Tam phu bức tới cửa, phu nhân thỉnh thú

Chương 404 : Chân diện mục

Ngự Thiên Dung khẽ run người, tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Phượng Hoa, “Đừng có chọc ta!” Phượng Hoa vô tội nhìn nàng, “Không có a, ta chỉ muốn dỗ phu nhân vui vẻ a!” “Hừ, ngươi có phải đều dùng phương pháp này dỗ nữ nhân vui vẻ?” “Tuyệt đối không có, phu nhân là người duy nhất hưởng thụ loại đãi ngộ này a!” Phượng Hoa cười hì hì nói, “Ta còn có thể thề với trời!” Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Thề với trời? Ta không tin thề thốt.” Phượng Hoa bị sắc mặt Ngự Thiên Dung làm cho đau lòng, vì sao không tin? Ngự Thiên Dung trầm mặc một hồi, thái độ dần khôi phục bình thường, không sao cả cười cười, “Được rồi, tiếp tục đi thôi, phong cảnh nơi này rất đẹp a!” “Phu nhân, Triển Cảnh đã vào được trong tim ngươi chưa?” Phượng Hoa tuyệt không muốn lãng phí thời gian mà bọn họ hiện tại có được, khoảnh khắc bị tử vong bức bách đã làm cho hắn hiểu được một việc, có những người, có những việc, nếu không tranh thủ lúc có thời gian thực hiện ngay, thì sau này rất có khả năng sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội. Ngự Thiên Dung trầm mặc tựa vào lung xe, nhìn lên trời xanh mây trắng, không khí ở đây thật tốt a! Hiện tại, nàng không muốn lo lắng chuyện tình cảm, trốn tránh cũng tốt, yếu đuối cũng tốt, đa tình cũng tốt, vô tình cũng tốt, hãy để nàng yên tĩnh một hồi đi! Triển Cảnh thâm tình, nàng thấy rõ ràng trong mắt, ghi nhớ ở trong lòng. Tịch Băng Toàn quan tâm nàng, nàng cũng ghi tạc trong tim, nhưng, nàng và hắn là hai đường thẳng song song không thể gặp nhau. Phượng Hoa liều mình đi theo nàng, phân tình ý này, nàng cũng không thể nào không cảm động… Nhưng, Ngự Thiên Dung chỉ có một, không thể chia làm ba! Khi ta không thể lựa chọn, không bằng một người cũng không chọn. “Phu nhân là đang khó xử?” Phượng Hoa từ phía sau ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: “Phu nhân cần gì lo lắng quá mức, nếu không thể lựa chọn, như vậy liền cùng nhận lấy là được!” Ngự Thiên Dung vung tay đẩy hắn ra, “Không có khả năng! Tình yêu đích thực chỉ có thể chọn một! Đâu đỏ tương tư của mỗi người cũng chỉ có một viên!” “Phu nhân, nếu ngươi tin chắc như vậy, vì sao không tin vào lời thề? Nếu ngươi tin tưởng mỗi người chỉ có một viên đậu đỏ chân tình, như vậy, ta hỏi ngươi, khi một đôi vợ chồng yêu nhau chết đi một người, người còn sống có phải nên sống cô độc suốt quãng đời còn lại, mãi cho đến khi chết mới xuống âm phủ gặp lại nhau?” “Chuyện đó thì khác!” “Có cái gì khác? Chẳng lẽ người chết đi thì không tính là thật tâm sao?” “Không phải —— “ “Nếu không phải, vì sao nhất định phải chết đi một người, mới có thể nhận một tấm chân tình khác? Lại nói, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu ở đây rất bình thường, nữ tử cũng có nhất nữ đa phu, phu nhân vì sao lại không thể? Nếu ngươi không thể lựa chọn, vậy thì, ta và Triển Cảnh