Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 110 : Ngoại truyện - Gặp gỡ trí mạng (4)

Chu Lạc Khiết đã từng nghi ngờ lo sợ rằng Diệp Thiên sẽ đem bán cô cho hộp đêm để tiếp khách, hoặc có lẽ sẽ đùa giỡn cô chán chê rồi đem cô cho những lão già háo sắc có quyền có thế làm tình nhân đổi lấy lợi ích, bao nhiêu suy đoán đều liên quan đến bản thân của mình, cho nên trong mấy đêm ngủ tại nhà Diệp Thiên hầu như đêm nào Chu Lạc Khiết cũng gặp ác mộng và cảm thấy hoang mang. Ban đêm cô luôn nằm mơ thấy những chuyện tệ hại, cơ thể của những gã đàn ông già nua thay phiên nhau đè lên người cô, mỗi lần nghĩ tới những giấc mơ như vậy có thể sẽ là cuộc sống sau này của mình, Chu Lạc Khiết chỉ nghĩ đến một chữ chết, nhưng ngay cả quyền chết cô cũng chẳng có, cô đã bán tính mạng cho Diệp Thiên, không chỉ có mình cô mà cả mạng của em cô cũng bị Diệp Thiên nắm trong tay! Nửa đêm cô lại giật mình tỉnh lại từ cơn ác mộng, cả người lạnh ngắt, Chu Lạc Khiết mặc áo ngủ đẩy cửa bước ra ngoài sân, quản gia sắp xếp cho cô và Chu Nhất Minh ở trong một căn nhà hai tầng nhỏ nằm đơn độc trong góc một khu vườn hoa, cô đoán chắc hẳn chỗ này trước đây là nơi ở của người làm trong Diệp gia. Tuy rằng cách hơi xa nhưng thiết bị sinh hoạt đều đầy đủ cả, nếu so với căn nhà trệt trước đây của cô thì điều kiện ở đây vẫn còn tốt lắm. Nhưng cô thà rằng mình vẫn ở trong căn nhà cũ đó, hi vọng mình trở thành sinh viên cao đẳng dù có khó khăn nhưng vẫn là có cái để chờ mong, không giống như bây giờ, chờ đợi cô chỉ có dằn vặt và sợ hãi không biết đến khi nào. Nửa vầng trăng treo trên đỉnh đầu còn giấu mình trong mây đen, đến khi đôi mắt đã quen với bóng đêm, bên dưới ánh trăng không sáng lắm, cô có thể nhìn thấy một con đường mòn quanh co do công nhân tạo ra trong khu vườn hoa, và bóng của những loài hoa quý ngập trong bóng đêm. Chu Lạc Khiết men theo con đường nhỏ đi tới, so với cảm giác trong giấc mơ ban nãy, lúc này dù đi một mình trong không gian tối tăm cô cũng không cảm thấy sợ hãi. Đứng dưới gốc cây đằng trước có một bóng người, Chu Lạc Khiết không ngờ đã nửa đêm mà cũng có người đi dạo trong vườn giống như cô thế này, ánh sáng xung quanh vẫn không đủ để trong một lúc cô có thể nhận ra đó là bóng của ai, nhưng trực giác nói với cô, cô cần lập tức im lặng quay về, thị lực của Diệp Thiên tốt hơn cô nhiều, cho nên khi cô vừa quay người thì hắn gọi ra chính xác tên của cô. Nghe thấy là tiếng của Diệp Thiên, Chu Lạc Khiết đành phải bước đến bên cạnh hắn, tuy không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt hắn nhưng cô có cảm giác lúc này tâm trạng hắn đang không tốt, điều này làm cho Chu Lạc Khiết càng thấp thỏm và không dám mở miệng nói chuyện, đêm nay quả thật cô không nên đi lung tung! Quả nhiên, hắn vừa mở miệng thì giọng điệu đã không mấy thiện cảm: “Cô tới đây làm