Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ
Chương 106 : Bách khẩu vô ngôn – 2
Nhất ba vị bình nhất ba hựu khởi, sóng sau mãnh liệt hơn sóng trước, Cách Ngạo Sinh vốn sắc mặt tái nhợt lúc này lại ngay cả một tia tức giận cũng tiêu sạch sẽ, nên đến cuối cùng vẫn đến.
Tâm trong phút chốc buộc chặt, lập tức buông ra, Cách Ngạo Sinh thậm chí có cảm giác một hơi thả lỏng, trải qua thời gian dài chịu áp lực trong lòng rốt cục đã có kết cục, vô luận kết cục là tốt hay xấu, rốt cục cũng xong, ngày ngày lo lắng đề phòng đã hết, giống như đang đi giữa băng tuyết cực lạnh đột nhiên ngã vào trong nước ấm, cho dù chết chìm bên trong hắn rốt cục cũng không cần bước trên băng hàn, lại càng không cần tiếp tục lo lắng miếng băng mỏng dưới chân khi nào sẽ vỡ vụn, đây là cảm giác giải thoát, mang theo một tia tuyệt vọng.
Vuốt ngực loã lồ, lão nhân gia ta chỉ xấu hổ cười, vừa rồi Cách Ngạo Sinh thừa nhận yêu ta khiến ta kích động không cẩn thận dùng khí lực hơi lớn, bằng không giường cũng không sụp, sau này nhất định phải tặng Cách Ngạo Sinh cái giường thiết mộc, bằng không khi đang làm kịch liệt lại còn lo lắng việc thân dưới, đánh bay hứng thú rồi đi tìm ai bồi thường.
Cách Khâu một bên trố mắt không nói nên lời, đả kích mấy ngày liền rốt cục khiến ông không thể tự hỏi, ông biết con ông không có khả năng không biết Cát cô nương kia là một nam nhân, nói cách khác con ông thích là một nam nhân —— một nam nhân ——
Cách Khâu cảm giác trước mắt mờ đi, miễn cưỡng trấn định tâm thần, hắn quay đầu nhìn lại Bạch mi lão, lại chỉ nhìn thấy tươi cười chua sót, nhìn lão mang theo áy náy cùng bất đắc dĩ.
‘Oanh’ một tiếng, Cách Khâu rốt cục xác định được mọi chuyện trước mắt đều là chân thật ——
…
Trong khách phòng không khí nặng nề ngay cả đám tì nữ cũng không dám thở mạnh, khi ta quấn y phục qua quýt đi vào chỉ thấy Cách Ngạo Sinh quỳ trên đất, bộ dạng suy sút hết sức tiền tuỵ, giống như qua mấy khắc ngắn ngủn lại già đi mười mấy tuổi, hắn như vậy làm ta hết sức không đành lòng.
Cách Khâu sắc mặt đã không thể dùng âm trầm để hình dung, tuổi trẻ hơn ta lại hiển cái dạng lão thái kia, đối mặt với phụ thân Cách Ngạo Sinh cũng chỉ có thể cười khổ, dù sao nếu thật muốn giải quyết khúc mắc trong lòng Cách Ngạo Sinh chỉ có thể bắt đầu từ ông ta, hiện tại ta đã tính toán cách tốt nhất có điều là bỏ qua ông ta, đem sự tình kéo dài, kéo dài tới khi ta cùng Cách Ngạo Sinh tiến vào quan tài, kéo dài tới khi Cách Ngạo Sinh tóc bạc da mồi, đôi khi không có một ai, không có một kết cục minh xác chính là kết cục tốt nhất, đứng ở góc độ Cách Ngạo Sinh ta cũng không muốn nhìn quan hệ giữa hắn cùng Cách Khâu tan vỡ.
Phụ mẫu tình thân, tay chân chi nghĩa, màn gấm chi minh trong thế gian, ta thương hắn tiếc hắn, tam dạng này ta không hy vọng hắn đánh mất bất cứ gì, ta hi vọng nhân sinh của hắn toàn hoan hỉ, ta muốn cho hắn mọi thứ tốt đẹp nhất, mà không phải phá huỷ thứ hắn vốn có.
