Tam Sơ

Chương 22

Hai người im lặng một lúc lâu. Khương Điệu đậy nắp cơm hộp rồi đặt sang một bên, giống như một con ong trộm mật, muốn lén trốn đi, rồi một mình nhấm nháp. Sau một lúc lâu, phía đầu dây có tiếng ho nhẹ như chứng minh sự tồn tại của mình: “Khụ.” Khương Điệu mím môi, cố nín cười, ánh mắt nhìn về phía xa, long lanh trong suốt. Cô cố ý hỏi:“Anh là ai thế? Người bên kia trầm giọng, giống như tiếng đàn violon len lỏi vào lòng người: “Mới vài ngày đã quên rồi à?” Khương Điệu đưa một tay ôm mặt, nóng hầm hập: “À....nhớ.” Đang làm gì thế?” Phó Đình Xuyên hỏi. Khương Điệu ngước mắt, trên đầu là cây bạch quả lá rợp trời, cắt ánh mặt trời thành vô số những mảnh nhỏ: “Ăn cơm trưa, anh thì sao.” Trong lời nói của anh như mang cả ý cười: “Gọi điện thoại. “Ơ....” Khương Điệu cố ý bình tĩnh đáp, nhưng âm cuối vừa rồi lại bộc lộ hết tức giận trong lòng mình: “Anh về Bắc Kinh rồi à? Em thấy dãy số là số Bắc Kinh.” “Ừ.” “Gọi sang đây có tốn tiền điện thoại không.” Khương Điệu hỏi. Ai nha, bọn họ còn chưa đâu vào đâu, giờ cô lại bắt đầu quan tâm tiêu dùng hằng ngày của anh là sao chứ. Phó Đình Xuyên đứng bên cửa sổ mím môi, bình thản nói: “Không sao, vừa nhận làm đại diện thương hiệu, phí di động cũng được bao trọn“. Khương Điệu nhớ ra, hình như là một tập đoàn viễn thông thì phải.... Người này, xuất sắc như thế, chỉ cần nghiêm mặt thôi cũng là sức ép trí mạng nhất. Đột nhiên cô lại không biết nên nói gì bây giờ. Nhưng cô vẫn rất vui, tim đập nhanh hẳn, từng tiếng thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lại yên tĩnh. Phó Đình Xuyên khẽ cười một tiếng: “Ha.” Tiếng cười trầm thấp, cọ xát vào màng tai người nghe, hai má Khương Điệu lại nóng bừng lên: “Cười gì thế?” Cười mình thôi, anh không biết tìm đề tài để nói chuyện với người ta.” Anh thành thật đáp. Khương Điệu che môi, lại nhận lỗi về mình: “Em cũng không biết, nói được vài câu đã thấy chán.” Thực ra chỉ cân nói chuyện với anh là đã tốt lắm rồi, trong lòng cô tự nhủ. “Số di động của em dùng được mọi nơi à?” Phó Đình Xuyên hỏi. “Hình như là thế” Cô suy nghĩ xong rồi xác nhận: “Đúng rồi, số em đăng kí ở Thượng Hải, phòng làm việc của thầy ở đó mà.” “Ừ, anh biết rồi.” “Không phải anh định đóng tiền cho em đấy chứ.” Cô buột miệng hỏi. Phó Đình Xuyên ra ngạc: “Thông minh thế à?” “Không cần đâu, tiền của em vẫn còn nhiều.” Khương Điệu từ chối. Lời này cũng là nói thật lòng, phòng làm việc cô cung cấp phí nghiệp vụ, mỗi tháng tự động cộng thêm 60 đồng tiền phí điện thoại, cô dùng còn chưa hết. “Không cần thật... không phải gạt anh đâu.” Cô nhỏ giọng bổ sung. “Được rồi, không nạp cho em.” Phó Đình Xuyên vội vàng đồng ý, còn bật cười thành tiếng. Vành tai Khương Điệu phiếm hồng, da đầu cũng run lên. Nếu di động là một sự sống có khi nó cũng phải chìm đắm trong tiếng cười mê người của anh mất. “Khương Điệu, ăn xong chưa? Chuẩn bị làm!” Có người đến gọi cô. Khương Điệu nắm chặt di động trong tay, vội trả lời: “Tôi tới