vì sao không thể cùng ở lại bên cạnh ngươi? Chỉ cần trong lòng ngươi có hai chúng ta, như vậy, chúng ta cũng sẽ vui vẻ ở lại bên cạnh ngươi, có gì không thể?” Phượng Hoa liên tiếp ép hỏi làm cho Ngự Thiên Dung hoàn toàn ngây người, nàng vẫn nghĩ Phượng Hoa là một tên yêu nghiệt, hơn nữa là một yêu nghiệt cực kì bá đạo, thích làm theo ý mình! Chưa từng nghĩ tới hắn sẽ chấp nhận kiểu nhất nữ đa phu của thời đại này! Chuyện này rất kỳ quái, người này thực là Phượng Hoa sao? “Ách, ta muốn hỏi một câu: ngươi thật là Phượng Hoa mà ta biết sao?” Phượng Hoa nói nửa ngày lại nhận được một câu như vậy, thực khiến hắn căm tức lại không biết phát tác đi đâu, hừm, đương nhiên là phải bắt nữ nhân trước mắt, hung hăng ép buộc một phen… Ừm, vẫn là nên che miệng của nàng lại thì hơn, miễn cho nàng lại nói ra câu gì chọc tức hắn! Thật lâu sau, thật lâu sau, Phượng Hoa rốt cuộc thỏa mãn, tuy rằng chưa thấy đủ lắm, nhưng biết mình không thể tiếp tục phi lễ, bằng không sẽ làm người nào đó nổ mạnh! Cho nên hắn rất là đứng đắn nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, cái này, ngươi xác định ta có phải thật sự là Phượng Hoa không?” Ngự Thiên Dung vốn là cực giận, vừa được thả ra lại nghe được một câu như vậy, cơn tức cũng tiêu đi một chút, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, “Ta xác định, ngươi thật sự là tên Phượng Hoa đáng giận kia!” “Phu nhân, ngươi đã nhận ra ta, như vậy, ta nghĩ ta cũng nên cho ngươi xem chân diện mục của ta!” Phượng Hoa không đợi Ngự Thiên Dung có thời gian nghi hoặc liền kéo xuống lớp mặt nạ bên ngoài, hé ra một khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Ngự Thiên Dung ngơ ngác nhìn hắn, ngũ quan kia rõ ràng không khác mấy Liễu Quân Thư, thậm chí ngay cả đóa hồng mai trên mặt cũng giống nhau, chính là, khuôn mặt hắn càng thêm tinh xảo, nhất là đôi mắt, rất mị hoặc lòng người. Khuôn mặt trắng nõn, ôn nhuận như ngọc, đôi mắt đen như hắc ngọc, lóe ra quang hoa mị hoặc lòng người. Trên mặt có nụ cười đầy tà khí, khóe mắt phải có một đóa hồng mai – Kiều như lửa, diễm ướt át, phong vận thanh tú, như hàn mai cao ngạo, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Chính là khuôn mặt này ở trên người Liễu Quân Thư thoạt nhìn quý mà không kiều, hoa mà không diễm, nhưng đặt trên người Phượng Hoa lại có vẻ yêu mị tinh xảo dị thường. Ngự Thiên Dung nhất thời bị cà lăm, “Ngươi, ngươi, ngươi… Liễu Quân Thư —— “ “Chúng ta là cùng một mẹ sinh ra, ta ra đời sớm hơn hắn một khắc, vốn tên là Liễu Quân Hhàn. Bất quá, ta vẫn thích tên do phu nhân đặt hơn, cho nên, về sau ta sẽ tên là Phượng Hoa!” Cái gì, song bào thai? Ngự Thiên Dung cảm giác đầu óc mình bị hung hăng va chạm, có chút không suy nghĩ được. Nàng biết thân phận hắn không đơn giản, nhưng vạn vạn không ngờ hắn sẽ là người một nhà với Liễu Quân Thư, lại còn là huynh đệ huyết thống! Thế này là thế nào… Khoan đã, người của Lễu gia, nói như vậy, hắn cũng là