Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 68 : Tất cả điều là số phận

Suốt buổi tối Mộc Cận không dám ngủ, cũng không dám tắt đèn, chỉ nằm bên cạnh anh, cách một lúc thì lại đưa tay thử nhiệt độ của anh, lại học theo trên tivi, lấy khăn mặt vắt nước lạnh đắp lên trán cho anh, cô nghĩ nếu sớm biết như vậy trước đây mình phải theo ngành y, ít ra cho dù người bên cạnh mình gặp vết thương gì thì cô cũng sẽ biết cách xử lý chúng như thế nào. Trong lúc ngủ mơ màng, Giang Thiếu Thành cảm thấy trên trán lúc lạnh lúc nóng, nhưng mà đến ba, bốn giờ sáng thì đã thấy cả người khỏe hơn. Anh hơi động đậy thì thấy Mộc Cận đang đang gối đầu ngủ mơ màng mở mắt ra: "Còn đau không anh? Muốn uống thuốc nữa...Anh có muốn uống nước không, em đi rót nước cho anh..." Cô gở chiếc khăn rồi sờ lên trán anh, nhiệt độ không còn cao nữa, cũng không biết là do khăn lạnh nên mới tạm thời hạ nhiệt hay đã hết sốt thật rồi. "Không cần đâu, anh không có gì, chờ trời sáng là anh có thể đi gặp bác sĩ Mặc lần nữa để sát trùng lại vết thương, em nằm xuống ngủ thêm một giấc đi." "Môi của anh rất khô." Cô nhích đến gần liếm lên đôi môi khô nẻ của anh. Bởi vì ngủ không ngon giấc nên trông mắt cô thâm quầng, trên mặt cũng có vẻ mệt mỏi, nhưng mà lúc này, dưới ánh đèn Giang Thiếu Thành lại cảm thấy khuôn mặt bị mái tóc dài của cô che khuất một nửa rất sống động, yêu kiều quyến rũ hơn bình thường, làm cho tim anh đập thình thịch. Mộc Cận vốn chỉ ở trên môi anh vài giây, nhưng thấy anh khẽ ngẩng đầu, nên cô vừa cười vừa cúi xuống hôn lên môi anh. Giang Thiếu Thành dần dần cảm thấy chỉ một nụ hôn đơn giản như vậy là không đủ, lần lên váy ngủ bằng tơ trắng mịn giống như làn da của cô, nhưng chỉ như vậy thì anh vẫn cảm thấy bị ngăn trở, muốn cởi chiếc áo ngủ của cô ra, Mộc Cận phối hợp với động tác của anh, váy ngủ rộng rãi đã bị vứt ra nằm trên mặt đất từ lâu. Tất cả khuy áo ngủ trên người anh đều bị cởi ra, để trần vòm ngực rộng lớn. Vết chai trong lòng bàn tay anh nhè nhẹ vuốt ve trên da thịt mơn mởn của cô, Mộc Cận khẽ run, càng ôm chặt anh hơn nữa, cảm xúc lúc sáng tinh mơ đột nhiên mãnh liệt hơn, anh biết không thể lại tiếp thêm nữa, sợ rằng mình sẽ không còn khống chế được, anh khẽ cắn lên vai cô, động tác hơi dừng lại, anh hít thở hổn hển, muốn làm cho mình tỉnh táo lại. Chuyện đã từng trải qua nên lúc này Mộc Cân dễ nhận ra suy nghĩ của anh. Cô đã bất chấp, cũng cố gắng không rụt rè, nhưng trong mắt Mộc Cận, sự lùi bước của anh có ý nghĩa như sự chần chừ của anh trong mối quan hệ này vậy. Có lẽ cô muốn dùng cách thấp kém nhất để ràng buộc anh, để cho sau đó anh phải chịu trách nhiệm vì điều này, bất kể khi nào và ở đâu đều không thể dễ dàng rời bỏ cô. Cho nên giờ phút này, cơ thể trần trụi đỏ hồng không chút do dự kề sát vào trong ngực của anh, miệng cô vừa cắn nhẹ vào cổ anh, tay cũng không để yên. Giang Thiếu Thành gầm nhẹ rên rỉ, các giác quan bị kích thích cuối cùng cũng chiến thắng lí trí, anh lại không còn cách nào kiềm chế bản thân nữa, ném bỏ mọi thứ ra khỏi đầu để mặc cho hai thân thể cùng quấn lấy nhau. Mộc Cận cảm thấy cả cơ thể anh lại được đốt cháy, lần này còn truyền sang cả cô, nhiệt độ trên cơ thể cô cũng không thấp hơn anh, mồ hôi dung hòa lẫn nhau rơi trên da thịt, dấp dính và ẩm ướt giống như nước biển. Cô cảm nhận được cơn đau nhói mơ hồ chạy dọc theo dây thần kinh giữa những rung động mãnh liệt, cô cắn chặt đôi môi, nhưng nước mắt lại theo khóe mắt rơi xuống, bản thân cô cũng không biết những giọt nước mắt lúc này là vì đau đớn hay là bởi vì đã nếm trải được sự thỏa mãn của lòng mong muốn, hay lại là vì cảm động trong giờ phút giao hòa thân mật này. Giang Thiếu Thành nằm trên người cô dùng môi dịu dàng hôn lên khuôn mặt cô, bản thân anh khi lần đầu tiên nhìn thấy cô là khi cô còn là một cô bé mười tám tuổi, thỉnh thoảng gặp anh đều chỉ dám dùng khóe