Tam Thái Tử
Chương 43 : Cuộc chiến giữa các Vương toạ (2)
- Lão Tây Môn, xem ra chuyện ngươi biết so với Trẫm tưởng tượng còn nhiều hơn. Đã như vậy, Trẫm càng không thể thả ngươi đi.
Đường Hoàng đời thứ ba lắc đầu nói. Tây Môn Phong nếu đã biết sự tồn tại của khôi lỗi, liền nói rõ bí mật trọng yếu nhất của Hoàng thất đã bị hiểu rõ một phần nào, đây đối với mưu cầu tự lập của Hoàng tộc Đại Đường mà nói tuyệt đối là vấn đề lớn không thể xem nhẹ .
- Bệ hạ, ta cũng muốn kiến thức thủ đoạn của người.
Tây Môn Phong nói. Khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên, khí tức trên người tăng vọt, trong nháy mắt thậm chí đuổi kịp và vượt qua trình độ của
Đường Hoàng đời thứ ba.
Đường Hoàng đời thứ ba biến sắc, trầm giọng quát lên:
- Bí kỹ! Lão Tây Môn, không nghĩ tới ngươi vẫn còn cất giấu trong rương đồ vật như vậy.
- Hừ! Lẽ nào chỉ cho phép Hoàng thất các ngươi giấu dốt! Mà không để cho chúng ta lưu chút con bài chưa lật. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Tây Môn Phong sắc mặt đỏ lên, trong lúc nói chuyện, chiến giáp chân nguyên màu đen bao phủ xuống cơ thể không ngừng run rẩy, thoạt nhìn cơ thể đang phải thừa nhận áp lực cực kỳ to lớn.
Đường Hoàng đời thứ ba không tiếp tục nói nữa, trên người khí thế cũng trong nháy mắt đạt đến đỉnh cao, uy áp khủng bố mênh mông cuồn cuộn từ ý chí võ đạo. Đứng ở trong trận chiến Tần Liệt Xuyên biến sắc, lập tức lùi lại mấy bước, trực tiếp rời khỏi phạm vi mười mét.
- Thật là khủng khiếp, đây là sức chiến đấu của Tam phẩm Vương tọa đỉnh cao sao? Chênh lệch thật lớn!
Sắc mặt Tần Liệt Xuyên có chút buồn bã, hắn vốn có cho rằng thực lực của mình là Nhị phẩm Vương tọa cùng Tam phẩm Vương tọa cho dù có chênh lệch cũng sẽ không quá lớn, dù sao cách biệt hai người trong lúc đó cũng không có thiên bình cảnh cần vượt qua. Nhưng hiện tại so sánh, Tần Liệt Xuyên phát hiện mình đã sai, hơn nữa sai quá lớn. Thực lực đột phá Tiên Thiên, sau này khi mỗi lần thực lực đột phá đều phát sinh biến hóa to lớn. Loại thực lực biến hóa này chỉ có khi chân chính đạt được một bước kia mới có thể cảm nhận được. Huống chi thực lực của hai người giữa sân hiện nay đã đạt tới điểm giới hạn, tùy thời đều có thể hướng tới bức bình phong phát động trùng kích.
Ngay tại thời điểm Tần Liệt Xuyên đang buồn bã, hai người giằng co giữa sân đồng thời di chuyển, hai đạo thân ảnh một đen một trắng trong nháy mắt va chạm vào nhau, một tiếng kiếm minh nóng rực, một đạo kiếm ảnh nàu vàng phảng phất tại trong hư không đột nhiên xuất hiện. Trong nháy mắt đó trực tiếp che giấu quang ảnh chân khí trên người Đường Hoàng đời thứ ba.
- Bành ...!
Một tiếng quỷ dị giòn giã vang lên, hai người tách ra, nửa đoạn mũi kiếm màu đen rơi xuống đất, ngoại trừ chỗ vết nứt bị chặt đứt ra, từ trên xuống dưới vẫn còn rải rác tám lỗ hổng. Lỗ hổng từ nhỏ biến thành lớn, thời điểm đến đạo lỗ hổng thứ chín, hắc kiếm bị chặt đứt.
Nguyên lai trong nháy mắt này, hai thanh Thần binh đã đụng chạm nhau chín lần, dưới vũ động của kiếm khí màu vàng kim, Hắc Thủy Vô Ảnh Kiếm được Tây Môn Phong tôi luyện sáu mươi năm đã hoàn toàn không phải đối thủ.
