Editor: Táo Giữa ban ngày, tiếng nói vui vẻ của hai người dường như vẫn chưa từng tan đi trong túp lều tranh này. Gia Cát Lượng dựa vào cửa, quả nhiên hắn nghĩ như vậy. Trong thư phòng, Quách Gia cầm chăn Bất Vân tìm được, đem trải trên mặt đất, lại đi ra gọi Gia Cát. Trong đêm sao, dưới ánh trăng, Quách Gia nhìn thấy Gia Cát Lượng đang đứng ngoài cửa phòng ngủ, dường như đang rất nghiêm túc nhìn Ôn Nhiễm đang ngủ say ở bên trong. “Gia Cát huynh.” Quách Gia khẽ gọi ra tiếng. “À, Quách huynh.” Gia Cát Lượng quay đầu lại nói: “Ta vừa rồi đang suy nghĩ, hương An Hồn của huynh từ đâu chế thành, thực sự có thể khiến nàng ngủ say như vậy mà không bị ảnh hưởng từ bên ngoài sao?” “Chuyện này… Thì phải hỏi Hoa Đà. Quách Gia cười nói: “Gia Cát huynh, mặt đất đã trải chăn, đêm này đành để huynh chịu khổ.” “Không sao, không phải là còn có huynh ngủ cùng ta sao?”. Gia Cát Lượng lắc quạt, đi về phía thư phòng. Quách Gia ở phía sau, cũng đang nhìn Ôn Nhiễm nằm trong phòng. Hắn đang suy nghĩ, nếu cứ như vậy để cho nàng biết có một Gia Cát Lượng giống với hắn, thì sẽ như thế nào chứ? Nàng ấy không phải luôn tự nhận mình là người rất thích những người thông minh sao? Mà Gia Cát Lượng lại rất thông minh. Nếu để người kia thay mình chăm sóc nàng ấy, như vậy liệu có ổn không? Quách Gia nặng nề ho khan một tiếng, thiên mệnh khó tránh, dưới tình cảnh không còn sống được bao lâu, hắn thực sự không biết nên chăm sóc tốt cho nữ tử này như thế nào? Sẽ không có người biết chứ, Quách Gia hắn, thật sự rất lo lắng, sẽ không bảo vệ tốt được Ôn Nhiễm nàng Đêm nay, Quách Gia cùng Gia Cát Lượng ngủ trong thư phòng. “Huynh thích Mộc Lan.” Trong không gian tối đen, một bóng trăng cũng không lọt vào được, Gia Cát Lượng lại chợt nghe Quách Gia đang nói chuyện. “Ừ?” “Sớm đã nhận ra, nơi ở, y phục thường ngày của huynh, bao gồm cả chăn đắp trên người huynh lúc này, đều có hương mộc lan..” Gia Cát Lượng khẽ cười: “Buồn cười.” “Mộc Lan cao nhã thanh khiết, rất xứng với huynh.” “Thật ra… Chỉ vì mẫu thân quá cố của ta, bà ấy tên là Tân Di.” Tân Di, cái tên khác của hoa Mộc Lan. “Thứ lỗi.” Quách Gia hạ giọng. “Không có gì.” Gia Cát lại trầm giọng xuống. “Có một người, có lẽ huynh nên đi gặp một lần.” Trầm mặc một lúc, Gia Cát Lượng đột nhiên lên tiếng. “Ừ?” “Thủy Kính tiên sinh Tư Mã Huy, cũng là một người bằng hữu tốt của ta. Những lời huynh nói về cô nương Ôn Nhiễm kia, có lẽ huynh có thể nói chuyện với vị bằng hữu kia”. “Đối với những người này, huynh không có chút ngạc nhiên sao?” “Ta chỉ biết thiên địa mênh mông, sẽ luôn có rất nhiều chuyện không thể ngờ tới.” “Đa tạ.” “Không cần.” Cuối cùng, chỉ còn lại tiếng thở, đều đặn của hai người, nằm cạnh nhau. Khi mà thế nhân đời sau cảm khái, luyến tiếc vì chưa từng thấy hai vị mưu sĩ tuyệt đại này giao phong chính diện với nhau, thì hai bọn họ thực ra đã từng có những thời khắc tuyệt vời như vậy. Ngày hôm sau, Quách Gia mang Ôn Nhiễm vẫn mê man nói lời từ biệt Gia Cát Lượng, đi về phía Tư Mã Huy. Họ đã xảy ra những chuyện gì với Tư Mã Huy, Gia Cát Lượng cũng không biết. Hắn chỉ biết, mấy ngày sau đó, Tư Mã Huy đã đến bái kiến mình. “Quách Gia có chuyện muốn ta gặp huynh”. Gia Cát Lượng ra hiệu cho người đối diện nói tiếp, bởi vì hắn quả thật không nghĩ ra sẽ nói gì? Những gì nên nói, hẳn là đã ở trong túp lều kia nói xong hết rồi. “Có liên quan đến nữ tử kia.” Tư Mã Huy nhìn Gia Cát Lượng: “Huynh có biết thân phận của cô nương ấy không?” “Cũng