Tam phu bức tới cửa, phu nhân thỉnh thú
Chương 389 : Tìm dự bị cho mẫu thân
Thu xếp cho Duệ Nhi xong, Triển Cảnh trở lại phòng mình, thấy Tiểu Lam đang chờ, “Công tử, công tử rốt cuộc đã trở lại.”
“Ngươi tìm ta có việc sao?”
Tiểu Lam khẽ mỉm cười, “Công tử bận rộn một ngày, trước ngồi xuống uống chén trà cho đỡ mệt đi!”
Triển Cảnh chậm rãi ngồi xuống, cầm chén trà lên, chậm rãi nhấm nháp, “Tiểu Lam, ngươi theo ta đã mấy năm?”
“Tiểu Lam từ nhỏ đã được mua về Trì gia, đã hầu hạ công tử mười năm.”
“Đúng vậy, mười năm, mười năm này, ngươi đối với ta thật sự là chu toàn, ta hẳn là cám ơn ngươi.”
Trong mắt Tiểu Lam hiện lên áy náy, “Công tử, đó là chức trách của nô tỳ.”
Triển Cảnh thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt không giận lại thập phần lạnh lùng, “Như vậy, kê đơn ở trong nước trà cũng là chức trách của ngươi sao?”
Tay Tiểu Lam run lên, ấm trà trong tay lập tức rơi xuống đất, loảng xoảng vang lên, sắc mặt nàng trắng bệch nhìn Triển Cảnh, “Công tử, công tử —— biết?”
Triển Cảnh nhìn sắc mặt của Tiểu Lam, bình tĩnh nói, “Ngươi mỗi lần làm chuyện gì có lỗi với ta đều khẩn trương, không dám nhìn vào mắt ta, chính ngươi không phát hiện sao?”
Tiểu Lam dời ánh mắt, “Nếu công tử biết, cần gì phải uống chén trà kia?”
“Đó là sự tôn trọng mà ta dành cho ngươi. Ngươi mười năm qua, không ngại lao khổ đến chăm sóc cho ta, suy nghĩ cho ta, ta làm vậy, coi như là báo đáp ân tình.”
“Ân tình? Công tử, nô tỳ là nha hoàn, công tử là chủ tử, sao lại nói là ân tình? Nô tỳ biết, công tử quyết tâm thủ hộ bên cạnh Ngự Thiên Dung, quyết tâm bảo hộ Duệ Nhi thiếu gia, nhưng, công tử có còn nhớ những huynh đệ nhiều năm qua đã theo ngài xuất sinh nhập tử không? Bọn họ đều là những hộ vệ trung thành và tận tâm với Trì gia, năm đó, cũng bởi vì có bọn họ, thiếu gia mới có thể chạy thoát, nhưng nay, thù lớn chưa trả, ngài lại muốn buông tay cho gia cừu, để thủ hộ một nữ nhân? Công tử làm như thế, thật sự rất khiến nô tỳ thất vọng!”
“Tiểu Lam, ngươi là một người thông minh, ta nghĩ không cần ta nhiều lời, ngươi cũng hiểu được rất nhiều chuyện, nếu hiểu được, như vậy, đừng xem ta là đứa ngốc. Năm đó, Trì gia gặp họa diệt môn, chân tướng là thế nào, ta nghĩ, ngươi cũng rõ ràng. Cho nên, ngươi đừng nói là vì ta! Đại cừu của cha mẹ, ta đã báo một nửa, ta đã giết chết kẻ đầu sỏ gây họa, Ngự gia, đã suy sụp rồi!”
“Không có, Ngự Đại thiếu gia không phải còn tránh được sao? Còn có ả Liên Phi nương nương cao cao tại thượng kia, bọn họ cũng đáng chết!”
Triển Cảnh hờn giận nhìn Tiểu Lam, “Một trận chiến này đã làm phiền hà đến rất nhiều người vô tội, huống chi, chủ mưu đã chết, con trai con gái của Ngự gia có lưu lại được thì thế nào. Năm đó, kẻ hại chết cha mẹ cũng không phải bọn họ, chỉ là Ngự gia lão nhân mà thôi. Nếu ta thật sự trảm thảo trừ căn, như vậy, ta và kẻ ác tày trời kia có gì khác nhau?”
“Công tử —— đạo lý lớn, nô tỳ không thể nói bằng ngài, chính là, dược, nô tỳ đã hạ rồi, Đại trưởng lão căn dặn, nô tỳ nhất định phải mang ngài trở về gặp mọi người.”
“Nếu ta không quay về thì sao?”
Tiểu Lam cắn cắn răng, “Như vậy, Tiểu Lam cho dù phải dùng đến sức mạnh cũng muốn mang công tử trở về!”
Triển Cảnh cười khổ một tiếng, dùng sức mạnh, thật sự là một nha đầu ngốc a! Hắn tao nhã đứng lên, liếc nhìn Tiểu Lam một cái, “Hiện tại, ngươi cảm thấy ngươi có thể dùng sức mạnh với ta sao?”
