáng khi nghe thấy cái giọng lạnh ngắt của chị! Chị lại tiếp tục nói với em!
C: Cậu về phòng cậu giùm tôi cái, tôi muốn nghỉ ngơi! Tôi xin cậu đấy!
C: Hay là muốn thân xác của tôi? Nếu muốn thì tôi chiều cậu, yên tâm, tôi còn trinh, làm xong thì làm ơn ra ngoài hộ tôi! Tôi mệt mỏi lắm rồi!
Sau khi nghe thấy cậu đấy, em dường như chết lặng các thím ạ! Thực sự lúc đấy em muốn tát cho chị 1 cái để chị tỉnh ra! Em không hiểu sao chị có thể nói được cái câu như vậy! Nhưng lúc đấy em kiềm chế lắm ấy!
Em đứng dậy, bước ra đến cửa, em dừng lại 1 chút rồi nói với chị:
E: Chị nghỉ đi, đừng nói linh tinh nữa, em chẳng có tiền cũng chẳng có tiền đâu, nên em cũng chẳng muốn cái thân xác của chị làm gì cả, chị giữ lại đi!
Chị không nói gì cả, em ra ngoài, đóng cửa cho chị! Bước ra ngoài sân thượng ngồi xuống cái ghế, lấy bao vina bắt đầu đốt, trong đầu thì suy nghĩ về chị, về những lời nói, hành động của chị trong buổi tối hôm nay!
Khi bao vina còn vài điếu lẻ là lúc em đứng dậy, trời lúc này cũng hơi hửng sáng rồi!
Em quyết định lấy xe máy, phi ngay xuống Hà Nội! Cả nhà em chưa có ai dậy cả, em gửi 1 tin nhắn lại cho mẹ em là em xuống HN có việc gấp mấy hôm! Nhà em thì thoải mái thôi, em cũng thuộc dạng ngoan ngoãn, chưa báo nợ bao giờ nên bố mẹ em tin tưởng em lắm!
Ngồi trên xe hơn 1 tiếng, đầu óc suy nghĩ miên man, có những lúc chẳng còn nhớ là mình đang đi trên đường nữa, nguy hiểm vl các thím ạ! Tới HN lúc 6 giờ sáng gọi điện cho thằng C:
E: Dậy nhanh không bạn mày chết bây giờ!
TC: Có chuyện gì đấy? MÀ tưởng hôm qua thằng H nó bảo chị mày nằm viện?
E: Gọi luôn thằng H dậy cho tao, qua tìm quán nào uống rượu! Cho chúng mày 15 phút!
TC: Ờ! nửa tiếng sau, 3 thằng ngồi vào quán ăn sáng ở đường Nguyễn Trãi! gọi lòng dồi, tiết canh với chai rượu ra, em rót lưng cốc rượu, cũng chả biết rượu gì nữa, làm 1 phát hết luôn! 2 thằng kia nhìn em như nhìn người ngoài hành tinh!
E: Nhìn cáo éo gì, ăn rồi uống đi!
Uống xong cốc rượu đầu óc hơi lâng lâng, em rót cho mỗi đứa đầy chén rồi bắt đầu uống, em ăn thì ít mà uống thì nhiều, 2 đứa kia cũng uống theo em!
Bạn bè mấy năm, nhiều lúc hiểu nhau, cũng chẳng cần nói cái gì cả các thím ạ!
TC: Lại gái à mày?
E: Ừ chuyện linh tinh ấy mà!
TC: Ừ gái gú là phù du thôi mày!
Nó vừa nói vừa cười!
3 đứa ngồi ăn uống đến 9 giờ, hết 2 chai 75 của quán rồi thì mới đứng dậy đi về! E về phòng trọ của thằng C, tại tối qua không ngủ lại đi mệt, sáng nay lại uống rượu nên vừa đặt lưng xuống giường cái là ngủ luôn, không biết trời trăng gì cả!
Đang ngủ ngon, tự nhiên thằng H nó đập đập vai em!
H: Ê cu điện thoại của mày kìa, có tin nhắn!
Em mở mắt ra ôi đã 4 giờ chiều rồi! Vừa đặt lưng xuống cái mà đã được 7 tiếng rồi! Nhưng mà công nhận lúc tỉnh dậy người đỡ oải hẳn!
Lấy điện thoại, mở ra xem là tin nhắn của chị!
Em hồi hộp vcc các thím ạ, ngồi nhìn cái màn hình tầm 1,2 phút sau mới mở ra đọc! Em thoáng suy nghĩ hay là chị nhắn tin báo cho em là chị đã chuyển nhà?
C: L ơi, đi đâu từ sáng giờ không thấy mặt? Đi với gái hả?
E: Em xuống HN từ sáng có chút việc, có chuyện gì không chị?
