Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 27 : Nỗi đau lớn nhất lại do người ta yêu mang lại

Đêm 30 tết, ven đường phố xá giăng đèn rực rỡ như ban ngày, Mộc Cận ngồi ở trong xe nhìn ra bên ngoài. Trên quảng trường cách đó không xa có ánh sáng phát ra từ những ngọn đèn treo xung quanh đài phun nước lung linh như ngọc, nghe nói mỗi năm vào đêm này, rất nhiều đôi yêu nhau thường tụ tập ở nơi này trong thành phố, cùng nhau chờ đợi tiếng chuông mừng năm mới, hứa hẹn lâu bền mãi mãi. Dẫu sự rất khắc nghiệt, dẫu cho chỉ là chuyện do người xưa truyền lại, nhưng cô một lòng tin tưởng vào câu chuyện cổ tích này. Khi Mộc Cận bước vào Mộc gia thì nhìn thấy Long Tại Nham ở đó, anh đang trò chuyện với Mộc Thường Phong trong phòng khách, Mộc Cận nhìn xung quanh, Mộc Thường Phong ngoắc tay với cô, nói: “Nhìn cái gì, qua đây với cha.” Mộc Cận ngồi xuống bên cạnh Mộc Thường Phong, cô muốn biết vì sao Giang Thiếu Thành không tới, lại ngại không dám mở miệng. Mãi cho tới lúc ăn cơm Giang Thiếu Thành mới từ ngoài trở về, anh gật đầu với Long Tại Nham và Mộc Thường Phong rồi nói: “Xin lỗi, Mộc gia, tôi tới trễ.” Mộc Thường Phong khoát tay, nói: “Ngồi đi.” Mộc Cận đã nhanh đứng lên, kéo lấy tay của anh về phía mình, hỏi: “Anh Thiếu Thành, sao bây giờ anh mới tới.” Giang Thiếu Thành thờ ơ gỡ tay cô ra ngồi xuống, nói: “Có chút việc nên đến trễ.” Mộc Thường Phong nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ như vậy, tay cầm đũa cứng đờ, con ngươi co lại. Nhưng tức khắc sắc mặt đã trở lại bình thường, thái độ chỉ thoáng qua đó, cả Long Tại Nham và Giang Thiếu Thành đều nhận ra, nhất là người đã đi theo Mộc Thường Phong nhiều năm như Long Tại Nham, rõ ràng lúc này Mộc Thường Phong rất không hài lòng. Tuy mấy năm này, phần lớn công việc Mộc Thường Phong đã thả tay cho thuộc hạ giải quyết, thoạt nhìn bề ngoài có vẻ hòa hảo, dễ gần, thậm chí cũng không khác những người lớn tuổi bình thường là bao, nhưng dù sao đã trải qua cả đời, tuổi đã lớn nhưng uy phong vẫn còn, huống hồ còn là chuyện liên quan tới Mộc Cận, quả thật đã chọc vào điểm nhạy cảm của ông. Những người ở đây chỉ có Mộc Cận là không cảm nhận được bầu không khí đã thay đổi, trên bàn cơm cũng không che giấu vẻ yêu mến đối với Giang Thiếu Thành. Sau khi ăn xong, Mộc Cận nói rằng là muốn bắn pháo hoa, Mộc Thường Phong cho người đặt vài cái hộp ở trong sân, cô muốn kéo Giang Thiếu Thành cùng chơi, Giang Thiếu Thành cười nhạt, từ chối: “ Em đi đi, đàn ông sao lại chơi những thứ này.” “Đi mà, đi mà, một mình em chơi cũng không vui.” Mộc Thường Phong vẫy tay với Giang Thiếu Thành: “Đi thôi, hiếm khi thấy con bé vui vẻ.” “Đi thôi, anh Thiếu Thành, cha cũng nói muốn anh ra chơi với em.” Mộc Thường Phong đan tay sau lưng đứng cạnh Long Tại Nham nhìn Mộc Cận, ông nói với Long Tại Nham: “Bao lâu rồi không thấy con bé vui như vậy.” Long Tại Nham nói: “Em ấy vẫn còn là một cô bé, sang năm mới đương nhiên sẽ thấy thích thú.” “Cô bé, ta cũng hy vọng nó mãi mãi chỉ là một đứa trẻ, con gái lớn rồi, người cha này cũng nên lo lắng rồi, cậu xem…” Mộc Thường Phong nâng cằm hướng về phía Mộc Cận, nói: “Lớn rồi, làm cho nó cười cũng không phải người cha này nữa.” Trong vườn, Giang Thiếu Thành giúp Mộc Cận đốt pháo hoa, từng đợt pháo hoa nổ bung những màu sắc rực rỡ trên bầu trời, cô nắm lấy cánh tay Giang Thiếu Thành nhún nhảy vui vẻ, nét cười trên mặt cũng sáng rực như pháo hoa. Thi thoảng cô cũng sẽ quay đầu lại nhìn cha mình, Mộc Thường Phong cũng nở nụ cười yêu thương với