Tiểu Lam trợn mắt há hốc mồm, “Công tử, ngài —— ngài sao lại không có…”
“Không có hôn mê?” Triển Cảnh thở dài, “Bởi vì ta biết giải độc. Tiểu Lam, kể từ hôm nay, ngươi không còn là nha hoàn của ta, ta không cần ngươi, cho nên, ngươi có thể trở về phụ mệnh với Đại trưởng lão.”
“Công tử ——” Tiểu Lam sắc mặt trắng bệch, ánh mắt tuyệt vọng, “Công tử, ngài thật sự muốn đuổi Tiểu Lam đi?”
“Đúng vậy, ở lại bên cạnh ta sẽ chỉ khiến ngươi khó xử, cho nên, ngươi vẫn là rời đi thì hơn! Sau này, các trưởng lão cũng không thể bảo ngươi làm chuyện gì khó xử.”
“Công tử, nô tỳ không đi, nô tỳ không thể rời khỏi công tử… Năm đó, phu nhân đã dặn dò nô tỳ, sau này nhất định phải chăm sóc tốt cho ngài, nô tỳ không thể đi! Nô tỳ không muốn làm thất vọng ân tình thu lưu của phu nhân!” Tiểu Lam rơi nước mắt đầy mặt.
Triển Cảnh lắc đầu, “Tiểu Lam, đừng khóc, ngươi so với ai khác đều hiểu được, chuyện mà ta đã quyết định là sẽ không thay đổi!”
“Nhưng, công tử không phải còn chưa quyết định đó sao?”
Triển Cảnh tiếc nuối nhìn nàng, “Lưu trữ ngươi, ta không lo lắng cho mình sẽ bị thương tổn, ta chỉ sợ có một ngày, ngươi sẽ vì ta mà lấy thiếu gia hoặc phu nhân để uy hiếp ta!”
Tiểu Lam ngạc nhiên nhìn Triển Cảnh, nguyên lai công tử lo lắng chuyện này, so với chính bản thân hắn, hắn càng lo lắng mẫu tử bọn họ hơn sao? Vì sao công tử bỗng nhiên trở nên đa tình như vậy, không phải đối với Trì gia, mà là đối với người ngoài? Nghĩ như vậy, ngân châm trong ống tay áo Tiểu Lam liền nhịn không được bắn ra, vì khoảng cách rất gần, hơn nữa Triển Cảnh lại không đoán được Tiểu Lam còn có ám khí, nên trong nháy mắt, hắn liền thật sự bị chế trụ.
Nhìn sắc mặt kinh ngạc của Triển Cảnh, Tiểu Lam thương tâm nói, “Công tử, nô tỳ vốn không muốn tuyệt chiêu bảo mệnh để đối phó ngài, nhưng, bất tri bất giác liền… Mặc kệ thế nào, công tử vẫn là theo nô tỳ trở về đi, Đại trưởng lão có an bài khác, bọn họ hết thảy đều vì tốt cho công tử!”
Tuy rằng giật mình, Triển Cảnh còn chưa tới mức thất kinh, hắn bất đắc dĩ nhìn Tiểu Lam, “Một khi đã như vậy, chúng ta đi ngay đi!”
“Tạ ơn công tử thành toàn, Tiểu Lam cũng là bị bất đắc dĩ, biết công tử trân trọng Duệ Nhi thiếu gia, như vậy, nô tỳ sẽ để cho công tử nói một tiếng với thiếu gia, miễn cho người Hội Họa Viên lo lắng cho công tử.”
“Vậy cám ơn ngươi.”
Tiểu Lam cười khổ, “Công tử không cần khách khí, ngân châm này không có kịch độc, chỉ là mê dược của Đại trưởng lão, làm cho người ta không vận nội lực lên được mà thôi, công tử vẫn có thể hành động giống như bình thường.”
“Biết, đi thôi!”
.
.
.
“Cái gì? Triển thúc thúc cũng muốn đi xa nhà? Đi làm cái gì?” Duệ Nhi thập phần nghi hoặc nhìn Triển Cảnh, “Chẳng lẽ là về nhà để thành thân?”
Triển Cảnh thật không nói gì nổi, tiểu tử này sao cứ luôn tâm tâm niệm niệm chuyện này vậy a? “Không phải, là có việc cần phải xử lý, ta sẽ cố gắng nhanh chóng trở lại, thiếu gia ở nhà nhớ ngoan ngoãn học tập, chờ phu nhân trở về.”
“Triển thúc thúc, ta cũng đang rảnh, không bằng, thúc mang theo ta về nhà thúc được không?”
Ngạch —— Sắc mặt Triển Cảnh có chút xấu hổ, “Lần sau đi, lần này không phải đi chơi, có chuyện quan trọng phải làm, thiếu gia cũng đừng náo loạn a!”
Duệ Nhi liếc nhìn Tiểu Lam một cái, “Triển thúc thúc, vị tỷ tỷ xinh đẹp này có phải cũng cùng đi với thúc?”
