Tam Thiên Nha Sát
Chương 2
Đàm Xuyên từ sau ngày hôm đó giống như chim sợ cành cong, cả ngày hoảng loạn, chỉ lo có một nam nhân nhảy ra từ xó xỉnh nào đó, chỉ mặt vạch tên nàng, thì nàng chỉ còn nước thu dọn quần áo cuốn xéo khỏi nơi này.
[Chim sợ cành cong: Con chim đã một lần bị chết hụt, thì sợ nghe tiếng bật của cây cung, sợ cành cây bị ngọn gió lay động, và sợ luôn cả cành cây có hình dáng cây cung.]
Cứ thế ăn không ngon, ngủ không yên vài ngày, nàng sụt mất vài cân, trông càng thêm gầy yếu thảm thương, chẳng khác nào một người mắc bệnh nan y.
Triệu quản sự nhìn không nỡ, nắm tay nàng khuyên nhủ: “Xuyên Nhi, ta biết trong lòng cháu khó chịu, đứa cháu trai của ta nói năng không suy nghĩ, làm cháu buồn. Một cô nương diện mạo thế nào cũng không quan trọng, người độ lượng, khôn ngoan tài giỏi mới là hơn cả.”
Đàm Xuyên chỉ biết cười gượng, coi như thừa nhận.
Trái hẳn với bộ dạng hoang mang lo sợ không yên của nàng, những tạp dịch bên ngoài gần đây lại vô cùng hào hứng. Bạch Hà Long Vương muốn tới núi Hương Thủ làm khách, tin tức cần điều tạp dịch phía ngoài vào bên trong chuẩn bị chỉ trong một đêm truyền ra khắp chốn. Mọi người đều mong sao miếng bánh từ trên trời rớt xuống này rớt trúng đầu mình, rớt đến ngất xỉu luôn cũng tốt.
Triệu quản sự dạo gần đây nhận tiền hối lộ mềm cả tay, tươi cười tới mức nếp nhăn trên mặt cũng bớt đi ít nhiều, vui tươi như hoa đào dịp Tết.
Cuối cùng danh sách cũng được xác định, những tạp dịch trả nhiều tiền nhất bỗng chốc có tên trên bảng, còn lại đại đa số là những tạp dịch thấu đáo nhanh nhạy. Dù sao ở đây cũng không giống phía ngoài, phục vụ tiên nhân không thể nào qua loa được.
Tên của Đàm Xuyên không ngoài ý muốn được xếp hàng đầu, tất cả mọi người đều phỏng đoán tiền hối lộ của nàng là nhiều nhất, từ đó đều nhìn nàng bằng ánh mắt sùng bái lạ thường, tựa như nhìn đống vàng di động.
Phía bên trong rộng lớn, thời gian lại gấp rút, Triệu quản sự lần này sắp xếp tám mươi tạp dịch, nam nữ chia đều, đi trước một ngày đêm tìm hiểu tỉ mỉ quy củ bên trong, phía trong này đều là những nhân vật cao cao tại thượng, nếu không cẩn thận đắc tội, không phải đơn giản thu dọn hành lý chạy lấy người là xong.
Sáng sớm ngày hôm sau tập trung ở Nam điện, khỏi nói cũng biết những nữ tạp dịch tuổi còn trẻ dốc lòng làm dáng, trước Nam điện là cảnh tượng xôn xao náo nhiệt, những nữ tạp dịch ngày thường tư sắc trung bình, sau khi trang điểm cũng xinh đẹp hơn nhiều. Đàm Xuyên đi không sớm không muộn, đứng dựa dưới tàng cây nói chuyện phiếm cùng mọi người, nàng chỉ sửa soạn một bọc đồ nhỏ, mặc bộ y phục màu xám gọn gàng, ngoài ra không mang gì khác, một thân mộc mạc, không nhiễm chút hương phấn sắc son.
