Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ
Chương 107 : Râu ông nọ cắm cằm bà kia – 1
Giáo chủ đời thứ ba mươi tư của ma giáo Hợp Hư võ công cao tuyệt, từng lên Võ Đang, phao tin mượn Lưỡng Nghi kiếm đánh giá, kì thực có ý khiêu khích, Thiên Hành đạo trưởng Võ Đang buộc phải xuất quan, nghênh chiến, sau vì ngang tay, Thiên Hành tiếc hận tuyệt thế tài hoa này ba ngày, khi ấy Hợp Hư bất quá mới mười bảy tuổi, thiếu niên thành danh, phong hoa tuyệt đại.
Khi mười tám tuổi, kiếm tẩu Thiếu Lâm, từ đó thiên hạ không có địch thủ, khi hai mươi tuổi trở về U Minh giáo, phong kiếm lập bia, không còn bước chân ra giang hồ, nhưng thế nhân kinh hoàng, kỳ danh sớm truyền ra, nào có người không biết Hợp Hư?
Khi hai mươi bảy, mạc danh mất tích ở ngoài Lạc thành, trong U Minh giáo cao thấp ồ lên, một phân thành hai, thành U Minh giáo cùng Thiên Huyền cung, từ đó đã qua ba mươi năm rồi.
Lâm Minh Tiêu lăng lăng lật nhìn giấy trắng mực đen trong tay, nghĩ tới người đứng ngoài cửa kia, hai má run rẩy vài cái, cười khổ một tiếng, thực quái dị, nghĩ hắn cũng coi như là kẻ có hiểu biết thâm thúy chuyện giang hồ, lại không nghĩ rằng hôm nay lại gặp tình huống này, che cái trán, Lâm Minh Tiêu ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời thực chói mắt, mà u ám hôm qua đã sớm tan.
Ba ngày, Cách Ngạo Sinh quỳ trước cửa ba ngày, mà ta cũng đứng theo ba ngày, ngày đầu trời sáng, hôm sau mưa to, hôm nay cũng dương quang sáng lạn, khiến người như thoát xác.
Hít sâu một hơi, ba ngày trước, Cách Khâu kinh nộ đuổi Cách Ngạo Sinh ra khỏi nhà, tuy rằng đau lòng, nhưng ta cũng vạn phần may mắn, cứ như vậy Cách Ngạo Sinh cũng chỉ có thể theo ta về U Minh giáo, nhìn bóng người quỳ thẳng tắp ba ngày kia, ta cười tang thương, người này vì sao không chịu theo ta đi, chẳng lẽ hắn muốn quỳ chết ở chỗ này sao?
Tiếp tục để hắn quỳ ở đây, sợ thật sự sẽ quỵ chết.
Lâm Minh Tiêu đứng bên Cách Khâu, muốn nghĩ cách để Cách Khâu tha thứ cho Cách Ngạo Sinh, ít nhất đừng để người quỳ gối ở đó, tiếp tục như vậy không chết cũng rụng nửa cái mạng.
“Sư phó —— “
“Tiêu Nhi, ta biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng Cách gia ta dung không nổi hắn.” Cách Khâu thở dài một tiếng, chỉ mới ba ngày, người này hình như đã già đi mười tuổi.
“Sư ——” Lâm Minh Tiêu đang định khuyên nữa, lại đột nhiên nhìn thấy kẻ vốn đang đứng ở cửa, không khỏi đánh cái nấc “Ngươi, ngươi ——”thế nào vào được?
Lập tức lại đề phòng, người của Ma giáo tâm ngoan thủ lạt, huống chi là giáo chủ ma giáo, người này sẽ không phải vì bọn họ để hắn đứng ba ngày, căm tức muốn làm thịt bọn họ chứ?
Quét mắt qua Lâm Minh Tiêu, ta lập tức dừng tầm mắt trên người Cách Khâu “Cách Minh chủ”
Cách Khâu nhìn người trước mắt, mím môi không nói.
“Cách Minh chủ, có biết ta cùng lệnh lang làm thế nào quen biết?” Cũng không để ý tới ông nghe hay không, ta lập tức kể lại, từ khi tỉnh lại đến sơn động, từ sơn động đến rơi xuống nước, từ rơi xuống nước đến bây giờ, ta nói Cách Ngạo Sinh đối tình ý của ta, ta nói Cách Ngạo Sinh đối ân tình của ta, mọi việc cũng như nước chảy mà qua.