- Phốc phốc!
Thần kiếm bị rạn nứt, cùng tâm thần Tây Môn Phong tương hợp liền gặp phải phản phệ của kiếm ý, hắn há mồm phun ra một ngụm tâm huyết. Cả người khí tức yếu đi rất nhiều.
- Không... Không có khả năng! Hắc Thủy Vô Ảnh Kiếm của ta làm sao có thể bị chém đứt. Điều này không có khả năng!
Tây Môn Phong giơ nửa đoạn chuôi kiếm trong tay lên không thể tin tưởng quát.
- Không có gì không có khả năng! Bội kiếm của Trẫm há có thể so sánh với Thần binh phổ thông.
Đường Hoàng đời thứ ba ngạo nghễ nói.
Tây Môn Phong giương mắt nhìn về phía bội kiếm của Đường Hoàng đời thứ ba. Chỉ thấy dáng vẻ thanh kiếm kia cực kỳ phổ thông, ở phía trên thanh đao sau khi kiếm khí màu vàng kim biến mất, toàn bộ thanh kiếm liền biến thành vô cùng bình thường. Tựa như một loại kiếm sắt phổ thông vậy, không có một chút khí thế không gì không phá nổi như vừa rồi.
- Kiếm đó của người là cái gì? Hắc Thủy Vô Ảnh Kiếm của ta thế nhưng dùng Hắc Thần Thiên Thạch từ Hắc Thủy Tùng Lâm, lại trải qua danh gia đúc kiếm mấy chục năm mới rèn đúc thành công. Từ khi Thần Kiếm được đúc thành, ta liền lợi dụng chân nguyên của bản thân để tôi luyện, đến nay đã hơn sáu mươi năm. Không phải ta nói láo, tồn tại Hắc Thủy Vô Ảnh
Kiếm của ta tại trong đám Thần binh cũng tuyệt đối đứng đầu, kiếm của ngươi rõ ràng còn chưa có vượt qua cấp độ Thần binh, vì sao lại có loại uy lực này?
Tây Môn Phong có chút điên cuồng quát. Chuôi Hắc thủy Vô Ảnh Kiếm này đã theo hắn vô số năm, vì hắn chém giết không biết bao nhiêu cường địch, mấy năm nay, Tây Môn Phong từ lâu đã đem nó xem như là đồng bạn trọng yếu nhất của mình. Không nghĩ tới hôm nay lại bị hủy ở chỗ này, hơn nữa lại bị hủy dưới một cây kiếm nhìn như vô cùng bình thường.
- Đây chỉ là một thanh Thần kiếm Huyền Thiết bình thường mà thôi!
Đường Hoàng đời thứ ba mở miệng nói.
- Không có khả năng! Không cần nói đến kiếm làm từ Huyền Thiết, coi như là Cửu Thiên Thiên Thạch đúc thành Thần binh cũng không thể nào chém đứt được Hắc Thủy Vô Ảnh Kiếm của ta.
Tây Môn Phong quát lên. Trên người khí tức càng thêm rung chuyển, nguyên bản bởi vì bí kỹ tăng thực lực lên có dấu hiệu hạ xuống.
- Hừ! Trẫm là ai, há lại đi lừa ngươi! Đây xác thực là một thanh Thần kiếm Huyền Thiết bình thường, nhưng nó đồng thời còn có một thân phận khác, nó là bội kiếm của Trẫm, một thanh Hoàng giả chi kiếm chân chính.
Đường Hoàng đời thứ ba trầm giọng nói.
- Hoàng giả chi kiếm chó má gì chứ. Đến bây giờ ngươi còn mê hoặc lòng người. Ta mặc kệ đó là thần kiếm gì, ta hôm nay sẽ vì ông bạn già của ta báo thù!
Tây Môn Phong trừng đôi mắt đỏ bừng nói.
- Đến đây đi. Mặc kệ ngươi muốn thế nào, Trẫm đều phụng bồi!
Đường Hoàng đời thứ ba mặt sắc mặt nghiêm túc. Cả người đề cao tinh thần đề phòng. Thực lực của Tây Môn Phong mặc dù thông qua bí kỹ để đề thăng, nhưng dù sao đã đạt đến loại trình độ này, hắn một khi liều mạng, Đường Hoàng đời thứ ba cũng chưa chắc có thể làm gì được.