ngay!” Sau khi quay người lại, trong lồng ngực vẫn còn rầm rầm sợ hãi, cô than thở: “Hù chết em...” “Em đi đi.” Hiển nhiên Phó Đình Xuyên cũng nghe được tiếng bên này. “Được.” Khương Điệu nhanh chóng đáp lời, nhưng vẫn không chịu tắt máy trước. Cô nói: “Em tắt nhé?” “Ừ.” “Hay anh tắt trước đi,“ Khương Điệu tùy tiện đưa tay lên vuốt tóc: “Nào có fan nào lại ngắt máy trước thần tượng đâu“. Cô ngượng ngùng. Ý cười của Phó Đình Xuyên vẫn không hề giảm: “Sao anh lại nghe nói...” Anh dừng một chút, ra vẻ nghi ngờ hỏi: “Bạn trai phải chờ bạn gái tắt máy trước, đó mới là lẽ I thường tình mà?” Khương Điệu muôn nô tung. A a a a a a a a a a a a a! Mặt đỏ rực như trái cà chua. “Thế sao?” Không thể hoảng không thể hoảng, Khương Điệu kìm nén vui sướng như điên, cười khẽ hỏi. “Hình như là thế.” Phó Đình Xuyên trả lời như thật. Cách đó không xa mấy bóng người đi qua, có lẽ chuẩn bị bắt đầu công việc thật. Không thể không tắt máy, nhưng thực sự không muốn chấm dứt chút nào. “Em tắt thật nhé?” Khương Điệu nói. Người kia chỉ mới bâng quơ nói một câu hai người đã xác định quan hệ rồi. Nhưng cô nguyện ý, rất nguyện ý, cực kì nguyện ý. “Đi đi” Anh dịu dàng nói, giọng nói như mơ hồ: “Anh rất nhớ em.” Trời ạ, cô muốn bùng cháy. Khương Điệu phẩy phẩy bàn tay, lòng bàn tay áp lên một bên má, muốn giảm nhiệt độ đi một chút, nhưng vẫn nóng bừng như cháy thật. Cô nói: “Thế, tạm biệt.” “Ừ.” “Em cũng rất nhớ anh.” Cô cũng nói như thế, không phải học theo mà là thật lòng thổ lộ. “Ừ” Lúc này, người kia lại cố ý kéo dài thanh âm, càng xuôi tai hơn bao giờ hết. Khương Điệu cười: “Được rồi. Em muộn làm mất!” “Được, gặp lại.” “Gặp lại.” Khương Điệu hạ quyết tâm ấn vào phím tắt, bằng không cuộc gọi này sẽ kéo dài mãi mãi. Cô vội chạy về, lướt qua từng tia nắng ấm áp bên hành lang. Hóa ra đây là cảm giác yêu thương? Khó bỏ khó phân, nghe thấy tiếng anh mà tất cả tế bào trong cơ thể đều vui mừng không ngừng được, trong thế giới chỉ còn mình anh, tràn ngập khắp nỗi lòng, cũng chỉ có mình anh. ** Giữa giờ nghỉ ngơi, Khương Điệu tranh thủ đi vệ sinh. Nước ở đây giống hệt như mùa đông ở phía nam, lạnh đến tận xương, hơi buốt như len vào tận từng lỗ chân lông. Xoa xoa xoa xoa, động tác trên tay bỗng dưng ngừng lại, cô nhớ tới mấy chuyện xưa. Hai tháng trước, cũng ở nhà vệ sinh, người đó thấy cô chân tay luống cuống, thuận tiện giúp cô giải quyết vấn đề rồi đi vòng sang bên cạnh, ai mà ngờ tới, từ nay về sau, anh sẽ bước chân vào cuộc sống của cô. Nước chảy ào ào, Khương Điệu ngơ ngẩn đứng yên ở đó, tự cười một mình. Vừa nghĩ tới anh đã vui đên mức không chịu nổi. “Chị Khương!” Có người la lớn bên tai. Khương Điệu hoàn hồn. “Suy nghĩ gì mà vui vẻ thế? Không biết từ khi nào Đồng Tĩnh Niên đã đứng ngay bên cạnh. Khương Điệu khụ hai tiếng, vội ngừng suy nghĩ: “Không có việc gì.” “Thật là không có gì à?” Cô bé nghịch ngợm chọt chọt vào khuỷu tay cô. “Thật mà.” Khương Điệu pha trò, còn giả vờ quan tâm đến chuyện của cô ấy: “Người có chuyện là cô mới phải, mấy ngày nay scandal quấn thân, không có việc gì chứ.” Đồng Tĩnh Niên chăm chú thoa kem dưỡng tay: “Có thê có chuyện gì chứ, scandal với thần tượng vui còn không kịp mà.” Lúc nói xong câu đó cô còn nhướng mày với Khương Điệu, cười đến híp cả mắt: “Hắc hắc.” “Sao lại nhìn tôi mà cười?” Khương Điệu ngửi được mùi không tốt. Đồng Tĩnh Niên vẫn cứ cười ha hả, còn vỗ vào mông cô một cái: “Chị đừng giấu tôi, tôi biết hết rồi.” Khương Điệu kinh ngạc, nhìn thẳng cô bé đó, gương mặt non nớt, đôi mắt to chớp chớp. Nhìn dáng vẻ đó giống như đã biết hết mọi chuyện của cô vậy. Khương Điệu run rẩy, quyết định giả ngu: “Cái gì thế?” “Bên hồ, chị quên rồi à, lúc ấy tôi cũng ở đó” Đồng Tĩnh Niên đắc ý lắc đầu: “Đừng tưởng tôi ngốc nhé.” Hóa ra chuyện gì người này cũng biết... Khương Điệu cứng hàm, có phần khó coi. Đồng Tĩnh Niên vỗ vỗ bả vai cô, như thể trấn an: “Đừng lo, tôi không nói ra đâu, còn có thể yểm trợ giúp chị tôi cũng thấy vui rồi“. “Tiểu Đồng...” Khương Điệu vô cùng cảm kích. Mấy ngày nay, số fan kích động nhục mạ Đồng Tĩnh Niên cũng không hề ít. “Đừng có cảm ơn tôi” Cô chu miệng thở ra một hơi, cảm thán: “Anh Phó đúng là người đàn ông tốt, chị cũng là cô gái tốt, thấy hai người lưỡng tình tương duyệt như vậy, thật tốt, thật hâm mộ mà.” Khương Điệu: “...” Đồng Tĩnh Niên nhìn vào gương, cô gái bên trong giữa hàng mi nhíu chặt đầy phiền muộn: “Tôi cũng có thích một người, nhưng không thể ở cùng anh ấy“. “Sao cơ?” Anh ấy cũng giống anh Phó, là một người đàn ông trưởng thành, còn lớn hơn anh Phó mấy tuổi...”. Đồng Tĩnh Niên khẽ cười: “Còn có vợ.” Khương Điệu cũng đoán được là ai, Đồng Tĩnh Niên từng bị scandal chuyện một vị đại gia bất động sản nào đó bao dưỡng, trong giới cũng không ít người biết chuyện. Vị kim chủ đó một tay che trời, cho dù có chứng cớ cũng bị bưng bít hết, phong tỏa vô cùng tốt, không hề lọt ra ngoài chút gì. Cho nên người ngoài vẫn chỉ mơ mơ hồ hồ nghe được, chứ không có tin xác thưc. Khương Điệu cũng không đánh giá bình luận gì về cuộc sống tình cảm của người khác, dù là bạn bè cũng có giới hạn của nó. Cô chỉ có thể nhỏ giong “ừ” một tiếng, cho thấy mình đã nghe được rồi. Đồng Tĩnh Niên chìm vào kí ức vừa ngọt ngào vừa đau khổ: “Anh ấy đối tốt với tôi lắm, thật đó” Đồng Tĩnh Niên đưa tay lau khóe mắt, sợ nước mắt chảy ra sẽ làm nhòe lớp hóa trang: “Cũng không có gì, có lẽ với ai anh ấy cũng tốt như thế, mà tôi, ngay cả tiểu tam cũng không phải, có lẽ là tiểu một trăm, ha ha. Đồng Tĩnh Niên nghiêng đầu nhìn Khương Điệu, trở về dáng vẻ thanh xuân xinh đẹp ngày thường: “Chị Khương, nếu anh Phó có bạn gái hoặc vợ rồi, chị có còn thích anh ấy không?” Khương Điệu tự đặt mình vào cảnh đó rồi đáp: “Có“. “Thật sao?” “Ừ” Khương Điệu nhớ tới trước kia, mỗi lần đọc được scandal tình cảm của Phó Đình Xuyên cô đều nghĩ: “A, vừa nhìn đã biết là giả”, “Rõ ràng là cô gái kia tự tung ra”, “Chắc chắn sẽ phải bác bò tin đồn này”, “Gần đây lại có phim mới rồi”, “Em không muốn nghe!