“Cách Minh chủ, lệnh lang trong lúc ta nguy nan tất lòng chiếu cố, lại lo lắng bôn tẩu vì ta, Hợp Hư dù vô tình, cũng vạn lần không đả thương hắn.”
“Cách Minh chủ, hôm nay Hợp Hư cũng tạm thời cáo từ, sau này nếu như ——” Ta cười khổ một tiếng, hướng Cách Khâu hơi hơi khom người “Xin Minh chủ hãy chiếu cố cho hắn.” Nói xong cũng không đợi Cách Khâu trả lời, bước ra cửa, cũng như khi tiến vào, đi ra cũng không có kẻ nào, không có thứ gì có thể ngăn cản ta.
“Lâm huynh, Ngạo Sinh làm phiền ngươi chiếu cố nhiều hơn” Lâm Minh Tiêu tâm lộp bộp một chút, nhìn bóng lưng kia nghênh ngang rời đi, tuy rằng vẫn vận y phục nữ tử, nhưng trong nháy mắt phát ra uy nghi, sau đó Lâm Minh Tiêu cảm thấy, người này chính là bá chủ phong vân tuyệt thế ba mươi năm kia, mà không phải là thứ gì vô lại.
Bạch mi lão ngày đó rời đi, có phải cũng đoán chắc người này không nỡ để Cách Ngạo Sinh chịu khổ, nên tự động rời đi?
Rượu là hảo tửu, là rượu ngon ủ ba mươi năm của Thái Bạch lâu, đáng tiếc lại không thấy nửa phần hương vị như thường ngày, có chút mê mang nhìn ngoài cửa sổ, ta ngay cả mình say hay không cũng không biết, nói là thanh tỉnh lại nhìn thứ gì cũng mơ hồ, nói là say đầu óc lại thanh tỉnh, thanh tỉnh đến một khắc ta cũng không thể quên nỗi đau như khoét thịt kia.
Cười khổ một tiếng, kỳ thật từ khi Cách Ngạo Sinh theo ta ra đại môn Cách phủ, lại đột nhiên quay lại hai đầu gối chạm đất, ta đã mơ hồ biết ta cùng hắn không xong, sở dĩ bồi hắn đứng ba ngày, chẳng qua là lừa mình dối người, muốn chờ đợi ông trời thương tình, đáng tiếc, Hợp Hư ta nhất định không kẻ được thiên hậu ưu ái, không chừng kiếp nạn của ta bây giờ còn đang chuyển động ấy.
Uống cạn chén rượu, bất tri bất giác lại rơi lệ đầy mặt, ta cùng Cách Ngạo Sinh cuối cùng vẫn đoạn tuyệt, từ biệt rồi, không biết ngày nào mới có thể gặp lại, cho dù gặp cũng là người xa lạ, ta sẽ phải phản ứng thế nào.
Nhìn bộ dạng Cách Ngạo Sinh, ta biết nếu ta không ly khai, hắn có quỵ chết ở đó cũng không đứng lên, Cách Ngạo Sinh a Cách Ngạo Sinh thì ra ngươi cũng có một ngày bức bách ta…
Rượu càng uống càng nhiều, người trước mắt khi nhiều khi ít, đến đến đi đi, như nước chảy, lảo đảo đứng dậy, muốn hòa vào đám người như nước chảy kia, chân lại mềm nhũn ngồi trở lại, bình rượu rơi trên mặt đất vang lên thanh âm thật lớn, y phục vốn không ngay ngắn lại dính đầy vết rượu, chật vật vô cùng.
“Xem, ta còn tưởng thành Nhạc Dương này đều là tiểu thư khuê các, thật không nghĩ tới còn có loại như vậy.”
“Hừ, chẳng qua là nữ tử phóng đãng thôi, ngươi gặp qua tiểu thư nhà ai lẻ loi một mình đã trễ thế này vẫn chưa về nhà chưa.”
“Ai, ngươi cũng đừng nói, ngươi xem trang phục nàng kia, không phải người bình thường có thể dùng.”