Tây Môn Phong vung tay lên, nửa đoạn kiếm gãy nhanh như chớp bắn về phía Đường Hoàng đời thứ ba. Đồng thời, Tây Môn Phong quét chân một cái, đem nửa đoạn Hắc Thủy Vô Ảnh Kiếm có chứa chân khí còn lại đá về phía Tần
Liệt Xuyên đang đứng một bên quan chiến. Đồng thời thân hình hắn chớp động, hướng về phía bên ngoài Tây Môn phủ lao nhanh đi.
Đường Hoàng đời thứ ba huy động bội kiếm trong tay, dễ dàng đánh rơi đoạn kiếm gãy, ngay sau đó hắn lập tức biến sắc, la lớn:
- Liệt Xuyên, hắn muốn chạy trốn!
Tần Liệt Xuyên tại thời điểm Tây Môn Phong đá ra đoạn mũi kiếm gãy cũng đã ý thức được ý định của Tây Môn Phong, thế nhưng thực lực của hắn xa xa không bằng Đường Hoàng đời thứ ba, không có khả năng ung dung đối phó với đoạn kiếm gãy có chứa chân khí của Tây Môn Phong. Liệt Dương Đao vũ động, liên tiếp chém ra mười ba đao, Tần Liệt Xuyên rốt cục mới thành công đem mũi kiếm đánh bay. Lúc này tại trụ sở Tây Môn gia tộc đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Tây Môn Phong cùng Đường Hoàng đời thứ ba đâu nữa.
- Chết tiệt!
Tần Liệt Xuyên sắc mặt cực kì khó coi, vốn hắn đến trợ chiến, nhưng vì thực lực sai biệt có chút lớn, cho nên căn bản không giúp đỡ được việc gì. Về phần truy kích, Tần Liệt Xuyên nghĩ cũng không cần, thực lực sai biệt quá lớn, đuổi cũng đuổi không kịp.
Tần Liệt Xuyên buồn bực đem ánh mắt nhìn về phía Tây Môn tộc nhân ẩn nấp ở sâu trong Tây Môn gia tộc.
- Hỗn đản chết tiệt, Lão tử không đối phó được ngươi, liền diệt tộc tử tộc tôn của ngươi!
Tần Liệt Xuyên vũ động Liệt Dương Đao, tại Tây Môn gia tộc đại khai sát giới, dẫn đến trụ sở Tây Môn gia tộc một mảnhh hỗn độn. Đợi thời điểm
Ngự Lâm quân bên ngoài Tây Môn phủ phát hiện tình huống khác thường, mới tiến vào Tây Môn gia, chờ đợi bọn hắn chỉ là những thi thể nát vụn không ra hình dạng trên mặt đất. Toàn bộ trụ sở Tây Môn gia tộc, trước sau hơn mười đại viện càng bị nghiền nát không ra hình dạng gì nữa. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
- Đây là sức phá hủy do Tiên Thiên cao thủ tạo thành? Thực sự quá kinh khủng!
Tướng quân Ngự Lâm quân dùng sức nuốt nước bọt, vẻ mặt đầy kiêng kỵ.
- Tướng quân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Một gã tham tướng vẻ mặt đau khổ nói.
- Con mẹ nó, còn có thể làm thế nào! Sai người đem những thi thể bị đánh nát này hợp lại, nếu để cho thành viên trung tâm của Tây Môn gia chạy mất, đầu ta và ngươi đều phải dọn nhà. Còn có, để cho các huynh đệ đem trụ sở Tây Môn gia tỉ mỉ tìm lại một lần nữa, nhìn xem có mật thất hay hầm có thể giấu người hay không, cần phải điều tra rõ ràng, cho dù là đào sâu ba thước cũng không tiếc.
Kim giáp Tướng quân hét lớn. Hiện tại trụ sở Tây Môn gia tộc đã phá hư bảy tám phần, Kim giáp Tướng quân cũng không ngại tiến hành thêm một lần tra xét triệt để phá hư, để tránh khỏi việc xuất hiện cá lọt lưới, mệnh lệnh này dẫn đến kết quả, toàn bộ kiến trúc bên trong trụ sở Tây Môn gia tộc hóa thành một mảnh phấn bụi.