Ta không ngừng lại, lập tức đến trước mặt Cách Khâu, khom người, nhận lại tự nhiên không phải là sắc mặt hòa nhã.
Bạch mi lão đứng dậy, nhượng chỗ ngồi cho ta, ta xem Lâm Minh Tiêu kinh ngạc cùng Cách Khâu không hiểu, chỉ có Cách Ngạo Sinh kiên cố quỳ trên đất.
Bạch mi lão cười khổ một tiếng, không để ý tới phản ứng xung quanh, cúi người thi lễ với ta, nói: “Sư thúc, ngài đến bây giờ còn muốn giấu diếm sao?”
Ta không khỏi cười khổ, còn dấu diếm, chỉ biết càng thêm không xong, mà Bạch mi lão bày ra thái độ như thế, ý tứ căn bản cũng không cho ta giấu diếm nữa, ta cùng lão chung quy chỉ là treo cái bối phận, đảm đương không nổi trưởng bối chân chính của lão.
“Bạch mi lão tiền bối đây là có chuyện gì?” Cách Khâu đứng dậy, nếu nói chuyện nhi tử thích nam nhân khiến ông đả kích không nhỏ, thì Bạch mi lão thân là thần thoại võ lâm đột nhiên nhiều ra một sư thúc như vậy làm ông kinh nghi bất định, tuy rằng sớm đoán được người này không phải nhi tử Bạch mi lão, nhưng đột nhiên nghe tới bối phận này, lại thực hù sợ Cách Khâu.
Lâm Minh Tiêu luôn đứng bên cạnh, hầu kết không ngừng trượt, lại thế nào cũng vô pháp nhuận trơn yết hầu khô khốc, hắn đã chấn kinh quá mức rồi, hắn muốn nói đây là gạt người, nhưng lời nói dối này do Bạch mi lão nói ra, hắn có thể nào hoài nghi.
“Lão tiền bối, ngài có phải là đang nói đùa hay không, thỉnh, không cần tiếp tục làm khó Cách Khâu.” Nói như thế, nhưng Cách Khâu cũng mơ hồ cảm giác được, Bạch mi lão không thể nào nói dối, cứ cho lúc trước lão đúng là đã nói dối, nhưng bây giờ lão nói, nhất định là thật, nhưng bất kể thế nào chuyện này cũng quá sức tưởng tượng.
Bạch mi lão cười khổ một tiếng, lão thật hy vọng là giả “Lúc trước có điều lừa gạt, thực không phải, nhưng vị này đúng thực là sư thúc của lão phu.”
Bạch mi lão nói không sai, ta chứng thật là sư thúc của lão, sư môn của Bạch mi lão là một môn phái thần bí, nghe nói chỉ có chưởng môn mới biết tên bổn môn, mà cái môn phái thần bí này tồn tại đã hơn ba trăm năm, có điều ba trăm năm môn nhân đệ tử cũng không nhiều, chẳng qua đệ tử bản môn đều thập phần nổi tiếng, mà sư phụ Bạch mi lão, trước khi vào môn phái này, là đệ tử ký danh của cha ta, nghe nói thiên tư thông dĩnh, căn cốt kỳ cao, cha ta cũng là vũ nhân (giống quân nhân), thấy người như vậy tự nhiên là yêu quý, nghe nói người đệ tử này lúc trước bỏ đi khiến phụ thân ta phát hỏa rất lâu, chỉ là khi đó ta chỉ mới vừa chập chững bước đi, trí nhớ thập phần mơ hồ, cuối cùng cha ta vẫn là thả người nọ, người nọ tâm niệm ân huệ của cha ta, không quên ân nghĩa, vẫn coi cha ta như sư phó, khi nhận chưởng môn vị, còn dựng lên một quy củ “Nếu không vạn bất đắc dĩ, không được cùng U Minh giáo thành địch”, hơn nữa môn phái này vốn còn có điều lệ tôn sư trọng đạo, ta hiện tại tác oai tác quái, tuy rằng cha ta đã chết nhiều năm, nhưng cái danh phận sư thúc ta vẫn phải có.