“Thế nào, ngươi còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao? Không tồi không tồi, nàng kia tuy rằng không được quốc sắc thiên hương, nhưng cũng coi như thanh tú.”
“Đi, ngươi nói cái gì đó, có thể uống như vậy ta nuôi không nổi a.” Nhìn rượu Thái Bạch lâu đều bị nàng uống sạch.
“U, còn có Hàm nhị thiếu gia chúng ta sao nuôi không nổi?”
Đặt chén rượu xuống, nhìn hai sư đệ đang trêu đùa nhau, quát lớn: “Đừng làm ồn, Đại công tử còn ở trên lầu, để hắn thấy bộ dáng này của các ngươi, sợ lại không tránh được trừng phạt.”
Trọng Thích bĩu môi, tuy rằng không phục, nhưng cũng thu liễm ngữ khí trêu đùa vừa rồi, đoan chính ngồi thẳng người, uống thứ nước trà vô vị.
“Mạc sư huynh, lần này chúng ta tới Nhạc Dương chẳng làm gì, cứ vậy trở về sao?” Người trêu đùa thiếu niên cũng sắc mặt đoan chính, đưa ra nghi vấn chôn dấu nhiều ngày.
Trọng Thích vốn đang nhìn nữ tử uống say như chết ở góc sáng sủa, lúc này nghe sư đệ nghi vấn quay đầu, nói: “Này phải xem ý tứ của Đại công tử.”
“Nói thật, ngươi nói Đại công tử chẳng hiểu ra sao chạy đến tới nơi này làm gì, làm hại chúng ta cũng phải chạy tới chạy lui.” Nghĩ đến mấy ngày liên tục bôn ba, Trọng Thích còn có chút ăn không tiêu, rõ ràng không có việc gì gấp, lại như chạy đi đầu thai không bằng.
Mạc Khải uống một ngụm trà “Đại công tử đều có tính toán, chúng ta tận tâm làm việc là tốt rồi, không cần hỏi nhiều.” Miệng nói như vậy nhưng cũng thấy nghi hoặc, nhớ ngày đó rời khỏi Thiên Huyền cung, vội vàng chạy mấy ngày, vốn nghĩ có đại sự gì, không thể tưởng được tới nơi, lại rảnh rỗi như vậy, giống như dùng toàn bộ khí lực đánh ra một quyền, lại đánh vào một túm bông không có sức cản, làm cho người ta sờ không được ý nghĩ.
“Ngươi nói Đại công tử rốt cuộc đến đây làm gì, tới Nhạc Dương rồi không thấy hắn đi ra ngoài, cả ngày ngai ở trong phòng buồn bực.”
Thấy Mạc Khải không đáp, Trọng Thích vô thú sờ sờ cái mũi, lẩm bẩm nói: “Kỳ thật đi cũng tốt a, đỡ phải ngai trong cung bị người khinh bỉ, hừ.”
Nghe được lời Trọng Thích, Mạc Khải cùng Đinh Hình thần thái phần lớn là buồn bả, bọn họ là người của Đại công tử, lần này thân phận Đại công tử bại lộ trở về Thiên Huyền cung, tự nhiên cũng dẫn bọn họ về, có thể tưởng được rời đi thời gian lâu như vậy, tự nhiên cùng người trong cung sinh ra ngăn cách, tuy rằng mặt ngoài ngại trước mặt Đại công tử nên không bị gây khó dễ, nhưng ở một số nơi, khó tránh chịu lấy khinh nhục, cũng may bọn hắn hàng năm ở ngoài, cũng không phải chưa trải qua chuyện này, Đại công tử vừa hồi cung, khó tránh căn cơ không vững, nhịn một chút cũng qua thôi.
“Hừ, những kẻ đó quả thực heo chó không bằng, nghĩ tới nhóm ta ở U Minh giáo nằm vùng nhiều năm như vậy dễ dàng lắm sao, trở về còn bị bọn hắn xem thường, nếu không phải vì Đại công tử cùng cung chủ, ta đã không nhịn cơn tức này.”
Trọng Thích nói xong lại đem ánh mắt dời qua nữ tử đã gục xuống bàn, lúc này sắc trời đã tối, những người còn lại cũng chỉ có hai bàn bọn hắn, xem bộ dáng nàng hẳn không có nhà để về.
