Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 70 : Tôi có thể tin tưởng anh hay không

Ban nãy Diệp Thiên vừa mới nói với cô đêm nay đã hẹn Thôi Trí Uyên lúc chín giờ, Chu Lạc Khiết thấy sắp đến giờ thì lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài. Từ phòng kế bên, Lâm Hiều Quân cũng khoác tay Diệp Thiên đi ra, Chu Lạc Khiết thấy cách ăn mặc của Lâm Hiểu Quân, rõ ràng là cô ta muốn đi cùng Diệp Thiên ra ngoài. Lúc này cô cũng không quan tâm cái gì là khó chịu hay không khó chịu nữa, chỉ cần đêm nay hắn có thể giúp cô giải quyết công bằng với hai người Thôi Trí Uyên và Kim Báo là được. Nhưng Diệp Thiên lại nói với cô: "Cô không cần đi." Giọng nói Chu Lạc Khiết căng thẳng: "Anh có ý gì!" "Chỉ cần tôi nói chuyện với Thôi trí Uyên là được." Lâm Hiểu Quân cười nói: "Hay là, chị Chu, chuyện này giao cho anh Diệp mà chị còn có cái gì lo lắng hay sao? Hay là chị không tin tôi?" Chu Lạc Khiết trầm ngâm mấy giây, nói với Diệp Thiên: "Diệp Thiên, tôi chỉ hỏi anh một lần, tôi có thể tin tưởng anh không?" Hiếm khi thấy Diệp Thiên nhìn cô với ánh mắt kiên định, nói: "Yên tâm đi, không nghiêm trọng như cô nghĩ đâu!" Quả thật là không phải chuyện gì lớn! Chút mặt mũi này, Thôi Trí Uyên cũng không dám không cho hắn, cũng chỉ có cô, chỉ cần nếu là chuyện của em trai thì đã rối rít cả lên. Chu Lạc Khiết lại trở về phòng, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, nếu như chỉ có một mình Diệp Thiên đi, thì có thể không thành vấn đề, cô lo lắng chính là Lâm Hiểu Quân, chẳng may...Chu Lạc Khiết lắc lắc đầu, chắc không đến nỗi nào. Lâm Hiểu Quân không biết Thôi Trí Uyên, hơn nữa, chỉ cần Diệp Thiên có lòng giúp đỡ dàn xếp, thì ngay cả Lâm Hiểu Quân có muốn dùng mánh khóe gì cũng không có tác dụng. Xe của Diệp Thiên chạy vào nơi ở của Thôi Trí Uyên thì dừng lại, đàn em của Thôi Trí Uyên thay ông ta đón khách: "Diệp tiên sinh, mời vào trong, anh Thôi đang đợi anh." Bàn cơm trong phòng khách đã bày sẵn rượu và thức ăn, Thôi Trí Uyên thấy Diệp Thiên và Lâm Hiểu Quân, ông ta bắt tay với Diệp Thiên cười ha hả: "Tới đây, ngồi đi." Trong bữa tiệc, Diệp Thiên và Thôi Trí Uyên vừa ăn uống vừa nói chuyện, Lâm Hiểu Quân cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Diệp Thiên, thỉnh thoảng nhấp môi một chút rượu, dường như là rất có hứng thú với cách bày trí xa hoa trong căn phòng. Rượu quá ba tuần, Diệp Thiên nói đến chuyện của Chu Nhất Minh. Thôi Trí Uyên buông chén rượu nói: "Nói thật, ở thành phố A này ai không biết a Báo là trợ thủ đắc lực của tôi, cậu ta bị thương quả thật là đã chặt mất một cánh tay tôi, con người tôi cũng chẳng có gì, cũng giống như ai, cho dù động đến đàn bà của tôi thì cũng không được động đến anh em của tôi! Lần này nếu không vì nể mặt cậu, tôi đã một phát bắn nát sọ tên họ Chu kia, cũng không phải chờ cậu đến đây đúng không?" Diệp Thiên hơi giơ ly rượu lên: "Đa tạ, ân tình này tôi sẽ ghi nhớ, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi." Diệp Thiên hiểu rõ, có thể Thôi Trí Uyên coi trọng Kim Báo, nhưng lại càng yêu thích những lợi ích ở chỗ mình, Tần gia và Mộc gia hợp tác đối phó Thôi gia, bây giờ Thôi Trí Uyên đang nóng lòng muốn lôi kéo mình. "Được, có những lời này của Diệp tiên sinh, tôi thay a Báo bỏ qua chuyện này, nhưng mà tôi vẫn muốn nói, có nhiều người muốn cái mạng của Chu Nhất Minh, chỉ sợ không phải chỉ một mình a Báo ghi nợ cậu ta, Diệp tiên sinh, cậu cũng đâu có cách nào ra mặt thay cậu ta cả chứ." "Chuyện này là đương nhiên, lần này là sơ suất của tôi, khi quay về tôi sẽ chỉnh đốn lại đàn em của mình, nào, uống thôi..." Lúc ăn cơm, Thôi Trí Uyên nói với Diệp thiên: "Bên a Báo tôi sẽ nói chuyện, nếu đại ca tôi đã nói, cậu ta chắc cũng sẽ nghe lọt mấy câu, đi, chúng ta đến thư phòng nói chuyện." Lâm Hiều Quân nghe vậy nói: "Vậy mọi người nói chuyện đi, em đi dạo trong sân một lúc, Thôi tiên sinh thật đúng là một người biết hưởng thụ, anh xem phong cảnh ngoài