gì! Coi chừng để người khác bắn cho một phát! Muốn trốn à?” Chu Lạc Khiết nhớ tới ngày ngày Diệp gia đều canh phòng rất nhiêm ngặt thì mới thấy mình đã có thể bị mấy người bảo vệ xem như kẻ trộm mà ngộ sát, còn về chuyện bỏ trốn, cô đâu có gan đó! Đêm tối cũng làm cho Chu Lạc Khiết có cam đảm nhìn thẳng vào hắn. Mấy ngày nay, Diệp Thiên phát hiện, cô gái này nhìn thì yếu đuối nhưng sẽ không khóc lóc van xin lòng thương của người khác! Ít ra thì cho tới bây giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy cô đứng trước mặt hắn rơi nước mắt xin tha. Giống như cơn kinh hoảng lúc ban đầu qua đi thì cô lại bình tĩnh lại để lựa chọn điều có lợi nhất cho bản thân mình. Chu Lạc Khiết nói: “Xin lỗi, tôi ngủ không được nên mới ra ngoài hít thở không khí, tôi quay về đây.” Thấy Diệp Thiên không ngăn cản, Chu Lạc Khiết liền quay người dợm bước theo đường cũ trở về, trong bóng tối, Diệp Thiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Chu Lạc Khiết, hắn nhớ lại chuyện không thoải mái mấy tiếng trước giữa hắn và Thiệu Nhiên Nhiên, đột nhiên hắn tóm lấy cánh tay của cô, một tay thô bạo đẩy cô vào thân cây phía sau hắn, Chu Lạc Khiết há miệng kêu ra tiếng. Phía sau lưng đập vào vết lồi trên thân cây, dù cách lớp áo ngủ nhưng đập vào xương cũng đau điếng. Cả cơ thể và hơi thở của hắn chẳng mấy chốc bao trùm lấy cô, nháy mắt khi đôi môi chạm nhau khiến Chu Lạc Khiết thấy ngạc nhiên, cô từng nghĩ có lẽ Diệp Thiên muốn cơ thể của cô nhưng chưa từng nghĩ tới cảnh tượng thế này, dường như hắn đang cố trút hết cơn giận dữ ra, hắn ngang ngược cắn lên bờ môi mềm mại của cô. Sống mười bảy năm, ngay cả chạm vào tay của bạn học nam cô cũng chưa từng, huống chi giống như đêm nay bị hắn cưỡng ép dưới gốc cây thế này, bản năng của phụ nữ khi bị xâm phạm khiến Chu Lạc Khiết vô thức chống cự, cô cố đẩy hắn ra, tay chùi chùi lên môi. Động tác này của cô chạm đến trái bom trong lòng Diệp Thiên, hắn gằn giọng nói: “Cô cũng cảm thấy buồn nôn phải không!” Mười tám tuổi, khí huyết đang mạnh mẽ, bất cứ lúc nào cơ thể cũng dễ bị kích thích, về điểm này, Diệp Thiên cũng không khác gì những thanh niên cùng lứa, cũng có những ảo tưởng và cơ thể cần được thỏa mãn cùng với cô gái trong lòng mình, ngày thường khi ở chung với Thiệu Nhiên Nhiên, chỉ cần hắn có những cử chỉ thân mật thì đôi mắt vốn trong veo của cô sẽ cố sức che giấu vẻ chán ghét khi nhìn hắn. Hắn không hiểu, không phải hay nói lấy lòng đối lòng hay sao, nhưng mình tốt với cô ấy như vậy vì sao không thể được cô ấy đáp lại giống như thế, muốn moi tim ra đặt trong tay cô ấy nhưng cô ấy lại sợ nó như phải bỏng! Cô ấy sợ bẩn! Đêm nay, hắn vào phòng của Thiệu Nhiên Nhiên, quyết tâm muốn cô hoàn toàn thuộc về hắn, ở trên giường hắn cố gắng không nhìn vào mắt cô nhưng khi hắn cởi quần áo của cô ra hắn bắt đầu không thể kiềm chế, lúc