Cũng không biết có phải vì dòng lệ kia không, Trọng Thích bỗng lại sinh ra cảm giác đồng tình, nhớ tới hồi nhỏ lưu lạc, cũng thê lương vô kháo như vậy.
Lúc này nàng kia tựa hồ là nhớ cái gì, cước bộ lảo đảo ngã trên mặt đất, nàng vốn y phục bất chỉnh, dáng vẻ chật vật, lần này lại càng suy sút tới cực điểm, Trọng Thích cuối cùng không đành lòng, đứng dậy, tiến lên muốn nâng người dậy, lại thấy nàng kia té trên đất vừa khóc vừa cười, ôm cái bình rượu trên mặt đều là nước mắt.
“Nhà ngươi ở nơi nào? Có người quen biết không?” Trọng Thích nhíu mi hỏi, đáp lại chỉ là một trận nôn khan, đang không biết phải làm sao thì nàng kia lại rầm một tiếng ói trên thân hắn, mùi rượu cùng uế khí mạnh mẽ xông lên, thiếu chút nữa Trọng Thích muốn vung tay giết người, hắn vốn giết người quen rồi, lúc này cũng không nhịn đem nàng kia đẩy ra.
“Ha ha ha” Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Trọng Thích, hai người kia không khỏi cười ra tiếng.
“Các ngươi còn cười” Trọng Thích tức giận xé bào y dơ bẩn không chịu nổi, cực kỳ nổi giận, hắn có hảo tâm, lại khiến một thân bẩn thỉu.
Đinh Hình đỡ lấy nữ tử bị Trọng Thích đẩy ra, quay đầu hỏi:
“Mạc sư huynh ngươi xem có cần một sắp một phòng cho nàng không?”
Mạc Khải lại đánh giá nàng kia vài lần, tuy rằng nàng bộ dáng thật sự chật vật, nhưng hắn tổng cảm giác có cái gì đó không thích hợp, lại không thể nói rõ, bất quá nếu là người đi đường, vô luận người nọ là thân phận gì cũng không ảnh hưởng đến bọn hắn.
“A” Đinh Hình thét một tiếng kinh hãi, nhanh chóng buông nữ tử đang bắt đầu nôn mửa tứ phía, nghe thanh âm nôn mửa tê tâm liệt phế, Đinh Hình cảm thấy tràng vị mình cũng bắt đầu phiên giang đảo hải.
Cũng ngay khi mấy người này tối mày tối mặt, đột nhiên có tiếng từ trên lầu truyền đến, Mạc Khải thấy người nọ lập tức cung kính hành lễ.
“Đại công tử, ngài thế nào lại xuống đây?”
Bạch y công tử tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, một thân gấm bạch sắc phụ trợ khiến người như ngọc như giác, chẳng qua sắc mặt lạnh điểm, dung nhan cũng hơi chút tiền tuỵ, tựa hồ có tâm sự gì chất chứa trong lòng.
“Ngày mai lên đường” Hàn Đàm chỉ nhìn lướt qua, cũng không để ý gì, thản nhiên phân phó một câu, liền định xoay người về phòng, nhưng đúng lúc này, kẻ đang bò trên bàn phun phiên giang đảo hải, lại đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ sương nhìn về phía Hàn Đàm.
Mà Hàn Đàm vốn định rời đi liếc mắt qua, thân thể chợt cương ngay tại chỗ, lộ ra biểu tình không thể tin.
Mà Trọng Thích chỉ thấy Đại công tử học được mười phần tính bất uấn bất hỏa của cung chủ nay lại lảo đảo chạy xuống lầu, còn không kiêng kị ôm lấy nữ tử một thân dơ bẩn không chịu nổi, bộ dáng kích động khẩn trương, Trọng Thích cả đời cũng không quên được, không chỉ như thế, Đại công tử luôn luôn yêu thích sạch sẽ lại mặc nàng kia ói ra thân cũng không để ý tới, đây đại khái là lần đầu tiên từ khi lọt lòng đến nay Đại công tử mới có bộ dáng chật vật như vậy, Trọng Thích nghĩ thế.
.
.
.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
12 chương
105 chương
16 chương
10 chương