mắt ngắm nhìn anh, khi đó anh đâu ngờ đến có một ngày cô gái mỏng manh này sẽ nằm dưới thân anh giải phóng trở thành một người phụ nữ. Anh chỉ có thể nói thất cả đều do số phận an bài, cuộc sống của cô và anh đã định trước là kiếp này gặp nhau, yêu nhau, rồi tổn thương lẫn nhau. Giữa sự va chạm của dục vọng nguyên thủy, trong lòng anh tràn đầy tình cảm dịu dàng, cô giống như một gốc cây hoa hồng mềm mại, anh nghĩ thầm cả đời này anh đều sẽ bảo vệ cô ở nơi an toàn nhất, để cô mãi mãi không lụi tàn, mãi mãi không héo rũ. Dưới ánh đèn sáng rỡ có thể thấy rõ ràng nét mặt của hai bên, cho dù có xấu hổ, Mộc Cận vẫn mở to hai mắt nhìn anh, cô sẽ nhớ mãi khoảnh khắc này anh vì cô mà không khống chế được, bày ra dáng vẻ điên cuồng đó. Cô đưa tay đặt trên khuôn mặt mướt mồ hôi của anh, hơi ngẩng đầu dùng môi hôn môi anh, hôn lên chiếc cằm lởm chởm râu của anh. Trong đôi mắt bị tình dục che khuất của anh cô mơ màng nhìn thấy chính mình cũng như vậy. Lại một khắc không thể khống chế được, Mộc Cận nắm chặt lấy tay anh, trong một giây đó cô gần như cho rằng mình đã nắm chắc được vĩnh hằng. Hạnh phúc lúc này thật chân thực, nhưng những rộn ràng trong đáy lòng mãi mãi kéo dài còn hơn cả những vui sướng trên thân thể. Sau đó, Mộc Cận úp mặt vào giữa vai và cổ anh, hơi thở dần dần bình thường trở lại, nhưng trái tim vẫn như có con sóng cuộn trào mãnh liệt như cũ, buổi sáng nay sẽ suốt đời khắc sâu vào lòng cô, không cách nào, không bao giờ phai nhạt. Nhưng có lẽ vì những kỉ niệm này quá rõ ràng và sâu sắc, cho nên sau đó cô mới càng thêm hận anh hơn! Ai cũng không muốn thức dậy, cô vẫn dựa sát vào lòng anh, nhẹ nhàng kéo cánh tay bị thương của anh qua nhìn. Trên dải băng có vết máu đã cũ, chắc là không làm rách miệng vết thương. Trên cổ tay của anh còn có dấu răng mà cô để lại khi tình cảm quá xúc động, ngón tay cô tỉ mẩn vuốt ve trên miệng vết thương. Anh cười trêu chọc: "Vẫn ổn, ban nãy nếu như em nhiệt tình hơn chút nữa, đúng là anh sẽ chịu không nổi đâu." Cô cũng cười theo, càng dụi khuôn mặt vào ngực anh, sau đó lại ngủ thiếp đi, lúc mở mắt ra lần nữa thì bên ngoài trời đã sáng, cô nhìn di động, đã tám giờ rồi. Nhớ lại anh nói còn muốn để bác sĩ Mặc xử lý vết thương lần nữa, nên đẩy đẩy anh: "Thiếu Thành, dậy đi." Chuyện thân mật xảy ra mấy giờ trước khiến cho cô ngồi ở giữa ánh nắng sớm thấy hơi mắc cỡ, nhất là khi nhìn thấy đống quần áo vứt lộn xộn trên mặt đất và gần như phân nửa chăn ga đều trượt xuống sàn, cô lại chợt nghĩ tới những cảnh tượng lúc đó. Mộc Cận vội vàng đứng lên nhặt váy ngủ, nói: "Anh đi tắm trước đi, em dọn dẹp một chút." "Ừ." Giang Thiếu Thành vuốt mái tóc dài của cô, cầm quần áo đi tắm, Mộc Cận nhớ đến vết thương trên cánh tay của anh, lại ném ga giường vừa nhặt lên xuống sàn, chạy tới: "Để em giúp anh." Trong phòng tắm, cô cẩn thận không cho nước chảy vào vết thương của anh, Mộc Cận phát hiện trên người anh có rất nhiều vết sẹo, mới có, cũ có, do súng, do đao, mỗi một vết đều đại diện cho mỗi lần tìm đường sống từ trong chỗ chết, cô rất không nỡ, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn: "Lúc đó chắc là rất đau?" Anh nói: "Thật ra không đau như em nghĩ đâu, cảm giác đau đớn của anh không nhạy bén bằng người thường." "Đó cũng là máu thịt của cơ thể mà! Sau này nhất định phải cẩn thận một chút, đừng để bị thương!" Cô cầm khăn tắm lau lên người anh: "Xong rồi, mặc quần áo rồi đi ra ngoài, đừng để cho vết thương dính nước nữa." "Em cũng tắm đi, anh lấy đồ cho em." Mộc Cận ở trong phòng tắm vội vàng rửa ráy, mặc quần áo rồi ra ngoài. Hình như Giang Thiếu Thành đang ở trong phòng bếp làm bữa sáng, cô cười cười nhìn bóng lưng của anh, vào phòng cầm khăn trải giường chuẩn bị đem đi giặt, đứng bên cạnh máy giặt, cô ngơ ngẩn nhìn vết máu trên ga trải giường, cô thật sự đã trở thành một người phụ nữ, còn là người phụ nữ của anh!