không xác định được.” Gia Cát Lượng thẳng thắn nói. “Thôi. Quách huynh của huynh nói, nếu có một ngày, nữ tử kia đầu quân cho huynh, hắn khẩn cầu huynh có thể bảo vệ cho nàng bình an”.Tư Mã Huy hiện lên một nụ cười vi diệu. Gia Cát Lượng đang phe phẩy quạt lông bỗng nhiên dừng lại: “Ý gì? Cô nương ấy… Làm sao có thể đầu quân cho ta được.” “Quách Gia chỉ nói mình không còn sống được lâu nữa, cũng không biết nữ tử kia khi mất đi hắn thì sẽ ra sao? Nếu giao phó cho chủ công hắn, hắn cũng không hề yên tâm”. “Với ta càng không yên tâm hơn!” Chiếc quạt lông lại phủ lên hơn phân nửa khuôn mặt gia Cát Lượng. “Huynh biết vì sao hắn lại có lời này, huynh biết quan hệ trong đó mà.” Tư Mã Huy đưa tay lấy chiếc quạt lông mà hắn chắn trước mặt. “Nực cười!” Gia Cát Lượng đứng dậy quay lưng về phía Tư Mã Huy. Thực ra, trong lòng hắn lại không hề cảm thấy nực cười. Đúng như lời Tư Mã Huy nói, có lẽ hắn biết vì sao Quách Gia lại có lời dặn dò như vậy. Hắn cùng Quách Gia có ngoại hình giống nhau, nguyên nhân như vậy, có phải thực sự ở một thời điểm nào đó có thể an ủi một phần nào đó không? “Nếu có thể được nữ tử kia tương trợ, đối với minh chủ sau này huynh lựa chọn, cũng rất có lợi.” Tư Mã Huy tiếp tục nói phía sau lưng hắn. Gia Cát Lượng nghe rất rõ ràng, cũng nghe ra trong lòng. Chỉ là, hắn không hy vọng nhìn thấy, một ngày nào đó, nữ tử kia sẽ thật sự đến đầu quân cho hắn. Mặc kệ là vì nguyên do gì, nếu như là vì coi hắn là thế thân của Quách Gia, vậy thì hắn không hề muốn vậy. Ngay cả khi hắn sẽ không còn gặp lại cô nương ấy nữa. Thật ra, từ hôm từ biệt kia, hắn đã cảm thấy ngày từ biệt kia sẽ rất xa vời mới có thể trùng phùng lại. Khi ấy, trong lòng Gia Cát Lượng thực sự đã nghĩ như vậy. Chỉ là khoảng thời gian sau này, trước trận Xích Bích, hắn vẫn lợi dụng vẻ ngoài của mình giống Quách Gia kia. Ôn Nhiễm là một bước quan trọng trong kế hoạch quấy nhiễu trận tuyến của Tào Tháo, kết quả của liên minh Tôn-Lưu chỉ có thể thắng. Vậy nên, đêm hôm trước hắn đã nở nụ cười dịu dàng mà nói chuyện với nàng ấy. Hắn nói hắn lập quân lệnh trạng, là hắn đang đánh cược, đánh cược xem nàng có nhẫn tâm hay không? Nhưng sau đó, hắn lại hối hận thêm lần nữa. Khi hắn nhìn nàng bị đẩy xuống sông, hắn đã nhảy xuống cứu nàng, nhưng cuối cùng lại không có kết quả gì. Hắn gào thét tên nàng giữa lòng sông kia, nhưng vẫn không thể nhìn thấy hay tìm thấy nàng ấy nữa. Tất cả mọi người đều nói rằng nàng ấy đã chết. Hắn cũng biết rõ, ngã vào lòng sông Trường Giang cuồn cuộn kia, làm sao còn có thể sống sót được. Vậy nên, hắn thực sự rất hối hận, hắn vĩnh viễn không hề biết, khoảnh khắc Ôn Nhiễm đứng ở mũi thuyền đó, do dự không nói ra đây chỉ là một cái bẫy do bọn họ thiết lập, đến tột cùng là vì do hắn giống Quách Gia mà nổi lên lòng trắc ẩn, hay chỉ là vì Gia Cát Lượng chính là Gia Cát Lượng mà thôi. Dù sao, không phải nàng đang một lòng muốn giúp Tào Tháo thay cho Quách Gia sao. Tào Tháo bại trận, tâm nguyện của Quách Gia cứ như vậy mà tan rã, không có khả năng nào được nhặt lên nữa. Tất cả những điều này, nàng ấy đều biết. Gia Cát Lượng quả thật sẽ không bao giờ biết, khoảnh khắc Ôn Nhiễm rơi xuống sông, chỉ nghĩ đến gia Cát Lượng là chính hắn mà thôi. Nàng nghĩ, Gia Cát Lượng có thể gặp phải chuyện gì không… Nàng lại tự nhủ, đó chính là Gia Cát Lượng mà, sẽ không sao đâu… Tam quốc loạn thế, hắn còn có rất nhiều thời gian để đi làm những chuyện lưu danh sử sách. Thật may mắn..