Chẳng qua —— vô luận là ba mươi năm trước hay ba mươi năm sau ta đều chưa bao giờ để bọn họ vào mắt, Hợp Hư ta khi nào thì luân lạc tới độ phải dựa vào người khác tác oai tác quái? Cười lạnh một tiếng, thấy Cách Ngạo Sinh quỳ trên đất, mày không khỏi nhăn lại, nếu lúc này có thể mượn quan hệ của Bạch mi lão cùng Cách Khâu, chưa hẳn không phải chuyện tốt.
“Khi tiên sư còn trên đời, thường thường tâm niệm năm đó, lệnh cưỡng chế ta đãi chi dĩ lễ, hiện giờ tiên sư tuy rằng đã rời xa dương thế, lão phu vẫn một khắc không thể quên lời tiên sư dạy.” Bạch mi lão vê râu mà thán, nhớ lại làm như có điều tiếc nuối.
Không đợi Cách Khâu hỏi lại, Bạch mi lão tiếp tục nói: “Cách Minh chủ có biết sư thúc ta bao nhiêu tuổi không?”
Cách Khâu đúng là có nghi vấn này, nghĩ đến tuổi Bạch mi lão như vậy, sư phó lão đã chết năm mươi năm rồi, sư phụ của sư phó lão ít nhất cũng chừng trăm tuổi, sao còn có một nhi tử trẻ tuổi như thế, có điều xưa nay tuổi sư đồ xấp xỉ hoặc đồ đệ lớn hơn sư phó cũng không phải không có, cho nên Cách Khâu chỉ giữ trong đầu không hỏi ra, lúc này Bạch mi lão chủ động hỏi ông tự nhiên là hảo.
“Xin thứ cho vãn bối nói thẳng, vị này ——” Cách Khâu dừng một chút cũng nói không nên lời, dù sao chuyện vừa rồi còn rõ mồn một trước mắt “Vị này sợ cùng —— tiểu đồ không tuổi sai biệt lắm ——” Cách Khâu vốn định nói ‘tiểu nhi tuổi không sai biệt lắm’, nhưng nghĩ đến Cách Ngạo Sinh trong lòng ông như lửa thêm dầu khó dập tắt, đến miệng đổi người thành Lâm Minh Tiêu, Lâm Minh Tiêu hơn Cách Ngạo Sinh mấy tuổi, tả hữu cũng không kém chút nào.
Bạch mi lão cười, Cách Khâu trả lời đúng trong dự kiến của lão, bộ dáng người nọ như vậy, sợ là ai thấy cũng có đáp án này.
“Cách Minh chủ, sư thúc ta mặc dù không lớn tuổi bằng lão phu, nhưng cũng không thể nhỏ hơn Minh chủ a.”
…
“Cách Minh chủ hẳn cũng biết đến sư thúc ta.”
…
“Sư thúc ta họ Hợp danh Hư, chính là giáo chủ U Minh giáo ba mươi năm trước”
…
“Gia sư Đống Vân trước khi nhập bổn môn, vốn là đệ tử giáo chủ đời thứ ba mươi ba của U Minh giáo Hợp Khánh.”
…
Từng tiếng oanh lôi nổ vang bên tai Cách Khâu, ông phóng nhãn nhìn người quấn bừa y sam nữ tử, người này không ngờ là ——
“Phong vân xuất tụ, Viêm Thiên kiếm tẩu, Cửu Hỏa niết bàn, phong vân bãi thủ.” Không thể tưởng được a không thể tưởng được, người mất tích ba mươi năm trước lại xuất hiện trong nhà ông, Cách Khâu suy sụp ngồi phịch xuống ghế, ba hồn bị đánh mất sáu phách.
.
.
.
Truyện khác cùng thể loại
192 chương
122 chương
19 chương
12 chương