Tam Tấc Ánh Nắng
Chương 93 : Chẳng qua tôi chỉ bảo vệ người quan trọng với mình mà
Cương Tử muốn dìu Long Tại Nham và Mộc Cận ra ngoài nhưng Diệp Thiên không nói lời nào thế nên bọn thuộc hạ vẫn đứng chắn đường không chịu thả người đi, hai bên ở trong thế dằng co.
Diệp Thiên nhìn chằm chặp vào Chu Lạc Khiết, hung tợn nói: “Em vì tên đó mà lại muốn giết tôi!”
“Diệp Thiên, anh đừng ép tôi, tôi cũng không muốn giết anh nhưng tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn hại đến chồng tôi, gồm cả anh, giống như ngày đó, tuy là anh không phải cố ý muốn lấy mạng của tôi, nhưng vì Lâm Hiểu Quân anh vẫn nổ súng vào tôi, còn bây giờ tôi cũng chỉ là bảo vệ người quan trọng nhất với mình mà thôi.”
Tâm trạng của Diệp Thiên bị khuấy động, hắn vươn tay chỉ vào Long Tại Nham: “Hắn ta là chồng em? Hắn là người quan trọng nhất với em?” Hắn thà rằng cô vì chuyện của Lâm Hiểu Quân mới đi trả thù hắn chứ không muốn nghe câu trả lời như thế này từ miệng của cô!
Cương Tử cảm thấy không thể cứ kéo dài thời gian như vậy nữa, hắn gọi Chu Lạc Khiết một tiếng chị dâu ý là nói cô nên tốc chiến tốc thắng. Tiếng gọi chị dâu này của hắn ta lại khiến cho ánh mắt của Diệp Thiên và bọn thuộc hạ dưới tay hắn nổi lên hận thù, người đàn bà của đại ca mình bị người ta cướp mất đúng là chuyện không hay chút nào.
Những tên thuộc hạ đang đợi lệnh dợm bước tới gần Cương Tử.
“Diệp Thiên, để họ đi!”
Diệp Thiên vẫn không chịu mở miệng nói lời nào, chỉ ghim mắt nhìn cô, giống như là muốn thách thức xem cô có thể thật sự nổ súng hay không.
Chu Lạc Khiết bóp cò súng, quát lên: “Thả chúng tôi đi!” Viên đạn xuyên qua vai của Diệp Thiên, cả người hắn lung lay rúng động, nhưng vẫn gắng gượng đứng vững, bàn tay bụm trên miệng vết thương xòe ra trước mắt, toàn là máu, vẻ mặt hắn từ không thể tin được lúc ban đầu rồi lại trở nên điên cuồng sau đó, giống như lọt vào trong vòng vây tấn công của dã thú, hai mắt hắn ngầu đỏ nhìn Chu Lạc Khiết, trong mắt hắn dần dần hình thành một cơn giông tố.
A Luân muốn chạy đến bên cạnh, nhưng bị Chu Lạc Khiết quát lại, cô nhắc lại yêu cầu của mình: “Không được qua đây, hãy để cho chúng tôi đi.”
A Luân nhìn Diệp Thiên rồi lại nhìn Chu Lạc Khiết, nhìn khẩu súng hắn biết Chu Lạc Khiết không có nói chơi, a Luân sợ cô sẽ lại nổ súng thêm lần nữa, hắn phất tay, ý bảo thuộc hạ tản ra. Cương Tử nhanh chóng đưa Long Tại Nham và Mộc Cận ra ngoài, lúc đi ngang qua người cô, Long Tại Nham gọi: “Lạc Khiết…”
Chu Lạc Khiết mỉm cười ngăn lại lời Long tại Nham đang muốn nói: “Anh yên tâm, em đều hiểu cả.” Cô ra hiệu bảo anh nên nhanh đi đi.
Khẩu súng của Chu Lạc Khiết vẫn không rời Diệp thiên, cô nói: “Anh cũng phải đi theo chúng tôi.” Trước khi còn chưa rời khỏi Mị Thành thì chưa thể nói là đã thoát khỏi nguy hiểm được.
Cô rất thông thuộc Mị Thành, cô biết chỗ nào có thể rời khỏi đây nhanh nhất, trong Mị Thành có một cửa hông thông ra một con hẻm nhỏ, cô và Cương Tử đậu xe ở đây, Cương Tử mở cửa xe dìu Long Tại Nham và Mộc Cận vào chỗ yên vị.