C: Xuống HN hả? Đang ở đâu đấy qua đây đón chị với!
E: Chị ở đâu mà bảo em đón?
C: Chị vẫn ở chỗ hôm trước ấy, Long Biên!
E: Chị xuống HN làm gì? Mà em đang đi với bạn chắc không qua được rồi, chị đi taxi đi!
Thực sự là em chưa bao giờ phải lâm vào cái tình huống như hôm qua, chẳng biết xử lý ra sao cả! Giờ em vẫn đang rất bối rối, không biết nên làm sao cả, mà thực sự giờ em cũng sợ phải gặp chị, gặp chị không biết em nên nói cái gì cả, không biết nên cử xử thế nào cả! Thế nên em nhắn tin lại như vậy!
Chờ tầm 10 phút sau chị nhắn tin lại cho em!
C: Ừ vậy đi chơi vui vẻ nhé!
Sau tin nhắn cuối cảu chị, em như người mất hồn, lại ngồi thất thần, vừa mới quên được những thứ xảy ra trong giấc ngủ, giờ lại hiện về trog đầu em! Thằng C với thằng H nó ngồi bên cạnh em đánh LoL, thỉnh thoảng lại nói gì đó nhưng lúc đấy em cũng chẳng nghe được gì cả!
Ngồi tới 5 rưỡi, tự nhiên có 1 cái gì đó thôi thúc em đi ra gặp chị, có lẽ em chưa bao giờ muốn xa chị cả! Mặc dù có lẽ lúc này chị đã đi khỏi bến xe Long Biên rồi cơ mà em vẫn muốn thử, em không nhắn tin hay gọi điện cho chị mà cứ như vậy dắt xe, phóng ra Long Biên!
Em cũng chẳng đi nhanh, chẳng hiểu tại sao nữa, em cũng xác định là sẽ không gặp chị ở LB rồi!
Tới 6strong0 em mới tới nơi, trời lúc này nhá nhem tối rồi! Chẳng nhìn rõ mặt người nữa! Em đến nơi bên xe Long Biên vẫn đông, xe bus chạy tấp nập, người lên người xuống, người đứng chờ, nếu chị đứng đâu trong số đấy thì em cũng chẳng thể nào mà nhìn thấy được! Đứng ngó nghiêng 1 lúc, có lẽ chị về rồi! Lúc này em hơi hụt hẫng, tiếc nuối mặc dù lúc đi đã xác định là chẳng gặp chị rồi!
Em như người mất hồn đi chậm chậm trên đường Yên Phụ hướng về phía đường Thanh Niên, tiếng ve kêu râm ran, chói tai cơ mà em cũng cahr quan tam, lúc đó em như 1 con người mất hết cả phương hướng, chẳng biết đi đâu về đâu cả!
Lúc sắp đến chỗ đèn đỏ đường YP giáo với TN em bỗng nhiên thấy một bóng người ... rất giống chị, mặc quần Jean, áo phông trắng ngồi 1 mình ở điểm dừng xe bus! Đến gần hơn 1 chút thì đúng là chị, chị ngồi 1 mình ở đấy, mắt chị nhìn vào khoảng không, lúc này, trông chị cô đơn, thực sự cô đơn lắm các thím ạ! Nhìn chị, em thấy thương chị nhiều lắm, 1 người con gái tốt như chị lại yêu 1 thằng con trai như thằng Phúc, 1 người con gái vui vẻ, hoạt bát, có chút tinh nghịch thường ngày mà giờ đây trông chị ngồi cô đơn 1 mình, em chẳng biết nói sao nữa! nhìn hình ảnh của chị lúc đó thực sự em hận, hận thằng P, và cũng hận mình tại sao lúc nãy chị gọi không qua đón chị, để chị ngồi 1 mình như thế này! EM muốn chạy ra ôm chị vào lòng để an ủi chị ngay lập tức cơ mà em không dám, em hèn lắm đúng không các thím?
Em muốn ra gặp chị nhưng đứng bên đường cách chị 1 đoạn, chân em nó cứ như cứng lại vậy, chỉ biết đứng đó và nhìn chị từ xa....
Thực sự là giờ em mệt lắm rồi các thím ạ, các thím thông cảm cho em nhé, để mai em RV nốt cho các thím buổi tối hôm nay! Em giờ chỉ muốn ngủ thôi, 2 ngày thật là mêt mỏi! chồng? Xa không?
E: Thì chị cứ đi thì biết, gần ngay đây mà!
