Editor: Táo Nàng ấy. 【 Phụng Nhi 】 Nàng tên là Phụng Nhi, cái tên do Điêu Thuyền tự mình đặt cho nàng. Bởi vì, Lữ Bố, tự Phụng Tiên. Nhưng nàng vốn không hề biết, tên mình vốn chỉ xuất phát từ nguyên nhân như vậy. Thế cho nên, đến một ngày kia biết người kia tự Phụng Hiếu, trong lòng nàng lại thầm mừng rỡ. Phụng Hiếu… Phụng Nhi… Mình cùng ngài ấy có còn một cái chung như vậy, cũng coi như có duyên. Nàng chưa từng nghĩ, kiếp sống của mình, vì có sự xuất hiện của một người mà trở nên có hương vị hơn. Ngọt chua, đắng chát cũng không sao, nàng vẫn cảm thấy hạnh phúc. Dù cho, đây chỉ là bí mật nguyện chôn kín trong đáy lòng nàng. Hôm ấy, là ngày 14 tháng 10 năm Kiến An thứ ba, nàng sẽ mãi không bao giờ quên ngày hôm đó. Nàng qua lại trên hành lang dài đưa phu nhân Điêu Thuyền đi tắm phiến hương, chợt có một nam nhân đưa tay ra nắm lấy cổ tay nàng mà đặt lên chóp mũi khẽ ngửi nhẹ. Nàng kinh hãi hét lên, nhưng khi nhìn vào ánh mắt nam tử kia, nàng bỗng nhiên lại thất thần. Người ấy nhanh chóng buông tay nàng ra, còn nàng cũng không có lý gì để ngừng lại, đành lằng lặng rời đi. Nàng chỉ nhớ bóng dáng người ấy, nhớ, rất rõ. Chỉ có vậy mà thôi, đơn giản đến mức chính bản thân cũng cảm thấy không chân thật đến hoang đường. Nhưng đúng vậy, người kia khiến nàng để hắn trong lòng, ngày một đâm chồi, bí mật không kể với ai, chỉ thuộc về mình. Sau đó, nàng đi theo Điêu Thuyền Phu nhân được Tào Tháo sắp xếp ở Hứa Đô. Nàng ấy đã gặp lại nam nhân đó. Lần này, nàng còn biết cả tên của nam nhân đó. “Tại hạ Quách Gia, tự Phụng Hiếu, Quân sư tế tửu dưới trướng Tư không đại nhân”. Nụ cười của ngài ấy như say lòng người, cứ như vậy giới thiệu tên với Điêu Thuyền phu nhân. Khi ấy, Điêu Thuyền phu nhân mới đến Hứa Đô, lòng nặng trĩu tâm sự. Quách quân sư này, thường xuyên tới nơi đây. Ngài kể cho phu nhân một câu chuyện được gọi là thần điêu đại hiệp. Phụng Nhi cảm thấy mình thật may mắn, có thể nghe được câu chuyện này. Nàng cảm thấy ngài ấy giống như Dương Quá trong truyện, mỗi một cô nương từng gặp ngài ấy đều sẽ yêu thích. Người nào may mắn có thể trở thành tiểu long nữ của ngài ấy, sẽ trở thành phu nhân đây? Ngài ấy thường xuyên đến giải sầu cho phu nhân, là ngài ấy thích phu nhân sao? Nghĩ đi lại nghĩ lại, chỉ có chính nàng sẽ buồn bực. Nhưng đồng thời, nàng cũng hy vọng ngài ấy thích phu nhân. Vì nếu vậy, nàng có thể nhìn thấy ngài ấy thường xuyên hơn. Nàng biết rõ bản thân mình, kiếp này không có cơ hội đứng cạnh ngài ấy. Nếu ngài ấy có thể ở bên cạnh Điêu Thuyền phu nhân, tốt xấu gì nàng cũng sẽ có cơ hội chăm sóc cho ngài ấy. Thế nhưng, Tào đại nhân lại thích phu nhân. Sau đó, phu nhân lại được ban tặng cho Quan Vũ tướng quân. Số lần người kia tới ngày một ít đi. Thăm dò một thời gian thật lâu sau đó, nàng mới