Không đề cập tới Ngự Lâm quân có lượng lớn công việc. Cách trụ sở Tây
Môn gia khoảng hai con đường, xuất hiện một người trung niên mặt trắng không râu. Trong tay người nam nhân nhìn ẻo lả này đang xách gia chủ Tây Môn gia Tây Môn Phong vừa mới chạy ra. Chỉ là hiện tại Tây Môn Phong thân thể cứng ngắc, trên mặt lộ ra thần sắc cực kì khủng bố. Một đời cao thủ Vương tọa lại bị người khác tiện tay mang theo, tựa như xách theo một con chó chết.
- Tào công công, phiền phức lão gia ngài rồi!
Đường Hoàng đời thứ ba nhanh chóng chạy tới, ngữ khí cung kính nói.
- Cửu Điện hạ khách khí. Tây Môn Phong này dù sao cũng là Tam phẩm Vương tọa, từ trong tay Điện hạ đào tẩu cũng không có gì ngạc nhiên. Bệ hạ cũng là lo lắng an nguy của Điện hạ nên mới phái Lão nô đến đây hiệp trợ.
Trung niên thái giám cười nói. Có thể ở trước mặt Đường Hoàng đời thứ ba tuỳ ý như thường, hơn nữa lại có thể làm cho Đường Hoàng đời thứ ba cung kính đối đãi, thân phận người này tự nhiên bất phàm. Hơn nữa còn là một thái giám, điều này càng thêm không bình thường.
- Phụ hoàng xuất quan?
Đường Hoàng đời thứ ba sắc mặt vui vẻ.
- Vâng, Đế đô phát sinh sự tình lớn như vậy, Bệ hạ làm sao còn có thể bế quan không ra. Người cũng biết, Đại Đường là chấp niệm duy nhất của Bệ hạ. Chỉ có Đại Đường thật sự bước đến một bước kia, Bệ hạ có thể buông tha tất cả, truy cầu con đường võ đạo càng cao.
Trung niên thái giám trầm giọng nói.
- Tào công công yên tâm, nên chuẩn bị ta đã toàn bộ chuẩn bị xong. Thanh Vi nha đầu kia còn kéo đến viện trợ cường đại là Học viện Thần Ma, hành động của chúng ta nắm chắc càng lớn.
Đường Hoàng đời thứ ba tự tin nói.
- Như thế là tốt nhất. Bất quá Bệ hạ đã từng nói qua, Học viện Thần Ma nước quá sâu, có thể mượn uy thế của nó, nhưng không nên thâm nhập quá sâu. Dù sao thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí.
Trung niên thái giám xuất thủ nhanh như chớp, liên tục điểm cửu đại huyệt của Tây Môn Phong trong tay, che lại một thân võ đạo tu vi Tam phẩm Vương tọa của hắn. Sau đó tiện tay ném cho Đường Hoàng đời thứ ba.
Hành động tùy ý khiến cho Đường Hoàng đời thứ ba đều cảm thấy vô cùng bội phục.
- Dù sao cũng là Tam phẩm Vương tọa, giết thực sự quá đáng tiếc. Bệ hạ nói. Hành động lần này triển khai hoạt động thế nào là chuyện của các người, Đại Đường không tới thời khắc sinh tử tồn vong, Bệ hạ sẽ không xuất thủ. Bất quá Lão nô thực lực tuy rằng có hạn, nhưng sẽ trợ giúp
Điện hạ một tay.
Trung niên thái giám thần sắc lạnh nhạt nói.
Đường Hoàng đời thứ ba đại hỉ, trung niên thái giám là nội thị của Đại
Đường Lão tổ tông năm đó, họ Tào tên Chính, mặc dù thân phận là thái giám, nhưng trăm phần trăm là võ đạo kỳ tài không hơn không kém. Trọng yếu nhất là hắn đối với Đại Đường Lão tổ tông rất trung thành và tận tâm, mấy trăm năm qua vẫn hầu hạ tại bên người Lão tổ tông. Coi như là
Đường Hoàng đời thứ ba với hắn mà nói cũng chỉ là vãn bối. Mà trung niên thái giám xưng hô với Đường Hoàng đời thứ ba cũng vẫn như cũ giống như trước khi hắn kế vị vậy, tại trong lòng Tào Chính, Bệ hạ chỉ có một, đó chính là Lão tổ tông của Hoàng thất Đại Đường, cũng chính là truyền kỳ đời thứ nhất Đại Đường- Thái Tông Hoàng đế.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
139 chương
68 chương
158 chương
9 chương
501 chương
156 chương