“. Tóm lại, dù có chết cũng không chịu thừa nhận người mình thích có người yêu.” Hơn nữa, các cô còn có thể lo âu ngồi xôm trước weibo chờ tin, lúc có tin đính chính thì vui đến mức nhảy lên sung sướng điên cuồng, rồi đủ các kiểu bình luận: Em biết mà, thần tượng của em sao mà có thời gian yêu đương được chứ, phim truyền hình còn không có thời gian quay mà. Anh không có ai chăm sóc thì phải tự quan tâm mình nhé. Rất! Dối! Trá! Khương Điệu bất đắc dĩ thở dài. “Nếu anh ấy có người yêu thật, cô vẫn muốn ở bên cạnh sao?” Đồng Tĩnh Niên hỏi tiếp. Khương Điệu nhìn về phía cô, nói từng chữ một, cực kì trịnh trọng: “Không muốn. Anh ấy có cuộc sống của anh ấy, tôi sẽ vẫn thích, nhưng không mong muốn có được anh ấy nữa.” Tiểu Ba từng nói: Nếu anh đồng ý, em sẽ vĩnh viễn yêu anh. Còn nếu anh không muốn, em sẽ vĩnh viễn tương tư. Đồng Tĩnh Niên không nói nữa, hồi lâu sau mới bừng tỉnh: “Chúng ta về đi.” “Ừm“. Khương Điệu đi theo phía sau, cô gái phía trước làn váy buông dài, tay chân xiêu veo, như một chiếc lá rơi rụng ngoài trời. Khương Điệu nhìn bóng lưng gầy yếu đó, cô ấy là một cô gái tốt, nhưng trong vòng luẩn quẩn hỗn tạp này, ai đoán được mình sẽ gặp phải ai, trải qua những chuyện gì. Cô biết, Đồng Tĩnh Niên không muốn để cô lo, cho nên tâm sự chuyện của mình như thế... -- Xem này, cô cũng biết bí mật của tôi rồi, cô cũng có nhược điểm của tôi. Cho nên đừng sợ nữa, tôi sẽ không nói với ai đâu. ** Chạng vạng, cảnh quay cuối cùng kết thúc, Khương Điệu mới có thời gian nhàn hạ cầm di động. Cô chạm vào màn hình, trên điện thoại có một tin nhắc nhở. Chẳng lẽ anh nhắn? Mắt Khương Điệu sáng hẳn lên, mở ra, là tin từ 100x6, thất vọng... Là tin tổng đài. Khương Điệu cúi mặt, mở ra xem: “Kính chào quý khách, số thuê bao 13611xxxx00 đăng kí chế độ thanh toán gia đình, mỗi tháng sẽ tự động thanh toán tiền cho quý khách. Một người trả tiền, cả nhà dùng chung! Đăng ký chế độ, xem các nội dung liên quan, tình hình cụ thể click wap...” Khương Điệu nghẹn họng nhìn trân trối. Đây là cái gì thế, cô nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng mới hiểu được, là một hình thức thanh toán tiền, chủ hộ là số của Phó Đình Xuyên, cô là... thành viên gia đình, một khi đã đăng kí thì từ nay về sau, phí của thành viên sẽ do chủ hộ trả. Trời ạ! Ai tới đánh cô một cái chứng tỏ đây không phải là mộng đi. Bao chuyện liên tiếp xảỵ ra, cô cũng cảm thấy sợ hãi, sợ hãi đến mê man. Giống như đang đứng giữa cao nguyên, phải hít sâu mới có thể trở nên bình tĩnh. Nhưng mà nào có dễ dàng bình tĩnh thế. Một tin nhắn xa lạ, cô còn tưởng là lừa phí... Hóa ra không phải lừa phí, mà lại là đưa phí... A không đúng, cũng không phải đưa phí, là sẽ tự động trả phí cho cô, còn lấy danh nghĩa chủ hộ gia đình nữa... Đúng là kỳ quái, người này đâu có nhiều scandal đâu, sao biết tâm tư con gái quá thế? Khương Điệu cắn môi dưới, hai má ê ẩm, nhịn cười quả là một việc vô cùng vất vả mà.