Tan biến thời không
Chương 1 : Khảo nghiệm tâm lý
"Kế tiếp, Triệu Lập!"
"Có mặt!"
Triệu Lập lớn tiếng đáp lại, đứng dậy chỉnh sửa lại một chút bộ đồ tân binh trên người mình, tuy rằng động tác không đúng tiêu chuẩn, nhưng hắn vẫn chỉnh sửa vô cùng lưu loát.
Ngày đầu tiên sau khi nhập ngũ sẽ phải làm một bài khảo nghiệm, bài khảo nghiệm này sẽ quyết định chính bản thân mình sau này sẽ thuộc binh chủng nào, vì thế cho nên nó cực kỳ quan trọng. Và trong lần khảo nghiệm này cũng là dịp để mọi người cố gắng lưu lại một ấn tướng tốt cho trưởng quan.
"Đông", "Đông", "Đông", thanh âm có tiết tấu rõ ràng vang lên trên cánh cửa làm bằng hợp kim. Sau đó, từ bên trong cánh cửa vang lên một thanh âm uy nghiêm : " Vào đi ! "
Theo sau tiếng nói là cánh cửa to lớn làm bằng hợp kim được mở ra, Triệu Lập nhanh chân tiến vào trong. Bên trong là một gian phòng khá rộng, nhưng chỉ được bố trí sơ sài, chỉ có một cái bàn dài đặt ở trung tâm của căn phòng, ba cái ghế đặt ở phía sau. Bên cạnh chiếc bàn dài có đặt một cái màn hình cùng với đài điều khiển.
Ba quân nhân ngồi sau chiếc bàn dài, đều là trung niên, một vị Thượng úy, hai người Trung Úy. Xem dáng điệu của ba người này cũng biết lần khảo nghiệm này cũng không phải chỉ làm đơn giản qua loa cho xong chuyện .
"Trưởng quan tốt chứ !" Triệu Lập lớn tiếng vấn an không theo một tiêu chuẩn chào hỏi theo nghi thức quân đội gì cả. Cũng không thể trách hắn được, trong ngày đầu tiên nhập ngũ , Triệu Lập cũng chỉ vừa mới được dẫn đi lãnh đồng phục mà thôi, hắn còn chưa được huấn luyện những động tác quân sự này.
Ba vị sĩ quan cấp tá nghiêm túc đáp lễ, vị thượng úy ngồi ở giữa nhìn quần áo trên người Triệu Lập, trong ánh mắt lộ ra tia hài lòng : " Ngồi ! "
Ở trong căn phòng này chỉ còn có một chỗ ngồi duy nhất, Triệu Lập nỗ lực ngồi thẳng lưng, giữ vững thân thể. Hắn sợ rằng một động tác nào đó mà làm cho ba vị trưởng quan không thoải mái, thì nói không chừng hắn sẽ bị phân tới vùng khó khăn hẻo lánh nào đó.
" Triệu Lập, hai mươi mốt tuổi .. " Thanh âm rất bình thản đem lý lịch đơn giản của Triệu Lập đọc lên một lần. Không có biện pháp, muốn lý lịch của bản thân phức tạp cũng khó. Hiện tại Triệu Lập đã hoàn thành xong chế độ giáo dục bắt buộc mười lăm năm, không có học lên đại học liền đi nhập ngũ, lý lịch trước đây của hắn đơn giản tớ cực điểm.
" Nói một chút xem, cậu tại sao lại muốn nhập ngũ? ". Thượng uý cố gắng dùng vẻ mặt ôn hòa để nói chuyện, bởi ông nhìn ra chàng thanh niên trước mặt này cực kỳ khẩn trương.
" Báo cáo trưởng quan, trong quân đội có thể học tập những kỹ năng mà trong xã hội không thể học được!" Triệu Lập không chút do dự nhanh chóng trả lời. Rất nhiều kỹ năng quân đội chắc chắn sẽ không được phổ biến trong xã hội, sau này khi đã nắm vững những kỹ năng quân đội thì có thể dễ dàng ở trong xã hội tìm được một công việc thích hợp. Nhất là những công pháp tu luyện đặc biệt của quân đội, còn cao hơn mấy bậc so với những công pháp cơ sở đang lưu hành trong xã hội, đây cũng chính là sức hấp dẫn của quân đội đối với những người trẻ tuổi .