biết, mỗi ngày vào sáng sớm ngài ấy sẽ đến chỗ Hoa thần y, lúc trở về sẽ vào phòng tắm. Vì thế, mỗi ngày nàng đều canh giờ, thay phu nhân đi lấy điểm tâm. Sau đó, cố ý đi đường vòng để đi qua chỗ ngài ấy, chỉ cần nhìn một cái thôi cũng đã đủ. Sau đó, ngài ấy đã thành thân. Hôm ấy, nàng trốn ở một góc nhìn ngài ấy và phu nhân ngài ấy cùng nhau đi chúc rượu. Nàng rơi nước mắt, nhưng vẫn chân thành chúc người đó mãi mãi hạnh phúc. Ai bảo, trời không cho nàng ấy cơ hội chứ? Nàng ấy cũng thích ngài ấy như vậy, bất chấp mà thích ngài ấy. Nhưng thích cũng vô ích. Quan hệ của nàng và ngài ấy, ngay cả quan hệ chủ tớ bình thường cũng không có. Trong mắt ngài ấy, chưa từng có nàng, cũng không có khả năng có nàng. Nàng ghen tị với nữ tử kia, người có phúc khí trở thành thê tử của ngài ấy. Nhưng nàng cũng không thể nào quên được cảnh tượng kia. Sáng sớm ngày hôm sau khi Điêu Thuyền phu nhân khó sinh mà qua đời, nàng từ trong phòng bước ra, nhìn thấy cảnh tượng nữ tử kia dưới gốc mai già cùng ngài ấy nhắm ghiền đôi mắt mà ôm lấy nhauCó mấy cánh hoa mai rải rác rơi dính vào vạt áo bọn họ. Nàng chỉ thấy, đẹp như một bức tranh. Họ rất xứng đôi, trong mắt người khác cũng thật đẹp. Cũng trong giây phút đó, kỳ vọng nàng ôm trong lòng về ngài ấy cũng mờ nhạt rải rác như những cánh mai trong sân cùng hình ảnh Điêu Thuyền ngày hôm ấy. Một vài năm sau, nàng nghe tin về cái chết của ngài ấy. Cả người nàng choáng váng đến sợ hãi. Tại sao? Tại sao lại chết được? Ngài ấy như thần tiên, sao lại chết? Thì ra, cho dù thế sự có ra sao? Nam nhân này, đã sớm bị giấu tận sâu trong giấc mộng, trong lòng, trong tâm trí nàng. Dù có ra sao, cũng không thể xóa nhòa đi. Hắn ta. 【Hoa Đà】 Thế nhân đều nói hắn là thần y, có thể chữa bách bệnh. Hắn không hề biết mình cũng là kẻ bị bệnh nặng, lại còn bị nhiễm bệnh rất nặng, nói bó tay đã vội bó tay. Đó là bệnh tương tư. Vì đối tượng tương tư, khiến nó trở thành chứng bệnh nan y khó chữa. Hắn có nơi ở của riêng mình. Tâm tình tốt sẽ khám bệnh, tâm tình không tốt sẽ mặc kệ, đóng cửa mấy tháng cũng không liên quan. Nhưng lại vì sự xuất hiện của một người, người này quẫy nhiễu cả đời tùy ý vô tâm của hắn. Hôm ấy, là ngày ngày mùng 5 tháng 5 năm Kiến An thứ nhất, ngày thứ hai hắn từ chối đến phủ Tào Tháo chữa bệnh đau đầu cho một mình Tào Tháo. Nhưng lại còn có một chuyến viếng thăm khác. Khi ấy, hắn đang ở trong phòng nghiên cứu ma phi tán*, nghe người ngoài cửa đập khóa tự xưng là Quân sư tế tửu dưới trướng Tào Tháo, không thể kiên nhẫn nổi, hắn nói hắn không có thời gian tiếp khách. Hoa Đà được cho là đã biết áp dụng kỹ thuật gây mê bằng một hỗn hợp rượu và thảo dược được gọi là Ma phí tán (麻沸散), 1600 năm trước khi người phương Tây biết áp dụng kỹ thuật này trong phẫu thuật. Người ngoài lại không