“Cương Tử, lái xe đi.”
Tay Cương Tử ấn mở cửa xe, do dự nói: “Chị dâu…”
Long Tại Nham thấy Chu Lạc Khiết không định đi cùng mọi người, anh nhíu mày, cố bước xuống khỏi xe. Chu Lạc Khiết lắc dầu ngăn động tác của anh, cho anh một ánh mắt yên tâm.
Cô lại nói với Cương Tử: “Lái xe.”
Cương Tử do dự hai, ba giây rồi cuối cùng lên xe, bởi họ đều hiểu tất cả họ không thể đều an toàn thoát ra khỏi vòng vây của nhiều người như vậy, phải có một người ở phía sau bọc hậu, mà người ở lại nếu là Chu Lạc Khiết thì sẽ chịu ít nguy hiểm nhất.
Nhìn thấy chiếc xe biến mất trong hẻm nhỏ, thuộc hạ của Diệp Thiên đều không cam tâm muốn đuổi theo nhưng đại ca mình vẫn còn trong tay Chu Lạc Khiết, họ không dám làm bừa.
Chu Lạc Khiết thở phào nhẹ nhõm trong lòng, vết thương của Diệp Thiên vẫn còn chảy máu, a Luân nói: “Chị dâu, chị để anh Diệp băng bó vết thương lại đã.”
Chu Lạc Khiết không muốn, chỉ cần cô buông súng thì đồng nghĩa với việc cô thả Diệp Thiên ra hơn nữa đêm nay cô còn làm hắn bị thương, chắc chắn hắn sẽ không buông tha cô dễ dàng được. Cô rất khó khăn mới thoát khỏi tay hắn, thậm chí còn chưa kịp gặp mặt Vọng Thư. Nhưng mà tình hình hiện nay, rõ ràng cô không thể đi được, cuối cùng cô cũng sẽ chịu thua mà buông tay. Dù có chuyện gì, cô nhất định phải sống, con của cô, chồng của cô đều cần cô, cô càng sợ chẳng may vẫn sẽ có chuyện gì đó xảy ra, chỉ cần một ngày Long Tại Nham chưa rời khỏi Mị Thành thì sẽ là một ngày Diệp Thiên chưa chịu ngừng tay. A Luân đi đến đỡ Diệp Thiên, hắn dùng một tay đẩy ra, hắn nở nụ cười xảo trá gật gật đầu, liên tục nói ba lần tốt tốt tốt với Chu Lạc Khiết…
Cương Tử vội vã chạy như bay trên đường, chọn một con đường gần nhất, cuối cùng chạy tới một bến cảng ít người qua lại, sắc trời lúc hừng đông còn được bao trùm bởi một màu đen sẫm, nhưng Long Tại Nham vẫn thấy một chiếc thuyền đen đậu ở gần bờ. Cương Tử thắng xe lại, nói: “Anh Long, chị dâu nói em phải đưa anh và tiểu thư rời khỏi thành phố A ngay lập tức.”
Long Tại Nham gật đầu, định đỡ Mộc Cận xuống xe nhưng lại phát hiện ra cô đang ngồi co lại trên người mình, hơi thở thoi thóp, lúc nãy ở trên xe, cô vẫn còn dựa vào trong lòng anh, Long Tại Nham chỉ nghĩ cô sợ hãi quá mức nên cả người mới như thế, cho nên không chú ý lắm. Nhưng giờ có đèn xe hắt lên, anh mới thấy sắc mặt cô trông trắng bệch như một tờ giấy, dưới chân còn có một vũng máu, và máu thì cứ không ngừng thấm ra khỏi ống quần cô chảy ra ngoài.
“Mộc Cận, sao vậy, em bị thương ở đâu?” Anh nhớ lại cô chỉ có một vết thương do súng trên cánh tay thôi, những người vừa nãy cũng chưa kịp làm tổn thương đến cô.