10 phút sau, em và chị đã có mặt ở giữa cầu Long Biên! Thím nào đã từng qua cầu Long Biên buổi tối thì biết, cảnh ở trên cầu nhìn ra đẹp lắm, xa là cả 1 thành phố Hà Nội đèn sáng rực cả bầu trời, đằng trước là cầu Thăng Long, đằng sau là cầu Chương Dương sáng rực đèn trong đêm! Đã thế chính cây cầu Long Biên cổ kính cũng có 1 nét đẹp riêng của nó! Đứng ở trên cầu sát lan can, nhìn xuống dòng nước cũng có thú vị riêng của nó các thim ợ! Em với chị dựng xe lại rồi đi ra lan can của cầu, chị thì nhìn ngang ngó dọc khắp nơi!
E: Chị lên cầu Long Biên buổi tối bao giờ chưa?
C: Ờ 25 năm ở HN mà đây là lần đầu tiên lên cầu Long Biên buổi tối, trước đây cũng có mấy đứa rủ đi nhưng sợ chẳng dám đi lên đây buổi tối, tại nghĩ tối với ít người, ai ngờ đông người và đẹp thế này!
E: Vâng, buổi tối các đôi yêu nhau hay dẫn nhau lên đây ngắm HN mà chị, lại mát nữa!
C: À hóa ra vừa làm chồng người ta đã dần người ta lên đây rồi hả? Trước dẫn bao nhiêu cô lên đây rồi khai mau lên!
Chị vừa hỏi em vừa cười!
E: Làm gì có ai mà dẫn, có mỗi chị mới bị em lừa lên đây chứ có ai đâu!
Chị nhìn em cái rồi bắt đầu ngắm cảnh ở cầu! Các thím ạ, đúng là bảo con gái là chúa nghịch ngầm chả sai tẹo nào! Các thím biết đấy, cái lan can cầu như thế mà chị bỏ đôi giầy cao gót đen của chị ra, đi chân đất rồi trèo lên cái lan can đấy, 1 chân trong 1 chân ngoài, em nhìn mà hoảng hồn! Đã thế 2 tay còn giờ lên trời hóng gió nữa, nguy hiểm vê lù các thím ạ! Em nhìn mà thót cả tim, chạy ra định lôi chị xuống thì chị bảo để cho chị ngồi 1 lúc! Em không chịu, chị cũng không chịu thế là em đành để chị ngồi cơ mà 1 tay chị phải để em cầm!
Ngồi trên thành cầu 1 lúc, cùng với sự năn nỉ ỉ ôi của em cuối cùng chị cũng xuống!
C: Sợ cái gì chứ, chết thế nào được, à hay là chồng yêu vợ quá nên không nỡ để vợ chết?
E: Ngồi trên đấy trượt tay cái là ngã xuống sông không chết mới lạ!
Chị suy nghĩ 1 chút rồi hỏi e:
C: Chồng này, nếu giờ vợ mà rơi xuống sông Hồng thì trong cuộc đời vợ có mấy người thân của vợ sẵn sàng nhảy xuống cưú vợ mà không cần suy nghĩ nhỉ?
E: Chị hỏi vậy sao em biết!
C: Chắc là giờ thì chẳng có người nào đâu!
Mắt chị đang vui tự nhiện chị nhìn ra xa rồi có một chút buồn! Chị quay lại nhìn em, vẫn cái ánh mắt hơi buồn đó!
C: Nếu giờ vợ rơi xuống chồng có nhảy xuống theo cứu vợ không?
E bối rối lắm các thím ạ, ở thế gian này mấy ai yêu nhau mà làm được cái điều mà chị vừa nói? Nhưng đối với em thực sự là em không thể xác định được là nếu như vậy em có nhảy xuống cứu chị hay không!
E: Em,... em cũng chẳng biết nữa!
Chị nhìn em, anh mắt có 1 chút gì đấy vui vẻ hiện lên chị hơi cười, 1 nụ cười không mang nhiều niềm vui lắm!
C: Đối với vợ chồng thế là tốt lắm rồi, ít ra chồng còn chưa quyết định được, có nghĩa là vợ có cợ hội 50/50!
Nói xong câu đấy, chị đứng lặng nhìn vào bóng đêm! Lúc đó em muốn ôm chị vào lòng em lắm các thím ạ! Thực sự là muốn! Em vòng tay qua người chị, hơi hờ hờ chạm vào tay bên kia của chị! 1 lúc sau như nhận ra 1 điều gì đó chị quay ra nói với em:
C: Hôm nay chồng muốn ôm vợ thì cứ ôm đi!
Chị cầm tay em, xiết chặt thêm vào eo chị, lần đầu tiên, được chạm vào chị, 1 cảm giác khó tả lắm các thím ạ, các thím cứ tưởng tượng ra lần đầu tiên các thím chạm vào bạn gái nó thế nào thì liên tưởng tới em lúc đó nó cũng như vậy!
Cứ như thế em ôm chị như 1 đôi tình nhân thực sự, cả 2 chẳng nói gì với nhau cả, chỉ nhìn về phía bóng tối! Đôi mắt của 2 người cùng nhìn về 1 hướng nhưng có lẽ trái tim cũng như tâm hồn thì chưa từng!