chịu buông tha, cứ thế vân đạm phong khinh nói chính hắn đang có bệnh, không biết thần y có thể ra tay trị liệu không? Hắn nghe được tiếng ho khan của người ngoài cửa, xác định người nọ quả thật đã bị bệnh. Nhưng hắn vẫn không quan tâm. “Ha ha, khẩn cầu thần y đáp lẽ, làm sao mới có thể xin được chén thuốc uống?” Người nọ vẫn cách gian cửa nói chuyện cười đùa với hắn. Không hiểu sao, hắn đột nhiên mở miệng: “Đợi cho đến khi hoa đào ngoài cửa của ta nở hoa”. Hắn cũng không hiểu nổi, lúc ấy sao bản thân lại làm vậy, hắn chưa bao giờ từng có ý nói đùa với người khác. Nhưng hôm đó, lại mang tâm tình tùy ý đùa giỡn đáp lại một câu như vậy. Vì, cây đào ngoài cửa nhà hắn, chưa bao giờ nở hoa. Không ngờ, ba ngày sau. Sáng sớm, vừa đẩy cửa ra, đập vào mắt lại là một vùng đào màu sắc ửng hồng. Gốc đào vốn tưởng suốt kiếp sẽ không nở, đã nở hoa! Hoa kín cả cây, hắn đứng như chết lặng. Nhưng nhìn kỹ lại, mới phát hiện ra, bản thân gốc đào kia không hề nở hoa, chỉ là do có người lấy một cành đào khác từ nơi khác về cắm vào. “Như vậy, có thể uống thuốc của ngài chưa? Hoa thần y?”. Y phục xanh nhạt, từ trong bóng hoa từ từ tiến về phía hắn. Trên mặt người tới lộ ra ý cười lười biếng, một đôi mắt trong sáng như hiểu hết thảy nhân tình thế thái. Chỉ là, cuối cùng, người kia cũng không thể hiểu thấu bí mật ẩn sâu trong thâm tâm hắn, cũng không biết đây là may mắn hay bất hạnh. Hắn nhìn người kia đi về phía mình, gốc đào nở hoa từng tấc từng tấc trở thành một bức họa phía sau hắn. Bức họa như vậy, trong mắt hắn, trong lòng hắn. Rất lâu sau đó, tất cả mọi thứ khi ấy, vẫn còn xuất hiện trong giấc mộng của hắn. “Tại hạ Quách Gia, bái kiến Hoa thần y.” “Giờ mới sang tháng năm, hoa đào đã sớm cảm tạ ngươi, ngươi sao có thể làm được?” Thật ra, trong lòng hắn đã sớm tràn đầy ý cười sau một hồi kinh ngạc. Chỉ là, nét mặt hắn không thể biểu hiện ra được cảm xúc như vậy. “Hoa đào của người bình thường tất nhiên là cảm tạ, nhưng trên núi, đang nở rộ”. Nam nhân kia đáp lại. “Thần y vẫn xoay mặt, là không thích phần lễ vật này của Quách mỗ sao?” Nam nhân kia lại hỏi. Giờ phút nãy, hắn chưa từng hi vọng như thế, giá như bản thân mình có thể cười một tiếng. Hắn theo đúng giao ước, chữa bệnh cho Quách Gia. Mặc dù hắn biết, rõ ràng, người này làm những việc này không phải vì bệnh tình của mình, mà là vì bệnh đau đầu của chủ công hắn. Người này, đối với thân thể của mình không hề để ý, hắn nghiện rượu ham vui, chỉ lấy thiên mệnh làm cái cớ. Nhưng rồi, hắn vẫn mang theo hòm thuốc của mình đi tới Hứa Đô. Đến Hứa Đô, sẽ không còn tự do du ngoạn nữa. Nhưng hắn vẫn sẵn sàng, hắn muốn dùng thời gian cả đời mình để thử một lần, có thể chữa khỏi cho người này hay không? Quách Gia không còn gọi hắn là thần y nữa, mà thay thế bằng cái tên