Mộc Cận là phụ nữ, cô cũng không còn khờ khạo, cũng lờ mờ biết được chuyện này là gì, tháng trước cô cũng đã nghi mình có thai nhưng lúc đó ở Mộc gia mỗi ngày đều có nhiều chuyện xảy ra, Giang Thiếu Thành thì năm lần bảy lượt hối thúc cô ra nước ngoài, cô cứ lần lữa mãi nên chưa kịp đi kiểm tra xem có phải không. Cô vờ nở một nụ cười: “Anh, em không sao, chỉ là phụ nữ đến kì thôi…phụ nữ phiền phức như vậy đó…” Nước mắt tụ lại từng dòng theo khóe mắt cô chảy ra ngoài, không thể tự trách bản thân không được mạnh mẽ, đã mấy ngày nay cô đều sống trong lo sợ hoảng hốt, liên tiếp chịu đả kích và sợ hãi như ở giữa cơn ác mộng, con không giữ được cũng phải thôi. Vả lại, con mất rồi có lẽ cũng là chuyện tốt, nếu không thì cô phải làm sao bây giờ, con phải làm sao bây giờ.
Dĩ nhiên Long Tại Nham sẽ không thể bị câu nói lảng đi này của cô lừa gạt được, bên dưới chỗ cô ngồi đều là máu, chuyện này sao có thể nói là đến kỳ được chứ, anh lo lắng nói: “Đừng giấu anh, có chuyện gì…”
Mộc Cận cắn môi thật chặt, cô muốn cười lên để cho anh yên tâm nhưng mà trong mắt chỉ toàn là nước mắt, giọng cô run run: “Anh, con của em…con mất…”
Long Tại Nham bất ngờ ngẩn người, sau đó lập tức hiểu ra cô vừa mới nói cái gì, chuyện bất ngờ ngoài ý muốn này đến anh cũng ngây ra mất một lúc, Cương Tử vòng qua đầu xe đến mở cửa xe.
“Anh Long, chuyện…” Cương Tử cũng không biết nên làm gì bây giờ, trên thuyền chỉ có một ít thuốc dùng khi khẩn cấp và lương khô, bọn họ…tối thiểu…cũng phải ở trên thuyền thêm một ngày một đêm nữa, nhưng nhìn Mộc Cận thế này, nếu lên thuyền không biết chừng sẽ mất mạng, sẽ chịu không nổi đến một ngày một đêm.
Long Tại Nham không do dự nữa, để cho Cương Tử đỡ lấy Mộc Cận, nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Dù Cương Tử cảm thấy không hiểu nhưng vẫn nghe theo đưa điện thoại cho Long Tại Nham.
Long Tại Nham xuống xe đi ra một chỗ, hít thật sâu, anh bấm một dãy số, mình nên làm như thế này từ trước rồi mới phải, nếu như sớm giao Mộc Cận lại cho Giang Thiếu Thành, cô ấy có đau khổ thì cũng chỉ là về phần tổn thương tình cảm thôi chứ sẽ không gặp phải những vết thương trên cả cơ thể như thế này.
Bây giờ Giang Thiếu Thành vẫn còn ở trong bệnh viện, đêm đó Cao Liệt cho anh một phát súng dù là không làm nguy hiểm đến tính mạng nhưng đã khiến anh đến giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện. Lúc tỉnh dậy sau khi phẫu thuật, lòng anh nóng như lửa đốt, hận mình không thể ngay lập tức nhảy khỏi giường bệnh. Từ miệng của đồng nghiệp bên cục cảnh sát anh biết được Long Tại Nham hiện nay vẫn đang lẩn trốn, chuyện này có nghĩa là Mộc Cận bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, anh lo khi bên cục tìm được người, lại trong tình cảnh mất kiểm soát mà ngộ thương cô, nhưng bên cục không có tin tức gì cũng khiến anh vẫn lo lắng. Ở Mộc gia năm năm, Giang Thiếu Thành rất rõ Mộc Thường Phong có bao nhiêu kẻ thù, Mộc Cận chạy trốn theo Long Tại Nham, tính mạng sẽ càng không bảo đảm. Nhưng giờ cấp trên chỉ thị anh phải nằm dưỡng thương, tạm thời không cần tham gia vào chuyện này. Giang Thiếu Thành khó mà nghĩ nổi một tuần vừa rồi mình trải qua như thế nào, nghĩ đến mỗi giờ mỗi phút cô đều đang ở trong tình thế nguy hiểm, trái tim anh như treo ngược cành cây. Ở trong bệnh viện mấy ngày anh vẫn không ngừng âm thầm tìm kiếm tung tích của cô, nhưng không có một chút manh mối nào. Anh định hai ngày này sẽ xuất viện, cho dù dùng cách nào cũng phải kiếm được cô.