cô, vẫy vẫy tay với cô. Đêm 30 năm nay đối với Mộc Cận mà nói đã trở thành kỉ niệm quý báu nhất đời cô, mà người cô yêu giúp cô đốt pháo hoa đầy trời, cha cô và anh trai cũng đứng sau cô, người cô yêu và những người yêu cô đều bên cạnh cô, không có gì so đươc với hạnh phúc này, cô cho rằng mình có thể mãi mãi hạnh phúc như vậy. Nhưng mãi những năm sau đó cũng không còn nhưng giây phút như thế này nữa, đời này tổn thương đau đớn nhất, sâu nặng nhất lại là do chính tay người mình yêu gây ra. Mộc Thường Phong nhìn một lát, hỏi: “Chuyện từ lúc nào.” Long Tại Nham nhìn ông tuy vẫn là khuôn mặt mang nụ cười nhìn về phía Mộc Cận, cũng không thấy vẻ gì là giận, nhưng cũng hiểu được câu nói nhàn nhạt của ông có ý gì, cũng biết chuyện như vậy cơ bản không thể gạt được Mộc Thường Phong, lại không dám giả như không biết, chỉ giải thích đơn giản: “Ngoại trừ Mộc gia và tôi, bên ngoài Mộc Cận cũng không giao thiệp với người nào, vì gần đây bận chuyện triển lãm tranh của bạn cô ấy nên có đi cùng với Giang Thiếu Thành, tâm lý có phần ỷ lại vào cậu ta cũng rất bình thường, Thiếu Thành cũng chỉ coi cô ấy là em gái.” “Hửm?” Mộc Thường Phong nhíu mày: “Xem ra những chuyện ta không biết còn rất nhiều, nhắc đến triển lãm tranh, ta nhớ bạn của con bé gọi là cái gì Lục... " “Lục Thừa.” “Phải rồi, Lục Thừa, ta đã nhìn thấy bức ảnh, thằng bé này lớn lên cũng không khác mấy, nghe nói cha mẹ đều làm nông, trẻ nông thôn thì thành thật, vượt trội như vậy cũng không dễ gì, chuyện triển lãm tranh sang năm giao cho cậu tự xử lí, đây là việc đầu tiên con bé Mộc Cận nhờ ta làm cho nó, cậu nên chú tâm một chút, đừng để người khác làm lỡ việc.” “Vâng, Mộc gia, ông yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp.” Mộc Thường Phong nhìn về phía Mộc Cận, nói: “Đêm nay đừng cản con bé, cứ để nó chơi cho thỏa thích một chút, lát nữa, cho người chở nó quay về, ta đi nghỉ trước.” Ông xoay người, tay vỗ lên vai Long Tại Nham: “Ở lại dùng điểm tâm đi.” Long Tại Nham trả lời: “Vâng, Mộc gia.” Ban nãy Mộc Thường Phong đột nhiên nhắc tới Lục Thừa, điều này làm cho Long Tại Nham có linh cảm không tốt, có thể lờ mờ đoán được ý định của Mộc Thường Phong, hắn nhìn qua Mộc Cận còn đang bận rộn bắn pháo hoa, thở một hơi dài, thực sự chưa biết gì cả. Vài thùng pháo hoa nhanh chóng được đốt hết, chùm pháo hoa cuối cùng trên nền trời vẽ ra một hình trái tim, cô nhớ tới cảnh pháo hoa trên quảng trường, đài phun nước, còn cả một đôi tình nhân tựa vào nhau, tóc mai chạm vào tai đối phương, cô nói: “Anh Thiếu Thành, chúng ta đi ra ngoài đi, em dẫn anh tới chỗ này.” Giang Thiếu Thành phủi phủi bụi tro bám trên tay, nói: “Đã trễ vậy rồi, còn đi đâu?” “Sao lại trễ, anh quên à, đêm nay phải đón giao thừa, không thể ngủ được, anh đợi em một chút, em nói với cha một tiếng.” Quay đầu chỉ thấy có mình Long Tại Nham đứng đó. Long Tại Nham đi về phía hai người, Mộc Cận hỏi: “Anh Tại Nham, cha em đâu?” “Mộc gia đi ngủ rồi.” “Sớm như vậy đã đi ngủ?” Mộc Cận lo lắng nói: “Cha em không khỏe hả?” “Không phải.” Phải nói là tâm trạng không vui mới đúng, Long Tại Nham nói: “Không còn sớm nữa, anh cho người đưa em về.” “Không được, em muốn đi chỗ này với anh Thiếu Thành.” “Lần sau đi, bây giờ anh có chuyện phải bàn với Thiếu Thành.” Mộc Cận biết bọn họ cần bàn những chuyện quan trọng, cũng không cố nữa, chỉ hỏi: “Khi nào thì hai anh nói chuyện xong?” “Nhanh thôi, ngoan, quay về ngủ sớm.” Đưa Mộc Cận lên xe xong, Long Tại Nham quay lại nói với Giang Thiếu Thành: “Đi thôi, đi làm một ly."