thân mật hơn. Mối quan hệ của họ dần trở nên gần gũi hơn, nhưng nó chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Hắn không thể cầu xin nhiều hơn, hắn cũng không thể cầu xin bất cứ điều gì! Ngày tháng ở Kiến An năm thứ 5 có chút biến số. Quách Gia đem theo bên mình một nữ tử. Nữ tử tên Ôn Nhiễm kia, hắn không hề biết lai lịch của nàng, nhưng lại biết bí mật nàng nhỏ máu cứu Quách Gia. “Nếu như ta nói, muốn chữa khỏi Quách Phụng Hiếu, cần dùng máu của cô nương đổi vào trong cơ thể hắn, cô nương có nguyện ý không?” Hắn cố tình thử cô nương ấy như vậy. Cô nương kia không ngần ngại mà từ chối. Hắn đột nhiên cảm thấy rất mừng rỡ. Thì ra nữ tử này cũng không thích Quách Gia, vậy hắn cũng an tâm hơn rất nhiều. Nếu thật sự có cách như vậy có thể chữa khỏi Quách Gia, hắn sẽ không chút do dự mà hi sinh tính mạng của mình. Quách Phụng Hiếu, ngươi xem… Chỉ có ta, mới có thâm tình đối đãi với ngươi như thế… Nhưng sau đó, hắn nhận ra mình đã sai. Nữ tử kia khi biết cách thay máu này căn bản không thể thực hiện, cả người đều vô cùng suy sụp. Hóa ra… Hóa ra còn có người, nguyện ý dùng sinh mệnh của mình để yêu Quách Gia sao? Khi nhận được tin bọn họ thành thân, bình thuốc sứ trong tay rơi xuống đất nát thành từng mảnh vụn. Hắn không dám đến dự. Cuối ngày hôm ấy, hắn mang một phần ngũ cầm hí tới làm quà hỷ chúc mừng. Hắn biết bệnh của Quách Gia là do hắn làm y không tốt. Như thế thì, hắn cũng chỉ hy vọng, người này có thể sống lâu hơn một chút, lâu hơn một chút… Mãi cho đến khi vào giây phút Quách Gia qua đời. Hắn gần như mất đi hồn phách. Hắn chưa bao giờ cảm thấy may mắn như vậy, chính mình lại không hề có cảm xúc gì. Bằng cách này, sẽ chẳng ai nhìn ra, hắn buồn như thế nào? Quách Gia đã chết, hắn cũng không còn lý do để tiếp tục ở lại Hứa Đô nữa. Nhưng Tào Tháo sẽ không để hắn đi. Vậy thì dứt khoát… Dứt khoát đi cùng Quách Phụng Hiếu! Bằng cách này, người đó sẽ bớt cô đơn hơn một chút. Hắn thích uống rượu như vậy, thì dưới cũng cần một người có thể cùng hắn say rượu mới có thể yên tâm an nghỉ! Hắn cứ thế ôm chiếc ô Quách Gia vẽ hoa đào trên đó, từ trên thành cao trầm mình xuống. Trước mắt, trong mắt cả vùng hoa đào đang nở rộ, giống như rất nhiều buổi sáng sớm những năm đó. Hắn đẩy cửa ra, từ nay về sau luôn có một người ở trong đáy lòng. Nàng ấy với hắn. Trong lòng bọn họ đều có Quách Gia. Người trong cuộc, trong những năm tháng dằng dẵng chôn kín tình cảm sâu sắc của mình. Cuối cùng, mãi là bí mật bị thời gian chôn vùi mãi mãi. Không bao giờ nói, cũng không ai biết. Người chết thật may mắn làm sao? Có người ngưỡng mộ một cách thuần khiết, cho dù không được báo đáp vẫn ái mộ đến như vậy… Nhưng người chết cũng bất hạnh biết bao, đến chết cũng không hề biết mình được ái mộ đến khắc cốt ghi tâm như vậy..