Hàng đêm anh chưa lúc nào có thể ngủ yên ổn được, cho nên điện thoại vừa reo thì anh đã lập tức nhấc máy, số máy này của anh không có mấy người biết, gọi đến là một dãy số lạ, trong lòng Giang Thiếu Thành lờ mờ có một linh cảm, quả nhiên sau khi anh alo một tiếng thì bên kia đầu dây sau một hồi yên lặng đã vang lên tiếng nói của Long Tại Nham.
Giang Thiếu Thành không màng đến vết thương đang đau đớn, ngồi dậy: “Anh đang ở đâu?”
Long Tại Nham nói địa chỉ cho Giang Thiếu Thành: “Giang Thiếu Thành, bây giờ tình trạng của Mộc Cận thật sự không ổn, nếu như cậu không muốn hại cô ấy chết thì một mình tới đây, tôi đang lấy thân phận là anh em với cậu mà tin tưởng cậu một lần cuối cùng!”
“Alo…alo…”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng u u, Long Tại Nham đã cúp điện thoại.
Giang Thiếu Thành nhanh chóng thay quần áo rời khỏi bệnh viện, sau khi tìm thấy xe của mình anh liền lái xe đến địa điểm mà Long Tại Nham nói, tuy rằng cơn đau nhói ở vết thương đang hành hạ anh nhưng trên đường đi anh vẫn lái xe rất nhanh, nhìn đồng hồ thì thấy bây giờ đã hơn ba giờ sáng, trời sắp sáng rồi anh sợ đến trễ sẽ khiến Long Tại Nham thay đổi ý định.
Tời được bến cảng mà Long Tại Nham nói, xung quanh tối như bưng không có ánh đèn, chỉ nghe thấy tiếng tiếng gió thổi lào xào trong đêm và những cái bóng qua lại lượn lờ, nhưng quả thật có một chiếc xe đang đậu ở bến cảng, Giang Thiếu Thành vội vã dừng xe, bước xuống chạy đến chỗ đó.
Bên này Cương Tử cũng đã mở cửa xe bước xuống, Long Tại Nham bồng Mộc Cận xuống xe, anh có cảm giác dấp dính trên cánh tay đang ôm cô, giống như cô đã chảy cạn cả máu đi rồi vậy.
Mộc Cận giờ chỉ còn một hơi thở yếu ớt, khi thấy Giang Thiếu Thành xuất hiện, tâm trạng cô lại bị khuấy động, đẩy đẩy yếu ớt lên ngực Long tại Nham: “Anh, kệ em, nhanh lên thuyền đi…”
“Đừng lo, một mình cậu ta tới đây.”
Giang Thiếu Thành bế lấy Mộc Cận từ tay Long Tại Nham, máu trên người cô khiến anh hoảng hốt: “Bị thương ở đâu…”
“Đừng chần chừ nữa, hãy đưa con bé tới bệnh viện.”
Mộc Cận đã không còn sức chống lại cái ôm của Giang Thiếu Thành, lúc này cô chỉ quan tâm đến việc Long Tại Nham có thể an toàn rời khỏi đây hay không, cô nói chuyện rất khó khăn, mí mắt cũng nặng trĩu, nhưng vẫn cố nhìn Long Tại Nham: “Đi…đi…”
Giang Thiếu Thành nhìn về phía chiếc thuyền đang đỗ ở chỗ nước cạn, anh đã biết Long Tại Nham định làm gì, Mộc Cận dùng một phần sức cuối cùng nắm chặt lấy cánh tay Giang Thiếu Thành, im lặng van xin anh.
Giang Thiếu Thành trầm mặc, cuối cùng Long Tại Nham nói một câu: “Chăm sóc Mộc Cận cẩn thận.” Nói rồi anh quay người đi về phía chiếc thuyền.
“Anh Long…”Cương Tử theo phía sau đột nhiên tung người nhào về phía Long Tại Nham, dùng cả thân người che đường đạn đang bắn về phía anh, máu trong miệng Cương Tử trào ra: “Chạy mau, hắn ta dẫn…người tới…”
Cách đó không xa quả nhiên có một đội người, Long Tại Nham gầm thét giận dữ: “Giang Thiếu Thành…”
Truyện khác cùng thể loại
1947 chương
12 chương
21 chương
79 chương
34 chương
198 chương
9 chương