Tam phu bức tới cửa, phu nhân thỉnh thú

Chương 41 : Biến tiểu lão hổ

Phốc —— Vương lão sư nhịn không được phun nước trà trong miệng ra, lập tức xoay người lau nước đọng trên khóe miệng, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ a! Nam Cung Tẫn nghe xong, mặt cũng cứng lại, cái nữ nhân kia cư nhiên nói với con mình như vậy, thật sự là không biết xấu hổ! “Vương thúc thúc, kỳ thật nếu mẹ thích, ta cũng sẽ thích. Tựa như Tịch thúc thúc, hắn cả ngày ở cùng với mẹ, chữa lành tay mẹ, võ công lại tốt, còn dạy Duệ Nhi rất nhiều thứ a! Nếu mẹ muốn Tịch thúc thúc sống cùng với chúng ta, Duệ Nhi cũng sẽ thích.” Vương lão sư sắc mặt ngẩn ra, lập tức ôn hòa nhìn Duệ Nhi: “Duệ Nhi, chuyện của phu nhân, nàng tự có cách xử lý tốt, ngươi không cần phải lo lắng. Được rồi, chúng ta học tiếp đi.” … Tịch Băng Toàn đã chữa lành tay nàng sao! Nhiều ngày qua, hắn đã cho người điều tra, Tịch Băng Toàn là tên tử tù mà nàng đã dùng năm trăm lượng để mua về, bất quá, hắn thực hoài nghi, nếu không có Ngự Thiên Dung ra giá mua, hắn có thật trở thành một tên tử tù chờ đợi đại đao chém xuống chặt đầu hay không. Đáp án thế nào hắn chưa rõ, nhưng qua nhiều ngày điều tra, hắn chỉ biết nam nhân kia rất không đơn giản! Ngự Thiên Dung chỉ đúng dịp cứu hắn, cũng bởi vì vậy hắn mới ra tay chữa tay nàng. Bất quá, Tịch Băng Toàn vẫn là một điều bí ẩn, trực giác cho hắn biết, hắn và tên nam nhân kia còn có thể giao thủ, đến lúc đó nhất định phải điều tra rõ bối cảnh của y! Một luồng gió lạnh buốt thổi đến, Nam Cung Tẫn theo bản năng tránh đi, nhìn thấy một hòn đá lớn cỡ ngón cái đánh úp lại, trong lòng biết hành tung đã bị hộ vệ trong viện phát hiện, với tầng nội lực này, không chừng là một trong những nam tử bên cạnh nàng! Thực lực cũng không tệ lắm! Không biết nàng bằng cách nào tìm được những người này. Ngự gia đã sớm rũ bỏ quan hệ với nàng, không có khả năng sẽ còn vì nàng mà an bài cao thủ như vậy, chẳng lẽ là tên Tịch Băng Toàn kia? “Hộ Quốc tướng quân hai lần ba lượt đi vào Hội Họa Viên, không biết có mục đích gì?” Thủy hộ vệ lạnh lùng nhìn Nam Cung Tẫn, hắn vốn không có cảm giác gì với sự tồn tại của con người này, bất quá ngữ khí bức nhân hắn dùng để đối phu nhân vào đêm nọ lại khiến cho hắn khinh thường. Đi diễu võ dương oai với một thiếu nữ tử quả thực không thể tính là nam nhân! Mặc kệ trước đây hắn và phu nhân có ân oán gì, thì hiện nay hắn chính là kẻ địch của bọn họ! Hỏa hộ vệ đã sớm rút ra trường kiếm, chĩa thẳng vào cổ Nam Cung Tẫn, phu nhân từng nói, không cần lưu tình với kẻ đáng chết, tên nam nhân này từng suýt phế đi tay của phu nhân, như vậy chính là kẻ đáng chết! Huống hồ, Tịch Băng Toàn trước khi đi còn dặn dò, nếu Nam Cung Tẫn chủ động đến quấy rầy phu nhân, như vậy bọn họ cũng không cần khách khí, cứ việc sát đi lên