Triệu quản sự kéo nàng tới bên cạnh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Cháu từ trước tới giờ luôn luôn lanh lợi, quy củ bên trong cũng không cần ta nhiều lời.
Có điều nghìn vạn lần phải nhớ kỹ, nếu gặp Huyền Châu đại nhân, tuyệt đối phải thận trọng lời nói việc làm. Nàng ta xưa nay tính tình cổ quái, nói trở mặt liền trở mặt, hoàn toàn không nể mặt lưu tình, nếu cháu không cẩn thận đắc tội với nàng ta, ngay cả ta cũng không giúp nổi.”
Đàm Xuyên cảm thấy ấm áp trong lòng, Triệu quản sự ngày thường tuy nghiêm khắc khắt khe, nhưng thực ra rất quan tâm đến nàng.
“Quản sự yên tâm, cháu hiểu mà. Có điều không biết Huyền Châu đại nhân có gì kiêng kị, ngộ nhỡ gặp gỡ, cháu còn có chuẩn bị trước.”
Triệu quản sự thở dài: “Ta mà biết thì đã sớm nói. Nghe nói Huyền Châu đại nhân trước khi bái sơn chủ làm thầy, cũng là công chúa cao quý của một nước, nước mất nên mới buộc phải ở lại nơi xoàng xĩnh này, ngay cả sơn chủ cũng phải kính nể nàng ta vài phần. Nàng ta vốn là cành vàng lá ngọc, kiêu ngạo hơn người một chút cũng là chuyện thường.”
Đàm Xuyên hơi nhếch khóe môi, cười một cách lạnh nhạt: “Cháu hiểu rồi, gặp
Huyền Châu đại nhân, hành quốc lễ là được.”
Tám mươi tạp dịch theo sự dẫn dắt của quản sự phía trong, sắp hàng chỉnh tề đi trên con đường lớn lát đá đằng sau Nam điện. Ban đầu còn có người hăng hái nói chuyện, đi được nửa canh giờ [một canh giờ = 2 tiếng, nửa canh giờ = 1 tiếng đồng hồ], mọi người đều trở nên trầm lặng, bốn phía chỉ còn tiếng gió thổi vi vu. Hai bên đường lớn toàn là những loại cây kỳ lạ chưa từng thấy, cao vút đến tận mây, dù đang giữa mùa đông giá rét, phiến lá vẫn xanh tươi mướt mát. Gió thổi qua rừng cây, lá cây xào xạc, bông tuyết nhè nhẹ bay, mọi người tự nhiên sinh ra một cảm giác dè dặt trang nghiêm.
Đi khoảng chừng hai canh giờ [4 tiếng đồng hồ], tầm nhìn bỗng nhiên được mở rộng, một thung lũng rộng lớn hiện ra, trong thung lũng là đình đài lầu các, nước chảy xa hoa, thậm chí còn có vài tòa bảo tháp nhiều tầng, cao hơn thung lũng rất nhiều, bọn họ đang đứng ở chỗ cao cũng phải ngửa đầu mới thấy hết.
Thung lũng nằm giữa vách núi dựng đứng, vô số bậc thang uốn lượn xung quanh.
Xen giữa các bậc thang là những thác nước, dòng nước màu bạc trút xuống như ngọc, lấp lánh ánh sáng. Nhìn theo bậc thang uốn lượn xuống dưới, trong chốn thần tiên, kỳ hoa dị thảo, mái cong tường xanh, cảnh đẹp không có ở chốn nhân gian đủ để khiến người ta nghẹt thở, đúng là cảnh tượng phú quý trang nghiêm.
Xem ra ngay cả tiên nhân về già, cũng không tránh khỏi ham mê hưởng thụ.
Đàm Xuyên im lặng nhìn những đình đài đền miếu hoặc xa lạ hoặc quen thuộc trước mắt, hồi ức ngày cũ cùng những gì trải qua hôm nay lồng chéo đan xen, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy hoa không hẳn là hoa, mộng cũng không phải mộng, mình hôm nay cùng với chính mình trong kí ức cũng đã hoàn toàn thay đổi.
