Editor: Táo
Tôi buông chén trà xuống, đứng ở một bên, chờ các nàng mở miệng trước.
“Ngươi đều nghe thấy rồi?” Đại Kiều hỏi tôi như vậy, nghe ra đúng thật không có trách nhiệm.
Tôi gật đầu, không giải thích nhiều lắm: “Thật ra Nhị tiểu thư cùng Chu tướng quân kia trời sinh là một đôi, lại không hề biết nhị tiểu thư giờ phút này sầu lo đến tột cùng là như thế nào?”
Ánh mắt Tiểu Kiều nhìn tôi có vẻ quái dị, chuyện này cũng có thể sao.
“Ngươi đang nói cái gì trời sinh một đôi, tiểu nha đầu chú ý từ ngữ của ngươi.”
Tôi đúng là cưỡi hổ khó xuống, đành phải kiên trì nói: “Thập Nhi chỉ là cảm thấy cô nương quốc sắc thiên hương cùng Chu tướng quân quần hùng xuất kiệt thật sự rất tương xứng, tin là Chu tướng quân cũng rất là ái mộ cô nương.
Bởi vậy không biết cô nương vì sao lại phiền muộn?”
“Hả?” nghe xong Đại Kiều cười khẽ, nụ cười này của cô quả thực khiến trái tim tôi không còn đập loạn nữa.
“Đúng vậy, bao nhiêu người tâm trí hướng về muội muội ta.
Hiện giờ, không phải là trách Chu Công Cẩn kia giống như dị chủng sao?”
“Đó là do hắn không nhìn thấy muội hoàn hảo.” Tiểu Kiều tự bào chữa cho mình.
“Thật ra đây cũng là ưu điểm đi, ít nhất chứng minh hắn rất quân tử, không giống như những lãng tử đăng đồ ánh mắt phóng loạn kia.” Đại Kiều cũng bác bỏ nàng.
“Thập Nhi có lẽ hiểu được” Tôi đoán dù đúng hay sai, chỉ có đánh cuộc một phen: “Chu tướng quân kia nếu vô tình nhìn nhị tiểu thư mà nói, chỉ cần liếc mắt một cái, tất sẽ khuất phục.
”
“Nhưng làm sao được.
Phụ thân không dễ dàng cho chúng ta gặp người ta, ta cũng không thể tự mình đi tới trước mặt Chu Du nói chuyện với hắn.” Xem ra Tiểu Kiều định bỏ qua chủ ý của tôi.
“Nô tỳ có cách.” Đúng, giờ phút này tôi chỉ nghĩ tới sáu chữ trong truyền thuyết….cầm huyền sai, Chu Lang Cố.
Sau đó cứ như vậy, tôi nói với Tiểu Kiều rất nhiều lần sau nếu Chu Du có đến, lúc chơi đàn thì cố ý đánh nhầm âm tiết.
Đợi lúc ngài ấy nhìn qua, thì đem hết tâm tư thời khắc đó thể hiện ra, khiến ngài ta không bị mê hoặc cũng không xong.
Chu Du sẽ nghiêm túc nhìn nàng luyện tập, lâu dần sẽ biết nên làm thế nào.
Cuối cùng cũng phải cảm ơn ông trời, tôi háo hức nghênh đón ngày đó.
Tôi hoàn toàn là một nha đầu hầu hạ đứng ở một bên, nhìn những nhân vật vốn xa cách tôi như vậy ở trước mắt tôi chứng kiến bọn họ yêu hận triền miên.
Dây đàn chọn nhầm, nhầm đến nam tử quay đầu lại nhìn.
Cô gái ngượng ngùng hoảng sợ và thăm dò ánh mắt nghênh đón kia.
Tình cảm, không nói nên lời.
Tình yêu, vốn đôi khi chỉ là một cái liếc mắt một cái vạn năm như vậy.
Mùng sáu tháng sáu, trên Kiều phủ một vùng nở hoa.
Tôi đợi tới ngày này, tôi sẽ làm nha hoàn hồi môn cùng đi Giang Đông.
Nơi đó, có những người tôi muốn gặp ở đó.
Nghĩ đến lúc ấy, người nọ cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, quả rất tốt.
Nhưng trong niềm vui lại không thể nói rõ lo lắng.