Đứng 1 lúc lâu, chị quay ra nhìn em rồi nói!
C: Chồng ạ, vợ biết chồng tốt với vợ lắm nhưng mà bây giờ chưa thể được đâu, vợ chưa thể quên được anh ấy! Cũng như gia đình vợ nữa, có nhiều chuyện mà chồng chưa thể biết được, nếu biết chắc chồng cũng chẳng thể chấp nhận được! Chồng à, cái vợ cần bây giờ là thời gian chồng ạ, vợ không biết có thể quên được anh ấy không nhưng vợ sẽ cố, còn giờ thì vợ chẳng thể nói bất cứ điều gì cả! Cứ để tự nhiên thôi! Nhưng để vợ quên được anh ấy, có lẽ sẽ lâu lắm đấy chồng ạ! 3 năm, 5 năm, 10 năm hoặc có thể cả đời! Khó khăn lắm! Tạm thời chúng mình cứ như vậy đi, Khi nào vơ cảm thấy thích hợp, vợ sẽ tự lên tiếng!! vợ rất cảm ơn chồng đã ở bên vợ những lúc vợ đau khổ nhất!
Chị nói xong lại quay ra nhìn vào bầu trời đêm tiếp, em thì vẫn ôm chị nhưng chẳng biết nói sao cả chẳng nhẽ lại nói những lời sao rỗng, phim ảnh như là:" Vâng em sẽ chờ chị 3 năm, 5 năm, 10 năm, thậm chí cả đời..." hoặc là " Em bất chấp tất cả để yêu chị?" Toàn những lời vớ vẩn sáo rỗng!
Em im lặng, chẳng nói gi cả! Đứng đến gần 10 giờ thì chị quay ra nói với em!
C: Chồng hâm này, ôm đủ chưa, đi về thôi ko muộn rồi, giờ về đến nhà cũng hơn 11 giờ rồi!
Thế là em với chị lên xe phóng về! Trên đường đi chị nói với em! "Chỉ tối nay vợ là vợ của chồng thôi đấy, rõ chưa! Đừng có lợi dụng người ta hihi"
E: Chị thì có gì mà để em lợi dụng cơ chứ
C: Khối thứ, biết đâu đấy?
Cứ như vậy em với chị nói chuyện linh tinh lên quang đường gần 50km nó cũng không xa lắm!
Về đến nhà đúng là hơn 11 giờ rồi! Em chạy đi tắm luôn, đi cả ngày mệt quá! tắm xong, mặc mỗi cái quần đùi đi vào trong phòng em định lấy cái áo mặc thì thấy chị đang ngồi lướt Web, hốt cả hền các thím ạ, chả nhớ là tối hôm trước khí đi có tắt máy không nữa, để cái thớt này mà chị nhìn thấy khéo chị chém em! Chị không nói gì chắc chị không thấy! May thật!
Chị quay ra nhìn em cái rồi cười nụ cười tươi như mọi ngày!
C: Chồng yêu à, người cũng được đấy nhỉ!
E: Chuyện, mà chị gọi em thế bố mẹ em nghe thấy thì cắt tiết em!
C: Hừ người ta con gái con lứa không sợ thì đàn ông con trai sợ cái gì? À vợ vừa nấu cho chồng bát mỳ dưới bếp ấy, xuống mà ăn! Tối đã ăn gì đâu!
Em cũng muốn xuống ăn ngay cơ mà sợ chị lục được cái thớt này thế là bảo chị xuống ăn cùng thì em mới xuống, chị nhõng nhẽo 1 tí rồi cũng xuống ăn cùng em!
Ăn xong thì cũng 12 giờ rồi, ngồi lướt web ti rồi! Em đi ngủ, trước khi ngủ em còn nhận được tin nhắn của chị mà suýt phụt máu mũi!
"Chồng ơi vợ tắm rủa sạch sẽ rồi đang nằm trên giường này qua đây chơi với vợ"
Đang đơ đơ thì chị nhắn tin lại ngay!
"Đùa đấy đừng tưởng bở L ạ! hihi chúc L ngủ ngon nhé, v của L ngủ đây à chết qua 12 giờ rồi, không phải là vợ nữa "...
Vậy thôi đã nhé các thím, giờ em chuẩn bị để tối đi sn chị! Các thím ở nhà vui vẻ, hôm qua cũng chẳng có gì mà RV đâu các thím, em với chị xuống chỗ Cầu Giấy đặt cái khách sạn để chị tổ chức sn ấy mà! Tối nay gặp bố mẹ chị, không biết 2 người ấy sẽ ntn đây! Tối nay em không về kịp để RV đâu, các thím đừng chờ nhé!
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
57 chương
16 chương
16 chương
118 chương