người của hoàng đế, là đồng bạn của Nam Cung Tẫn? Như vậy, hắn ngay từ đầu đã ẩn núp trong nhà mình, còn sát bên cạnh mình? Đã vậy còn thoát khỏi lưới điều tra của Tịch Băng Toàn? Đem hết chuyện cũ nghĩ lại, ánh mắt Ngự Thiên Dung nhà Phượng Hoa bắt đầu không tốt, tên này nha, rõ ràng là một tên gián điệp nằm vùng, vậy mà mình còn tự cho là đúng, mạnh miệng nói là không nghi ngờ bọn họ, kết quả bản thân còn gặp tai họa lớn một hồi! Xem ra, mình thật đúng là quá coi thường thủ đoạn của tên hoàng đế kia! Bọn họ liên hợp với nhau, ngay cả Tịch Băng Toàn cũng giấu được! Thế này cần có bao nhiêu tinh lực a? “Phu nhân, ngươi không cần nghĩ nhiều, ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi!” Phượng Hoa chọn một chỗ bằng phẳng để tránh gió, để Ngự Thiên Dung không đến mức đã bị gió lạnh thổi ngược, sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu kể về thân thế của mình. Liễu gia, từ xưa đến nay đều là trợ thủ đắc lực của các hoàng đế Ly Quốc, mặc kệ là trong tối hay ngoài sáng, tất cả đều có. Ngoài sáng, có Liễu Quân Thư; trong tối, có hắn. Từ lúc khai quốc tới nay, Liễu gia đã lưu lại một truyền thống, trưởng tử kế thừa thế lực trong tối, giúp hoàng đế xử lý những chuyện khó giải quyết một cách kín đáo; thứ tử thì vào triều làm quan, giúp hoàng đế quản lý chính vụ. Những người khác, được tự do lựa chọn. Mấy trăm năm qua, Liễu gia đã có mấy thế hệ làm như vậy, sự phồn vinh và hưng thịnh của Liễu gia cũng là nhờ vậy mà kéo dài. Trong đó, người vất vả nhất chính là trưởng tử, không chỉ vừa sinh ra liền bị che giấu tung tích, tuyên cáo đã chết, còn phải cải danh đổi họ, bị đào tạo trở thành một sát thủ xuất sắc nhất, thống lĩnh các thế lực trong bóng tối. Người như thế, đương nhiên rất ít có thân tình, thậm chí, là không có bất cứ tình cảm thân tình nào, bởi vì người đó căn bản không có thời gian đi bồi dưỡng thân tình. Khi còn bé, bị các sư phụ dùng dược thủy để tạo ra gân cốt, rèn luyện ra loại thể chất khác hẳn với người thường. Đến khi hơi chút có trí nhớ, liền bắt đầu tập võ luyện công, đồng thời bị dạy cho biết sứ mệnh của mình là cái gì… Thẳng đến khi mười lăm tuổi, mới được cho biết thân phận thật của mình, sau đó, vụng trộm gặp người nhà một lần, còn không thể để lộ mặt… Ngự Thiên Dung nghe vậy, lòng bất giác trở nên chua xót, thơ ấu như vậy còn là thơ ấu sao? Người nhà như vậy còn là người nhà sao? Trong kí ức của Phượng Hoa, tuyệt đại đa số là khoảng thời gian hắn ở trong Ám Ảnh Các, còn những lần ở chung với người nhà, quả thực không đáng kể, xòe bàn tay ra cũng có thể đếm được. Đứa nhỏ thật đáng thương a! Ngự Thiên Dung trong lúc nhất thời dâng trào cảm xúc, bất giác đưa tay ôm Phượng Hoa vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lung hắn. Phượng Hoa mặt mày tiêu điều, đầu tựa vào trên người Ngự Thiên Dung, tuy rằng sầu não, nhưng rất mau ném ra sau đầu, dù sao, hắn đối với Liễu gia quả thật không có thân tình gì