Tôi nhớ rõ tình cảm mừng rỡ của Đại Kiều khi nhận được phổ đàn cổ mà Tôn Sách đưa tới làm sính lễ.
Tình yêu có thể đơn giản như vậy, nhưng lịch sử lại cố tình an bài Tôn Sách hai năm sau sẽ bị ám sát.
Ở chung với Đại Kiều mấy ngày nay, thật lòng cảm thấy nàng là một nữ tử rất tốt.
Đáng tiếc, tôi biết rõ sự phát triển của câu chuyện, nhưng không thể làm bất cứ chuyện gì.
Không phủ nhận, tôi có tư tâm.
Kể từ khi chấp nhận chính mình xuyên không đến nơi này, mong muốn trong trái tim tôi chỉ có một – đi đến Giang Đông, tìm một người.
Người tôi thích.
Tới Giang Đông cũng đã gần nửa tháng rồi.
Nhưng mỗi ngày cùng Đại Kiều ở hậu viện thật sự không phải là cách.
Cứ tiếp tục như vậy, tôi căn bản không có cơ hội gặp nhân vật tâm tâm niệm niệm của tôi.
Thật ra trong lòng có một chủ ý, nhưng chính là có chút không hạ quyết tâm.
Thúc đẩy tôi quyết định hoặc làm một cái gì đó giống như một giấc mơ xuân một đêm.
Sau đó đối mặt với mặt trời ngày hôm sau, đột nhiên cảm thấy thân mình một người xuyên không, sao có thể rụt tay rụt chân sợ sệt như vậy.
Vì vậy, cuối cùng tôi đã tìm Tiểu Kiều và giải thích ý tưởng của mình với nàng ấy.
“Chuyện gì?! Ngươi muốn vào trong quân doanh sao?” Phản ứng của nàng ấy cũng nằm trong dự đoán của tôi.
Tôi gật đầu nghiêm túc để cho thấy tôi không đùa.
“Nhưng tại sao, ngươi là ai chứ? Một cô nương muốn dùng thân phận nam tử gia nhập quân đội, chuyện này gian khổ ngươi xác định có thể chịu đựng được sao? Hơn nữa, bị phát hiện sẽ là một tội lớn.” Tôi bỗng nhiên phát hiện Tiểu Kiều chính sắc như vậy, lại là một loại mỹ lệ động lòng người.
“Giống như lúc trước phu nhân vì Chu tướng quân mà động tâm.
Thập Nhi cũng có thứ mình muốn theo đuổi.
Khẩn cầu phu nhân giúp Thập Nhi lúc này đây!” Tôi quỳ xuống chỗ cô ấy.
“Ngươi…” có lẽ là có làm nàng xúc động, dù sao làm bậc phu nhân cũng không thể so với tiểu cô nương lúc trước, cuối cùng nàng cũng đáp ứng: “Ta giúp ngươi lần này, còn sau đó, ngươi tự mình cẩn trọng.”
“Vâng.” Tôi vô cùng kiên định trả lời nàng: “Chỉ mong việc này chỉ là bí mật giữa Thập Nhi và phu nhân.”
Tiểu Kiều lại tiến lên nắm tay tôi, đỡ tôi dậy, dường như có tâm ý khác nói: “Hy vọng bí mật này vĩnh viễn là bí mật, liên quan đến ngươi, ta cùng phu quân của ta.”
Tôi bỗng nhiên hiểu được, một cảm giác không chắc chắn rõ ràng.
Sau đó gật đầu.
Xử lý xong chuyện bên này với Tiểu Kiều, tôi mới chuẩn bị thẳng thắn hướng tới Đại Kiều, dù sao tôi cũng là nha hoàn bên cạnh nàng.
“Ngươi đang nói gì vậy?” Ngươi định đi à? Ngươi có thể đi đâu?”
“Khẩn cầu phu nhân để cho Thập Nhi đi, Thập Nhi nhìn hai vị cô nương gả cho lang quân như ý, trong lòng cũng an ủi, hiện tại Thập Nhi chỉ muốn đi tìm lại phụ mẫu mình.”
“Ngươi sao biết bọn họ…” Đại Kiều không nói tiếp, tôi biết nàng muốn nói cũng chỉ là lời nghi ngờ bọn họ còn ở nhân thế hay không?