Gật gật đầu nhìn người thanh niên trước mặt này, hiển nhiên đây là một người thẳng thắn, không có một chút tính xấu nói lời hoa mỹ nhưng sáo rỗng. Không giống như những người trẻ tuổi khác trong lần hỏi đáp về vấn đề này,thông thường liền tỏ ra vẻ mình là người chí công vô tư đến cỡ nào.
"Còn gì nữa không?" Có thể gặp được một người thẳng thắn như vậy cũng không dễ dàng gì, thượng uý vẫn theo bản năng hỏi thêm một câu nữa.
"Có, trưởng quan, ta sau này xuất ngũ, nếu như tiếp tục thi vào đại học thì có thể cộng thêm ít nhất bốn phần nữa. Nếu như ta ở trong quân đội biểu hiện xuất sắc nhất, lập được công lao khen thưởng thì còn có thể được cộng thêm cao hơn nữa. Mặt khác, dưới điều kiện bình đẳng thì ta sẽ có được đãi ngộ là ưu tiên tuyển chọn. " Triệu Lập biết gì nói đấy, một chút sợ hãi cũng không có, trong đó có chút toan tính riêng tư sẽ khiến ba vị quân nhân trước mặt này có cái nhìn nhận đối với hắn. Hắn biết ở trong quân đội, nhiều khi có sao nói vậy ngược lại so với ăn nói giả dối thì càng được ưa thích hơn .
" Tốt lắm ! "Thượng uý thập phần thưởng thức tính thẳng thắn thành thật của Triệu Lập. Nói xong một câu này, lập tức điền vào tờ giấy kiểm tra đánh giá của Triệu Lập một cái : Mục đích minh bạch, tính cách thẳng thắn, thành thật !
" Cậu hãy rút đề thi !" Trung Úy mặt không chút thay đổi nhìn lên màn hình bên cạnh mình, để cho Triệu Lập tiến lên lấy mẫu đề thi. Chính là khảo nghiệm tổng hợp, bao gồm nhiều nội dung, phương pháp khảo sát rất nhiều, vì để phòng ngừa sự gian dối nên mỗi người đều phải lên bốc thăm chọn đề thi.
" Số mười ba !" Triệu Lập nhìn thấy dãy số, nhịn không được trong lòng than thở một câu : " Thật là một con số xui mà !"
Đề thứ nhất, trong truyện cổ Grim " Cô bé lọ lem " , sau khoảng thời gian mười hai giờ đêm thì tất cả đều biến trở về nguyên dạng, câu hỏi là trong câu truyện cổ tích này có chỗ nào không hợp lý ?
Trước kia Triệu Lập cũng có xem qua câu truyện này, cũng biết vấn đề bên trong là gì, nhịn không được khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười nói : " Báo cáo trưởng quan, trong câu truyên này có hai vấn đề. "
"Hai cái ?" Hiển nhiên là đáp án này ra ngoài dự kiến của ba vị quan nhân, thượng uý lại càng hứng thú nhìn hắn nói : " Nói thử xem ."
" Dạ, trưởng quan ! " Mặc dù không có trải qua hệ thống huấn luyện, nhưng ít ra đã người nói với hắn, khi trả lời vấn đề của trưởng quan nêu ra, tốt nhất vẫn nên mang theo một câu : "Báo cáo trưởng quan ", "Vâng, trưởng quan" , "Không, trưởng quan" chỉ vài câu như thế khiến cho nhận định của trưởng quan đối với mình khá hơn ,
"Vấn đề thứ nhất, sau thời gian mười hai giờ thì mọi thứ đều biến trở về nguyên dạng, nhưng đôi giày thủy tinh lại không có biến hóa, thưa trưởng quan " Hiển nhiên đây chính là đáp án tiêu chuẩn, tất cả mọi người đều không hiểu tại sao tác phẩm bậc thầy này lại có sai lầm nho nhỏ như thế này .