hắn điên cuồng dùng môi hôn tôn thờ cơ thể của cô thì cô lại nhào ra mép giường nôn một trận, cô cảm thấy hắn buồn nôn! Hắn biết cô không phải đang giả bộ, cũng không phải cố ý mà đang thật sự cảm thấy ghê tởm. Hắn hỏi cô tại sao, cô khóc nói không biết! Hắn nói: “Nhiên Nhiên, có phải em cảm thấy mình còn nhỏ không, anh có thể chờ, thật sự…” Dù cô cũng không nhỏ hơn hắn bao nhiêu, nhưng nếu cô cảm thấy mười sáu tuổi mà đã làm chuyện ân ái sẽ làm cô cảm thấy ác cảm, hắn có thể chờ. Thiệu Nhiên Nhiên lắc đầu, hai mắt rưng rưng, nắm lấy tay hắn, khóc không ra tiếng nói: “Anh Diệp, anh hãy coi em như em gái, coi em là em gái, có được không, có được không…” Hắn lại nói: “Sao em lại có ý nghĩ kì quái như vậy, sao em có thể làm em gái anh, sao này chắc chắn em phải là bà Diệp!” Hắn ra khỏi phòng khi Thiệu Nhiên Nhiên còn đẫm nước mắt, đứng mãi ở đây, trong mấy tiếng liền cũng không thể suy nghĩ được gì, tại sao hắn lại khiến cô gái hắn yêu thương cảm thấy ghê tởm? Không phải bọn họ chỉ có nhau thôi ư, bọn họ không phải vẫn sống nương tựa vào nhau hay sao? Không phải họ không thể xa rời nhau sao? Chẳng lẽ từ đầu đến cuối chỉ có một mình hắn nghĩ như vậy? Chu Lạc Khiết rất nhạy cảm, bắt được chữ “lại” trong lời hắn nói, là cô gái nào dám cả gan nghĩ hắn ghê tởm mà khiến hắn phải để ý như vậy? Trong đầu Chu Lạc Khiết nhanh chóng hiện lên bóng dáng xinh đẹp của Thiệu Nhiên Nhiên, nhưng lập tức cô lại gạt bỏ suy nghĩ này, tuy chỉ mới đến đây mấy ngày, nhưng bình thường cô vẫn thường thấy Thiệu Nhiên Nhiên và Diệp Thiên như hình với bóng, còn Diệp Thiên vô cùng yêu chiều Thiệu Nhiên Nhiên, dịu dàng đến nỗi giống như một người khác vậy, cho nên, làm sao có thể! Lúc Chu Lạc Khiết còn trầm ngâm thì Diệp Thiên lại gằng giọng hỏi cô: “Cô thấy ghê tởm?” Chu Lạc Khiết nhanh chóng trả lời: “Không phải!” Thật ra trong đáy lòng cô cũng tự hỏi chính mình là cô có cảm thấy ghê tởm hay không? Cô không có cảm giác như vậy, chỉ cảm thấy hơi hoảng hốt và bất ngờ mà thôi. Lúc hắn quay người đi dường như còn nói một câu, cô cũng không phải cô ấy! Chu Lạc Khiết nhìn theo bóng hắn rời đi, càng nghĩ càng cảm thấy buồn bã và cô đơn! Trong phút chốc Chu Lạc Khiết sinh ra cảm giác đau thương kì lạ! Ngày hôm sau thức giấc, Chu Lạc Khiết ngỡ rằng tất cả những chuyện xảy ra tối hôm qua đều là một giấc mơ, chuyện như vậy chưa xảy ra bao giờ, đương nhiên, trước đây cô cũng đâu nghĩ tới chuyện đáng sợ này lại có khả năng xảy ra, Diệp Thiên sai người dạy hai chị em cô bắn súng. Điều này làm cho Chu Lạc Khiết lại lo ngại chuyện khác, Diệp Thiên không thiếu vệ sĩ, nếu như chỉ vì để nhiều thêm một hai người bảo vệ hắn thì có vẻ như không cần phải…phiền hắn tốn tâm tư huấn luyện cô và Chu Nhất Minh, cho nên, có lẽ là hắn muốn đào tạo sát thủ, hoặc hắn muốn thực hiện những nhiệm vụ đặc biệt gì đó?