“Cho dù chỉ có một tia hy vọng…” Tôi cố ý đem âm thanh nghẹn ngào một chút: “Thập nhi lưu lạc đất Ngô được Kiều lão cưu mang, hai vị cô nương chiếu cố.
Hiện tại, Thập Nhi thật lòng muốn làm chút chuyện cho mình, hy vọng phu nhân thành toàn.”
Những lời này tất nhiên là tôi bịa đặt, tôi cũng không tìm được người để hỏi rõ ràng.
Dù sao ngày đầu tiên tôi xuyên không tới, tôi đã thăm dò được cái người tên Thập Nhi này đã hầu hạ Kiều phủ trên mười năm, vả lại tuổi là mười bảy.
Tuy tôi nhìn mình trong gương đồng hoàn toàn không có bất kỳ thay đổi nào.
Nếu cùng tuổi với hai Kiều này, vậy chắc các nàng cũng không nhớ rõ tôi xuất hiện ở phủ bọn họ làm nha hoàn như thế nào.
Đại Kiều trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng thở dài nói: “Thôi, đã như thế, vậy ta cũng không nên giữ ngươi, chỉ mong Thập nhi ngươi bảo trọng.”
Nàng ấy nhìn vào mắt tôi, tôi nghĩ rằng đó là sự luyến tiếc thực sự.
Đang định từ biệt, mới nhớ tới tôi có thứ chuẩn bị định cho nàng, lấy ra một cái túi vải nha hoàn khác thêu đưa cho Đại Kiều nói: “Đồ vật trong này, là Thập Nhi lưu lại cho phu nhân.
Không nhìn cũng được, nếu muốn mở ra, Kiến An năm thứ năm hãy xem.”
Đại Kiều tiếp nhận, trên mặt nghi ngờ.
Thật ra, trong túi vải chỉ có một tờ giấy, trên đó là một dòng chữ do tôi nhờ người viết sách dọc đường viết lại, khi tôi đang trên đường đi đến phủ Chu Du tìm Tiểu Kiều.
Tôi không biết tôi làm chuyện này có nên hay không, đây có phải giống như tiết lộ thiên cơ hay không.
Vả lại, tôi cũng không biết nàng đến cuối cùng có xem hay không, hay sẽ không theo ước hẹn đợi đến hai năm sau mới xem chứ.
Dù sao, đó là điều duy nhất tôi có thể làm cho nàng ấy.
Tôi xoay người định rời đi, Đại Kiều bỗng nhiên ở phía sau gọi tôi lại: “Thập Nhi… Tóm lại ngươi muốn đi đâu? Ta đột nhiên nghĩ rằng ngươi không giống như người của thời đại này!”
Tôi ngẩn ra.
Cuối cùng, tôi quay đầu lại nhìn Đại Kiều một cái, nhếch khóe miệng nói: “Thật ra nô tì có tên của mình, Ôn Nhiễm.”
Đại Kiều như thế nào cũng sẽ không hay biết, tôi rời khỏi nàng, lại đi về phía muội muội nàng.
Thấp thỏm chờ đợi một tuần, cuối cùng tới đêm thứ bảy tôi cũng có một thân trang phục nam nhi đến gặp đại tướng quân Chu Du.
“Đây là biểu đệ của thân thích xa của nàng?” Chu Du đánh giá tôi, khuôn mặt đẹp mắt bị ánh nến mài giũa càng thêm nhu hòa, nhưng ánh sáng trong ánh mắt vẫn khiến tôi kinh hãi.
Tiểu Kiều đứng ở một bên nói dối cũng có chút gượng gạo: “Đúng vậy, quan hệ rất xa.
Nhưng ngày hôm trước ra ngoài tình cờ gặp nhau trên đường, vả lại biểu đệ có một trái tim tòng quân đánh giặc, không bằng phu quân cho hắn một chốn dung thân đi.”
“Đúng vậy, đệ không sợ khổ càng không sợ chết!” Tôi thực sự có đủ tự hào để nói chuyện.
“Tên là gì.” Chu Du uống trà.
“Ôn Nhiễm.” Lúc này tôi mới có chút khổ sở, còn tự mình nói ra tên mình với Đại Kiều, không biết sau này có thể có sai sót gì hay không?