Nhưng khiến cho các vị trưởng quan cảm thấy hứng thú chính là Triệu Lập lại nói có đáp án thứ hai, chính là lúc trước bọn họ cũng chưa có nghĩ đến, cho nên rất chờ mong hỏi : " Vấn đề thứ hai là gì ? "
" Vấn đề thứ hai, chính là dựa vào một chiếc giày để tìm được người, chuyện này đúng là không thể nào tin được,thưa trưởng quan ." Triệu Lập lớn tiếng trả lời, hắn cũng nhìn ra vài vị trưởng quan đối với đáp án đích thực cảm thấy hứng thú : " Nếu cho tôi một chiếc giày, tùy tiện tìm ra người có thể mang vừa chiếc giày này thì cũng có thể tìm ra hơn trăm triệu người, thưa trưởng quan. Nếu quả thật chỉ dùng một chiếc giày mà có thể tìm được chính xác một người thì những người bộ đội trinh sát kia có thể bị khai trừ toàn bộ rồi. Thực hiển nhiên bọn họ cũng không có đủ tư cách ! "
Một câu cuối cùng Triệu Lập nói theo cách hài hước. Tuy rằng đề mục của Triệu Lập xem ra cũng không phải rất khó, nhưng loại kiểm tra này cũng không phải chỉ nhìn ngươi có đáp đúng đáp án hay không, mà chú ý ở từng chi tiết tỉ mỉ trong quá trình trả lời. Đáp án có chính xác hay không cũng không phải là tiêu chuẩn duy nhất.
Câu trả lời này cho tới bây giờ không có một ai có thế nghĩ tới. Cũng không cần phải nói dân số thế giới hiện tại đã to lớn khổng lồ như thế nào, trường hợp giống như trong cổ tích cô bé lọ lem, trừ phi có một người số phận giống như cô bé lọ lem ở trong nhà. Nếu không có người nào mà nói, thì biện pháp đó cũng không thể thực hiện được, hoàng tử nhất định tìm không thấy người yêu của hắn.
Ba vị quan quân liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được trong mắt của đối phương ẩn hiện nụ cười hài lòng. Thượng uý nghiêng đầu đem tờ giấy kiểm tra đánh giá tổng hợp của Triệu Lập ghi thêm một lời bình : Có tính Logic mạnh mẽ, có lối suy nghĩ sâu sắc. Nghĩ nghĩ một chút, lại điền thêm vào một câu : Có tính hài hước.
Đề mục thứ hai, đòi hỏi phải xử lý một tình huống giả định .
Có hai đường ray xe lửa dành cho đoàn tàu Từ Huyền Phù, một cái thì đã bỏ hoang từ lâu còn cái khác đang được sử dụng. Mười đứa nhỏ đi đến khu vực đường ray này đùa nghịch, một cậu bé thì vẫn khăng khăng ý kiến nên chơi đùa ở trên đường ray bỏ hoang , nhưng còn chín đứa khác vì cảm thấy trên đường ray này không có đủ ánh sáng, vì vậy bọn chúng đã quyết định đi đến đường ray đang sử dụng mà nô đùa
"Tại thời điểm bạn thấy đoàn tàu Từ Huyền Phù xuất hiện từ xa cách hai trăm thước, cậu phát hiện khoảng cách của cậu tới chỗ chín đứa nhỏ đang nô đùa là một trăm thước. Lúc này, cậu có một chuyển hướng đường ray khiến cho đoàn tàu sang đường ray bỏ hoang, theo cậu, cậu nên làm thế nào ?" Thượng uý đem đề mục nói lại một lần, sau đó rất nghiêm túc hỏi Triệu Lập.
Triệu Lập hiển nhiên biết đây chính là đề mục khảo nghiệm tâm lý, để xác thực bản thân mình rốt cuộc sẽ được phân vào binh chủng nào. Hiển nhiên đề mục sẽ không dễ dàng như vậy.
Triệu Lập cẩn thận suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc trả lời : "Báo cáo trưởng quan, theo tôi nghĩ, tôi sẽ nhanh chóng gọi vào đường dây nóng, rồi sau đó sẽ lập tức chạy đến chỗ những đứa trẻ kia, nhìn xem còn có thể cứu được hay không ?"
Thượng uý nhíu mày, hình như không hiểu ý của Triệu Lập nói : "Tại sao ? Cậu có biết chúng ta muốn cậu trả lời cái gì không ?"
" Báo cáo trưởng quan !" Triệu Lập hoàn toàn giống như trước vẫn tuân thủ tiêu chuẩn khi trả lời vấn đề, trước tiên gọi một câu trưởng quan chắc chắn sẽ không bao giờ sai sót : " Tôi biết là như vậy nhưng tôi vẫn giữ vững câu trả lời của tôi !"