Thời gian như nước chảy, trôi qua tựa phù du, nàng của những ngày ấy, liệu có hiểu hết ý nghĩa của bốn chữ “Cảnh còn người mất”?
Hàng người đang đi bỗng dừng cước bộ, Đàm Xuyên còn đắm chìm trong suy tư, thình lình xô vào lưng Thúy Nha đằng trước, Thúy Nha lơ đãng đỡ lấy nàng.
“Làm sao vậy?” Đàm Xuyên khẽ hỏi.
Thúy Nha chỉ chỉ ngôi đình nhỏ có mái hiên cong cong phía trước, nơi đó có mười mấy cô gái xinh đẹp đang tụ tập, người đứng người ngồi vây quanh bậc thềm đá. Một nam tử đang hơi nghiêng người dựa trên bậc thềm, tư thế biếng nhác, tay cầm một cây sáo óng ánh màu xanh lục, đặt trên môi thong dong thổi*.
Tiếng sáo du dương trầm bổng, âm sắc biến ảo linh hoạt, như gột rửa hết mọi
ưu sầu ai oán, tinh thần Đàm Xuyên không khỏi bị lay động.
Tổng quản sự khúm núm đứng một bên, đợi hắn ngừng thổi sáo, mới cất giọng trịnh trọng: “Bái kiến Cửu Vân đại nhân, chúng tiểu nhân quấy nhiễu nhã hứng của ngài, tội đáng muôn chết.”
Phó Cửu Vân chống cằm, đặt cây sáo xanh biếc trong lòng bàn tay ngắm nghía, lại hứng thú đánh giá đám người đông nghịt trước mặt, ánh mắt như dòng nước mùa xuân hiền hòa ấm áp, lướt qua gương mặt từng người trong đám tạp dịch, mỗi người bắt gặp ánh mắt hắn, đều cảm giác cả người ấm nóng dào dạt, như có chút men say.
Các đệ tử của sơn chủ đều là người đẹp có dung mạo xuất chúng, Phó Cửu Vân ở bên trong cũng được xem là nổi tiếng, trước kia mới chỉ nghe qua, cũng chưa có ai may mắn được nhìn thấy. Hôm nay hắn lại lười nhác ngồi trước mắt, có điều so với diện mạo thanh tú cao gầy kiểu tiên nhân trong suy nghĩ của mọi người lại hoàn toàn khác biệt.
Làn da hắn màu cổ đồng, lông mày dài ẩn trong làn tóc, thậm chí có thể cho là khí khái anh hùng, lúc cười lên lại giống như cơn gió thoảng, mang theo một loại hồn nhiên riêng biệt. Dưới khóe mắt bên trái còn có một nốt ruồi lệ, nhìn vào lại tăng thêm một chút ai oán sầu muộn. Những cô nương có trái tim mềm yếu rất dễ sinh ra cảm giác muốn gần gũi, hèn chi hắn chỉ ngồi thổi sáo, mà chung quanh có một đám con gái say mê ngồi cùng.
Thúy Nha hiển nhiên đã bị sắc đẹp của hắn làm cho nhũn cả chân, dựa trước ngực Đàm Xuyên, run run cất tiếng nói: “Thật… đẹp quá… Xuyên tỷ đừng buông tay, em đứng không nổi…”
Đàm Xuyên dở khóc dở cười: “Mới nhìn một cái em đã nhũn ra rồi hả?”
“Nhiều người thế này, chắc không phải là đệ tử sơn chủ mới thu nhận đâu nhỉ?”
Phó Cửu Vân nhìn lướt qua mọi người, mỉm cười hỏi tổng quản sự.