a! Giờ phút này, hắn chỉ tập trung hưởng thụ cảm giác ấm áp trên đùi Ngự Thiên Dung, đây chính là ôn hương nhuyễn ngọc a! Có cơ hội mà không hưởng thụ, đó chính là ngu ngốc a! Cho nên hắn hết sức phối hợp, thỉnh thoảng toát ra một tiếng ai than, thành công được Ngự Thiên Dung đồng tình, kì thực vẻ mặt cười như nở hoa. Vết thương lòng do Liễu gia gây ra đã sớm chết lặng. Đó là chuyện mà hắn không thể thay đổi, đương nhiên sẽ không tự dưng sầu não. Ngự Thiên Dung còn đang nghĩ nên an ủi hắn thế nào cho tốt, lại vẫn không tìm được lời nào thích hợp, tựa hồ hết thảy ngôn ngữ đều trở nên vô lực. So với hắn, bản thân nàng tựa hồ may mắn hơn một ít, ít nhất, thời thơ ấu của nàng trôi qua tốt lắm, không có bị hắc ám bao phủ a! Ai… trên đời này, quả thật không có người nào đáng thương nhất, chỉ có người càng đáng thương hơn! “Phu nhân, mẫu thân của ta cũng cưới hai phu quân, người cha sinh ra chúng ta là chính phu. Mẫu thân còn có một sườn phu, bà và người nọ tựa hồ là thanh mai trúc mã, bất quá, người nọ một lần ra ngoài làm việc, gặp phải kiếp phỉ, mọi người đều nghĩ ông ấy đã chết, mẫu thân đợi hai năm cũng không thấy ông ấy trở về, cuối cùng mới cưới phụ thân. Ai ngờ, một năm sau, người kia trở lại, còn vừa về liền đến tìm mẫu thân. Mẫu thân mừng rỡ nhưng cũng sầu khổ vô cùng, thân thể bị ảnh hưởng, lâm vào cục diện bế tắc, thuốc gì cũng vô hiệu. Phụ thân đau lòng mẫu thân, cuối cùng chủ động đưa ra ý kiến bảo mẫu thân lại cưới thêm một phu quân…” Gì? Nguyên lai là gia tộc có tiền lệ a! Ngự Thiên Dung xấu hổ, phụ thân cũng quá vĩ đại a? “Có lần ta trở về, tình cờ nghe phụ thân nói chuyện, ông nói, so với việc để mẫu thân buồn bực không vui mà chết, không bằng thành toàn mẫu thân, ba người đều hạnh phúc sống sót. Ông nhường ra một nửa, lại có thể thành toàn hạnh phúc của cả ba người, như vậy thật đáng giá.” Phượng Hoa nói đến việc này, ngữ khí có thêm vài phần kính ngưỡng, đúng vậy, hắn đối với liễu gia không có thân tình, nhưng, lần đó, lại khiến hắn nhìn ra phụ thân của mình là một nam nhân hiểu được thế nào là tình yêu đích thực! Lời nói của ông luôn đi đôi với việc làm, tư thái bằng phẳng khoáng đạt, yêu vợ như mạng. Ngự Thiên Dung thở dài một tiếng, “Phụ thân của ngươi thật tốt!” “Ta cũng nghĩ vậy, cho nên, phu nhân, nếu ngươi không thể lựa chọn, vậy thì liền cùng nhau sống. So với việc để ngươi thống khổ giãy dụa, không bằng chúng ta đều lui một bước, làm cho mọi người đều được đến hạnh phúc, như vậy tốt hơn nhiều so với mọi người cùng nhau thống khổ!” Hạnh phúc thiếu một chút cũng không có vấn đề gì, chỉ cần mọi người đều có hạnh phúc sao? Tim Ngự Thiên Dung có chút rối loạn, cảm tình như vậy, thật sự có thể vững chắc sao? Như vậy, thứ tình yêu đích thực mà nàng vẫn theo đuổi là cái gì? Yêu một người, yêu hai người? Con người khi còn sống có thể yêu không chỉ một người, nhưng, đồng thời yêu một người lại một người, như vậy không phải là hoa tâm sao?