"Cậu nói xem." Thượng uý ngồi lại ngay ngắn, rất muốn nghe được Triệu Lập sẽ nói ra cái gì. Vừa mới trải qua đề mục trước đó, thượng uý có chút hi vọng Triệu Lập có thể nói ra những ý kiến hoàn toàn bất đồng với những người khác.
" Thưa trưởng quan, tốc độ của đoàn tàu hiện đại Từ Huyền Phù đã đạt tới trên một ngàn tám trăm km, hay nói cách khác, ít nhất mỗi giây đoàn tàu sẽ đi được năm trăm thước. Mà trong đề mục nói vị trí của tôi thì ở giữa , cách đoàn tàu hai trăm thước và cách nhóm tiểu hài tử một trăm thước, khoảng cách giữa cả hai tối đa chỉ có ba trăm thước. Nếu dưa theo tốc độ đoàn tàu thì chỉ cần 0,6 giây là cả hai liền đụng vào nhau " Triệu Lập ngồi trên ghế, vẫn nỗ lực ngồi thẳng người, giống như quân nhân đã trải qua huấn luyện chậm rãi mà nói.
" Chỉ vỏn vẹn có 0,6 giây thời gian mà thôi, thưa trưởng quan, việc tôi cần phải làm chỉ quay đầu nhìn lại đám trẻ rồi mới bắt đầu hành động " Ánh mắt Triệu Lập nhìn chằm chằm vào thượng uý : " Thưa trưởng quan, mặc dù tôi tự cho mình là một người vĩ đại, nhưng không có vĩ đại đến như vậy ! "
Thần sắc trên mặt Thượng uý lộ vẻ thoải mái, nhìn Triệu Lập lại lần nữa mỉm cười nói : " Tốt lắm, binh sĩ, có rất ít người có thể nhìn nhận mấu chốt của vấn đề này, cậu đã làm được, chúc mừng cậu "
" Cám ơn trưởng quan !" Triệu Lập không dám biểu lộ vẻ hưng phấn ra ngoài mặt, hắn biết rằng khảo nghiệm của hắn đã bắt đầu từ lúc hắn tiến vào cửa và tiếp tục cho đến khi chấm dứt. Đáp án khi trả lời vấn đề nhiều nhất thì cũng chỉ chiếm có 50% tổng điểm kiểm tra đánh giá, những cột điểm khác sẽ được chấm trong suốt cả quá trình tiến hành khảo nghiệm, cho nên hắn cũng không dám có một chút lơi lỏng nào cả.
" Nếu như cậu có có đầy đủ thời gian để tiến hành phán đoán cũng như thay đổi hành động, cậu sẽ xử lý như thế nào? " Thượng uý tiếp tục truy vấn. Hai Trung Úy bên cạnh vẫn như cũ không nói một lời nào, luôn luôn dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Triệu Lập, cũng khiến cho Triệu Lập không dám có chút dị động gì !
" Thưa trưởng quan, Từ Huyền Phù là tàu cao tốc nên trên đường ray chắc chắn sẽ không có phần đường ray chuyển hướng ." Triệu Lập cũng không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà chỉ nói là cách nhìn nhận vấn đề : " Giả thiết của đề mục coi như không tồn tại "
" Tốt lắm." Thượng uý cũng không vì Triệu Lập đã hai lần liên tiếp không trực tiếp trả lời vấn đề mà cảm thấy tức giận : "Như vậy, giả dụ như đây chỉ là đoàn tàu bình thường, cậu sẽ lựa chọn làm thế nào ?"
Triệu Lập liền rơi vào trầm tư, một lúc sau mới trả lời : " Thưa trưởng quan, tôi sẽ để cho đoàn tàu bình thường chạy qua. "Triệu Lập cực kỳ bình tĩnh trả lời, ba vị sĩ quan cấp úy cũng không thể nào nhận thấy dấu hiện đấu tranh trong nội tâm Triệu Lập.
" Cậu lựa chọn hy sinh chín đứa trẻ kia mà chỉ giữ lại một đứa ?! " Rốt cục thì Trung Úy bên cạnh cũng mở miệng nói : " Đây là logic gì thế ?!"