là được! Báo thù cho phu nhân cũng là chuyện đương nhiên. Nam Cung Tẫn thấy hắn vừa đến đã tung ra sát chiêu, trong lòng liền tức giận, chỉ là một tên hộ vệ, cư nhiên dám công nhiên coi rẻ mình, còn ác tâm hạ sát chiêu, hay là đây cũng là do nữ nhân kia ra lệnh? Bằng không, chỉ là một tên hộ vệ sao dám làm càn như thế? Thủy hộ vệ ban đầu còn đứng yên nhìn hai người đánh nhau, trong mắt có vài phần tán thưởng võ công của Nam Cung Tẫn. Nam nhân này, nếu xét về mặt võ công, thật ra đáng giá vài phần kính trọng, bất quá, khí độ không được tốt lắm! Ai kêu hắn khó xử phu nhân đâu! Bốn người Phong Lôi Thủy Hỏa nguyên bản đều là sát thủ hạng nhất, võ công đương nhiên cũng không phải bình thường, Nam Cung Tẫn thân thủ tuy được cho là nhất lưu, đáng tiếc, đối phó với một người còn dễ dàng, nhưng phải đối phó hai người thì cũng rất miễn cưỡng. Càng đánh hắn càng kinh ngạc, trách không được thánh nhân đều nói ‘nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên’, không thể quá mức tự cao! Hôm nay hắn cuối cùng đã lĩnh ngộ vài phần, nếu hai tên nam tử trước mắt cùng liên thủ, chính mình liền không phải là đối thủ! Những tên hộ vệ này còn lợi hại hơn so với Tịch Băng Toàn, khó trách nàng lại không biết sợ! Trận đánh vang đến trong viện, kinh động Duệ Nhi đang ngồi học bài, hắn tò mò đi ra ngoại viện, khi nhìn thấy Nam Cung Tẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một chút phức tạp thần sắc, “Dừng tay, các ngươi đang làm gì?” Hai hộ vệ Thủy, Hỏa nghe vậy, lập tức dừng lại, đứng ra sau Duệ Nhi: “Thiếu gia, hắn muốn tư sấm Hội Họa Viên! Chúng ta đang ngăn trở hắn.” Duệ Nhi liếc nhìn Nam Cung Tẫn một cái, rất lễ phép ôm quyền: “Hộ Quốc tướng quân đại nhân tới thăm, không biết có gì chỉ giáo?” Nam Cung Tẫn hoạt kê nhìn đứa nhỏ ra vẻ lão thành này, hắn khi nào đã trở nên lớn mật như vậy, trước kia thấy mình còn trốn đều không kịp đâu! “Hộ Quốc tướng quân?” Nam Cung Tẫn nhìn Duệ Nhi cười khẽ: “Không có gì, chính là đi ngang qua mà thôi.” “Tư sấm dân trạch, chẳng lẽ Hộ Quốc tướng quân tự cho thân phận mình cao quý, không đem dân chúng để vào mắt, cũng không đem luật pháp đặt ở trong mắt?” Giọng điệu khí thế bức nhân khiến Nam Cung Tẫn rất kinh ngạc, tiểu tử kia khi nào đã trưởng thành như vậy? Chẳng lẽ là chịu ảnh hưởng từ nữ nhân kia? “Không phải, bản tướng quân vốn muốn cùng nương của ngươi nói mấy câu, bất quá, hai người bọn họ vừa thấy mặt liền đánh, ta chỉ có thể tiếp chiêu mà thôi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Duệ Nhi nhíu lại: “Hộ Quốc tướng quân muốn tìm mẫu thân ta để làm gì? Mẫu thân nói qua, đến mà không báo chính là phi lễ, nếu có chuyện quan trọng, tướng quân có thể nói cho chúng ta biết, ta sẽ chuyển cáo mẫu thân.” Ha ha, thật đúng là tiểu lão hổ! Ra tướng quân phủ liền đổi mặt!