“Hồi bẩm Cửu Vân đại nhân, những người này là tạp dịch phía ngoài. Là do tháng sau Bạch Hà Long Vương muốn tới núi Hương Thủ của chúng ta làm khách, nên mới sắp xếp bọn chúng vào đây để chuẩn bị. Tiểu nhân nhất định sẽ giám sát bọn chúng kĩ càng, không cho những kẻ phàm tục này quấy nhiễu sự thanh tịch của chư vị đại nhân.” Nói xong liền dẫn đám tạp dịch tránh xa chỗ bọn họ, chọn đường vòng sau điện mà đi.
“Xuyên tỷ … Em, chân em nhũn cả rồi, không nhấc lên được! Làm sao bây giờ?”
Thúy Nha mặt mày đau khổ, túm chặt Đàm Xuyên.
Nhóc con này thật sự là chưa trải sự đời, Đàm Xuyên không còn cách nào đành phải đỡ cánh tay cô bé, đuổi cho kịp đám người.
Chợt nghe “Đinh” một tiếng, vòng ngọc trước ngực Thúy Nha rơi xuống đất, xoay tròn lăn ra xa. Đàm Xuyên còn nhớ đó là di vật quý giá mẹ Thúy Nha để lại cho cô bé, vội vàng xoay người lại nhặt, nhưng đã có người nhanh hơn nàng một bước, cúi mình nhặt chiếc vòng, góc áo tung bay trong gió, mặt trên có một đóa thược dược thêu bằng chỉ bạc, đúng là Phó Cửu Vân.
“Chất ngọc óng ánh trong suốt, chạm tay trơn nhẵn mềm mại, chính là ngọc
Dương Chi thượng phẩm. Của cô nương ư?” Hắn đưa chiếc vòng tới trước mặt Thúy
Nha, mỉm cười.
Thúy Nha xem ra đã mềm nhũn đến độ không còn biết trời đất gì nữa, cả người dựa vào trước ngực Đàm Xuyên, thì thào: “Là… di vật của… mẹ ta…”
Phó Cửu Vân “À” một tiếng, giọng nói kéo dài quyến rũ, đột nhiên nâng tay, nắm lấy cằm Thúy Nha, chóp mũi cách đôi môi đỏ mọng của nàng không đến ba tấc, tinh tế tỉ mỉ quan sát cô bé.
Thúy Nha đáng thương, xem chừng sắp ngất đến nơi.
Một cơn gió thổi qua, hương thơm thoang thoảng từ sau Thúy Nha như có như không bay vào mũi, Phó Cửu Vân khẽ khép mắt một thoáng, chợt mở ra, ngón tay nắm cằm cô bé càng thêm chặt, thì thầm nói: “Thơm quá … Cô nương, có thể hôn ngươi được không?”
“Phiu” một tiếng, Đàm Xuyên thề rằng trong khoảnh khắc kia nàng thật sự nhìn thấy hồn phách Thúy Nha từ đỉnh đầu bay lên, điên cuồng hoa chân múa tay vặn vẹo
– kích thích do hưng phấn quá độ, cô nàng quả nhiên ngất thật.
Đám tạp dịch luống cuống tay chân, người đỡ người ôm, nhanh chóng đưa nha đầu mất mặt này đi. Đàm Xuyên thừa dịp hỗn loạn theo gót đám người bỏ chạy, thậm chí không dám quay đầu, mang tai nóng như bị bỏng, không biết là do xấu hổ hay là sợ hãi.
Không nghi ngờ gì nữa, tên háo sắc đêm hôm đó, chính là người này. Thật không ngờ hắn hóa ra lại là một trong những đệ tử của sơn chủ.
Đàm Xuyên thở dài một hơi, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy quãng đường dài phía trước vô cùng đáng sợ.
–––––
(*) Cảnh anh ý thổi sáo như thế này đây
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
59 chương
19 chương
20 chương
10 chương
25 chương
10 chương
67 chương
100 chương