" Thưa trưởng quan, trên đường ray đang sử dụng không cho phép bất cứ ai lên đó chơi đùa. " Triệu Lập rất tự nhiên trả lời :" Một đứa trẻ không phạm sai lầm, nên hắn không cần phải ... vì chín đứa trẻ mắc phải sai lầm mà gánh vác trách nhiệm "
" Nhưng đứa trẻ dù sao cũng là nhi đồng, bọn chúng không có năng lực hành vi, cậu thà rằng vì mấy đứa trẻ vì nhất thời tò mò ham chơi mà cho bọn chúng toàn bộ hy sinh, cũng không mong muốn hy sinh một đứa trẻ để cho chín đứa kia được sống sót sao ? "
" Thưa trưởng quan, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình . " Triệu Lập lại một lần nữa nhấn mạnh quan điểm của mình :" Cho dù là nhi đồng cũng vậy. Nếu không mà nói, thì chúng ta cũng không cần phải đề ra khuôn mẫu giáo dục tiểu học làm gì. Nếu theo lựa chọn chính xác mà nói thì một khi có quá nhiều người phạm sai lầm mà để cho một người vô tội phải hy sinh, pháp luật không có tồn tại loại ý kiến này. "
Ba vị trưởng quan đều giống nhau, ánh mắt có chút khác thường nhìn Triệu Lập, cũng không nói một lời, khiến cho Triệu Lập cảm thấy áp lực cực kỳ khó chịu.
" Còn nữa, thưa trưởng quan ! " Triệu Lập không thể không nói chút gì đó để làm giảm áp lực cho bản thân mình. Lời của hắn cũng làm cho ba vị trưởng quan lại tập trung chú ý lên người hắn.
" Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy chín đứa trẻ so với một đứa trẻ thì nhiều hơn, nhưng chưa có ai nghĩ tới những người trên đoàn tàu không . " Triệu Lập cảm thấy lựa chọn của hắn không có một chút sai lầm nào cả : " Tất cả đoàn người trên đoàn tàu không thể vì mấy đứa nhỏ ham chơi mà chết oan uổng được, thưa trưởng quan, nếu di chuyển trên đường ray bỏ hoang thì sẽ xảy ra tai nạn không thể tưởng tượng được ! "
Lần này thì ba vị trưởng quan thật sự không còn lời nào để nói, trầm mặc một hồi, thượng uý hỏi một câu : " Nếu cậu nhận được mệnh lệnh cấp trên lệnh cho cậu phải chuyển hướng đoàn tàu ? "
"Tôi sẽ thi hành mệnh lệnh " Triệu Lập trả lời không chút do dự :" Nhưng sau đó tôi sẽ hướng tới ủy ban quyền lực quân đội chất vấn !"
" Tốt lắm !" Thượng uý lại khen ngợi một câu, gật gật đầu nói : " Cậu có thể rời đi ! "
Triệu Lập lại hướng ba vị trưởng quan chào một cái, cái chào không đạt tiêu chuẩn của theo nghi thức quân đội, xoay người đi ra ngoài. Tuy rằng bất kể là động tác cúi chào hay cho tới vấn đề đi đứng cũng không hợp tiêu chuẩn, nhưng ba vị trưởng quan lại không có ý không hài lòng nào cả .
Thượng uý cúi đầu trên bản ghi chép kiểm tra đánh giá kiểm tra của Triệu Lập, điền vào một câu : Có lối suy nghĩ kín đáo, gặp chuyện bình tĩnh. tính trách nhiệm cao, tinh thần trượng nghĩa. Sau đó cùng với hai vị Trung Úy trao đổi một chút ý kiến, cuối cùng không có dị nghị gì, đem bản kết quả kiểm tra đánh giá đưa cho vị Trung Úy ngồi ở cuối bàn.
"Người kế tiếp..." Đồng thời ở bên cạnh vang lên thanh âm bắt đầu người khảo nghiệm tiếp theo.
Lại một tân binh tiến vào khảo nghiệm, cùng lúc đó trên màn hình xuất hiện kết quả kiểm tra đánh giá của Triệu Lập.
"Đề nghị đào tạo làm quân nhân ."
"Các chức vụ không thích hợp : Sĩ quan ban tham mưu, Binh sĩ thuộc bộ đội tác chiến, Chỉ huy sư đoàn."
" Các chức vụ thích hợp : Binh sĩ quản lý hậu cần , binh sĩ tác chiến tiền tuyến, Binh sĩ bảo hộ ."
"Thích hợp quân chủng: toàn bộ đều thích hợp."
"Tiến cử phương hướng đào tạo : Binh sĩ quản lý tội phạm, ngục giam."
Truyện khác cùng thể loại
347 chương
30 chương
208 chương
931 chương
456 chương
241 chương
30 chương