vườn thật là đẹp." "Tôi chỉ là một người thô tục, đâu hiểu được cái gì là hưởng thu hay không hưởng thụ, nếu em dâu đã nói là thích đi dạo thì cũng không sao." Thôi Trí Uyên từ trước đã nghe nói Diệp Thiên cực kỳ nuông chiều người phụ nữ này, bởi vậy lại gọi mấy người hầu lại dặn dò: "Thay tôi tiếp khách thật tốt." Diệp thiên vỗ nhẹ lên khuôn mặt của cô: "Đi dạo ở trong sân, đừng đi lung tung." Lâm Hiểu Quân hờn dỗi liếc mắt: "Anh đi đi, em không đi lạc đâu." Diện tích khu biệt thự Thôi gia tương đối rộng, ban đầu xây dựng trên một nửa quả núi, do những căn biệt thự nhỏ xây dựng nối tiếp nhau thành một dãy, mặt sau của ngọn núi cũng vì vậy mà được cải tạo thành đủ kiểu phong cảnh phù hợp với từng phong cách biệt thự. Toàn bộ biệt thự đều thắp đèn rực rỡ, rất hùng vĩ. Những người hầu được căn dặn đi theo phía sau Lâm Hiểu Quân một bước không rời, Lâm Hiểu Quân cũng chỉ ở trong sân, lúc thì đi quanh lúc thì dừng lại, người hầu đó thấy cô đứng đã lâu, sợ mình thất lễ làm cho cô mất hứng, nên mở miệng nói: "Cô có thể đi xa hơn một chút..." Người hầu đó chỉ vào một dãy lầu cột đá ở bên cạnh: "Ngoài chỗ đó thì không tiện ra, những chỗ khác cô đều có thể xem tùy thích..." Lâm Hiểu Quân cười nói: "Hả, chỗ đó có gì đặc biệt à?" Người hầu nói: "Thật ra cũng không có gì đặc biệt, có điều chỗ đó là nơi ở của Kim tiên sinh, anh ta không thích có người quấy rầy!" Kim Báo! Lâm Hiểu Quân hỏi cô ta: "Tôi nghe nói Kim tiên sinh bị thương, có nặng lắm không?" "Chuyện này tôi không rõ lắm, nhưng mà từ sau khi Kim tiên sinh bị thương, ngoại trừ bác sĩ và người hầu đưa cơm ra, ai anh ta cũng không gặp." Trước đó, Lâm hiểu Quân chỉ biết là Chu Nhất Minh đánh bị thương Kim Báo, nhưng lúc trên bàn cơm, trong lời nói không rõ ràng của bọn họ, cô mới biết được Kim Báo bị thương ở chỗ quan trọng của đàn ông, không chừng là đã tuyệt đường con cái! Nếu như có thể, quả đúng là cô muốn đem những tên đàn ông này từng bước từng bước trừ khử! Nhất là Chu Nhất Minh! Người hầu nói: "Tôi đưa cô tới nơi khác xem được chứ." "Không cần, hôm nay thời tiết cũng có hơi oi bức, cô đi lấy cho tôi ly nước đá được không, tôi có hơi khát." Đợi đến khi cô không nhìn thấy người hầu đó nữa, thì Lâm Hiểu Quân đi về phía tòa lầu kia, giống như điều mà người hầu kia nói, nơi này hầu như là không có ai. Cô đi lên lầu hai, dán tai lên cửa nghe động tĩnh, không ngờ không có chút tiếng động nào, nhưng khi vặn mở cửa, một người đàn ông đã đứng trước mặt cô, Lâm Hiểu Quân bị dọa sợ, lảo đảo lùi về phía sau một bước. Kim Báo trừng mắt nham hiểm nhìn cô: "Là cô! Sao cô lại ở chỗ này!" Lâm Hiểu Quân đã nhanh bình tĩnh lại, nói: "Nghe nói anh bị thương! Tôi và Diệp Thiên đến thăm anh!" Nghe thấy hai chữ bị thương, con ngươi Kim Báo mở to, vẻ mặt dữ tợn, một tay bóp lấy cái cổ mảnh khảnh của Lâm Hiểu Quân, nhanh chóng siết chặt, đều đến đây cười chê hắn có đúng không! "Anh buông ra...buông ra..." Hai tay Lâm Hiểu Quân phí công cạy bàn tay cứng như thép của Kim Báo đang vòng quanh cổ mình, cô khó khăn tìm cách nói: "Anh...Người...anh muốn giết là...là...Chu Nhất Minh!" Khi Lâm Hiểu Quân sắp không thở nổi, thì Kim Báo mới buông tay đẩy cô ra, hắn cười đến đáng sợ:"Chu Nhất Minh! Tôi sẽ giết hắn!" Hắn nắm chặt tay, các đốt ngón tay phát ra tiếng kêu lốp cốp, khuôn mặt u ám nhìn về phía cô nói: "Nói, cô tới đây làm gì!" Lâm Hiểu Quân dựa cửa khụ khụ hai tiếng mới đỡ hơn, nói: "Rất đơn giản, bởi vì tâm nguyện bây giờ của anh cũng là tâm nguyện của tôi!" "Ý cô là chúng ta hợp tác?" "Đúng! Không lẽ anh không muốn gậy ông đập lưng ông sao?" Kim Báo hừ một tiếng, ngồi xuống sô pha bên cạnh: "Không cần!" Một mình Chu Nhất Minh mà thôi, muốn lấy mạng của hắn hà tất phải gây chiến. "Trước đây có thể không cần, nhưng mà bây giờ Diệp Thiên đang nói chuyện rất vui vẻ với anh Thôi, anh Thôi của anh đang chuẩn bị sẽ bỏ qua chuyện cũ, thay anh nuốt xuống cục tức này. Anh nói có không cần tôi không?"