Chu Du buông chén trà xuống, cuối cùng nhìn thoáng qua tôi: “Tạm thời lui xuống đi, ngày mai sẽ sắp xếp đệ vào quân doanh.”
Lại thuận lợi như thế, tôi trộm trao đổi ánh mắt với Tiểu Kiều, nàng ấy cũng rất nhanh nhìn thoáng qua ánh mắt.
Tôi biết, giao tiếp với cô nương Tiểu Kiều này, đến đây, đã kết thúc.
Ngày đầu tiên vào doanh trại, ban đầu không đáng sợ như tôi nghĩ, chỉ cho tôi một bộ y phục và cho tôi biết nơi ở của tôi.
Không có loại cảnh tượng binh lính hô hào thao luyện như trên TV.
Nhưng người cũng rất nhiều, lang thang đến tối, tôi không có nhiều thu hoạch lại trở lại phòng đã được sắp xếp.
Trong phòng có hai giường, một cái giường khác lộn xộn, không biết là người nào ở, hy vọng không phải loại quá đáng sợ thì tốt
Tôi đang dọn chăn của mình, chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn.
Đẩy cửa, theo bản năng tôi nhìn lại, đã nhìn thấy một người… rất triều đại?
Chỉ vì anh ta khác với những người lính tôi gặp ban ngày, mặc một chiếc áo không tay, chỉ có thể nói như vậy, bởi vì hắn đang trần truồng.
Cánh tay trần, sau đó mặc quần trên đùi denim rách rất phổ biến hiện nay.
Bên hông một vòng chuông vây quanh, rất dễ thấy.
Tóc hắn có chút rối, giờ phút này chỉ thấy hai tay hắn đan chéo chống đỡ sau đầu, có chút đùa giỡn nhìn thẳng vào tôi.
“Yo, người mới? Họ thậm chí còn sắp xếp cho ngươi một căn phòng mềm da ấm thịt”.
Giọng nói của hắn rất sảng khoái, khóe mắt cười có chút kiệt ngạo bất tuân.
Tôi bỗng nhiên có chút lo lắng, đây hẳn là không phải là người dễ chọc ghẹo chứ.
Tôi cảm thấy có chút không được tự nhiên, buông chăn trên tay xuống nói.
“Ách… Tên ta là Ôn Nhiễm… Hy vọng… Được chỉ giáo.”
“Được rồi! Hắn lại cười to, cầm lấy ấm trà trên bàn ở góc rót cho mình một ngụm trà, lại ngồi xuống giường vểnh chân nói: “Ta là Cam Ninh.”
“A?” Tôi tin tôi không nghe lầm, người trước mắt này với bức tranh Cam Ninh trong Tam quốc sát thực sự rất giống nhau.
Tôi vui vẻ chạy tới, nếu thật sự là Cam Ninh kia, vậy tôi cũng không sợ, còn cảm thấy có chút thân thiết.
Hơn nữa nghe nói, Cam Ninh không phải rất quen thuộc với người kia sao.
“Huynh là Cam Ninh? Huynh chính là người phá dỡ! “Tôi nghĩ rằng tôi cười chắc chắn là ngớ ngẩn.
“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Hắn ta suýt bị sặc bởi một ngụm trà.
“À… ý ta là huynh chính là Cẩm Phàm đại hiệp, ta cảm thấy huynh rất lợi hại.” Tôi thờ phụng
“Hả?” Hắn nhìn chằm chằm vào tôi một cách đáng kinh ngạc: “Ngươi nghe nói bao giờ?”
Tôi vội vàng gật đầu: “Tất nhiên!”
Ngoài cửa bỗng nhiên có người xông vào, hô to: “Cam Ninh, bên ngoài đang đấu vật, có đi không? ”
“Đấu vật sao có thể thiếu ta!” Nhìn hắn phấn khích định đi ra ngoài, bỗng nhiên quay đầu lại kéo tôi lên: “Đi, cùng nhau đi xem.
”
Bị hắn lôi đi, tôi cũng không có cơ hội nói không, đành phải bắt hắn đi chậm một chút, theo sau hắn..
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
11 chương
19 chương
34 chương
3 chương
20 chương
48 chương