Tiểu Lam ngọt ngào cười nói: “Duệ Nhi thiếu gia, nô tỳ là nô tỳ của công tử, đương nhiên là phải cùng đi, thiếu gia cứ yên tâm, khi trở về, nô tỳ sẽ chọn giúp ngài vài thứ tốt làm lễ vật.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Duệ Nhi nhăn lại, ánh mắt đảo tới đảo luôn trên mặt bọn họ, bỗng nhiên nghiêm trang nói: “Triển thúc thúc, Tiểu Lam tỷ tỷ, mẹ ta có nói, cô nam quả nữ, tựa như lửa gần rơm, hễ gần nhau là sẽ cháy, rất nguy hiểm. Ta thấy, hai người đừng nên cùng nhau lên đường thì hơn, miễn cho bị cháy trụi thì không tốt lắm!”
Tiểu Lam quýnh lên, sắc mặt đỏ bừng, Triển Cảnh cũng không biết nên trả lời thế nào, tiểu quỷ này thật sự là rất nghịch ngợm!
“Ưm, bất quá, mẹ cũng nói, nếu là lưỡng tình tương duyệt, trong nhà không có người ngăn trở, vậy cũng có thể tiếp tục thiêu đốt!”
Ai… phu nhân a, ngươi vì sao lại dạy thiếu gia những lời này a! Triển Cảnh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, chẳng lẽ hắn giờ phải đi thảo luận việc nam nữ với một tiểu hài tử?
“Khụ khụ, Duệ Nhi thiếu gia, ngài hiểu lầm, nô tỳ là nô tỳ, công tử là chủ tử, chúng ta sẽ không bị thiêu đốt.”
“Ừm, khó nói, khó nói, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất a!” Duệ Nhi lắc lắc cái đầu nhỏ, ánh mắt quay tròn nhìn hai người bọn họ.
Triển Cảnh vô lực gục đầu xuống, lại một lần nữa cảm nhận được phương thức giáo dục của Ngự Thiên Dung rất có vấn đề, khi gặp lại phải nói với phu nhân mới được, không thể lại dạy thiếu gia những tư tưởng này nữa! Nói thế nào thì Duệ Nhi vẫn còn là một đứa nhỏ a!
“Thiếu gia, ta thấy, ngươi đừng trì hoãn thời gian làm việc của Triển Cảnh.” Trên khuôn mặt ngàn năm không đổi của Trì Dương cư nhiên lộ ra một nụ cười.
Triển Cảnh như được đại xá, cảm kích nhìn hắn, “Trì Dương, thiếu gia liền vất vả ngươi quan tâm nhiều hơn! Ta sẽ cố gắng mau chóng trở lại!”
“Đi đi, đi đi, ta và Hạ Duyệt sẽ bảo vệ tốt cho thiếu gia!” Ánh mắt sắc bén của Trì Dương đảo qua Triển Cảnh và Tiểu Lam, bất động thanh sắc ôm lấy Duệ Nhi, “Các ngươi mau đi làm việc đi!”
Duệ Nhi nhìn bọn họ rời đi, mãi đến khi bóng người đi xa, mới bất mãn nhìn Trì Dương, “Trì thúc thúc, thúc vì sao không vạch trần người kia a? Ta nhìn ra được Triển thúc thúc là bị trúng độc nha! Nhất định là nha hoàn kia hạ độc, mẹ nói đúng, nữ nhân càng xinh đẹp là càng nhẫn tâm!”
“Thiếu gia, y thuật của ngươi tiến bộ không ít a!”
Duệ Nhi đắc ý bĩu môi, “Đương nhiên rồi, mấy ngày gần đây, ta cơ hồ đã xem hết sách y ở trong nhà rồi! Sư phụ không ở nhà, ta không thể học cái mới, chỉ có thể tự mình đọc sách nhiều một chút, mẹ đã nói, thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc* a!”
* Thư trung tự hữu nhan như ngọc, thư trung tự hữu hoàng kim ốc: Nghĩ đen là trong sách có mỹ nữ xinh đẹp như ngọc, có căn nhà bằng vàng. Nghĩa bóng là nếu chăm chỉ đọc sách thì sau này sẽ tìm được một người vợ xinh đẹp như ngọc, giàu sang phú quý.
“Ha ha, đúng vậy, thiếu gia thực thông minh!”
“Không đúng, ta đã đọc nhiều sách như vậy, nhưng một lần cũng không nhìn thấy nhan như ngọc, cũng không nhìn thấy hoàng kim ốc!”
Trên mặt Trì Dương hiện lên mấy cái hắc tuyến, “Hắc hắc, đó là bởi vì thiếu gia còn chưa đọc nhiều, còn cần tiếp tục cố gắng a!”
Duệ Nhi thở dài, “Có lẽ vậy! Ta cảm thấy có đôi khi lời mẹ nói so với trước kia thực bất đồng! Bất quá, ta cảm thấy như vậy lại tốt hơn so với trước kia.”
“Thiếu gia, nếu tốt hơn trước kia, thì ngươi cần gì phải buồn rầu, phu nhân vui vẻ, ngươi vui vẻ, không phải là đủ rồi sao? Những chuyện khác, không cần để ý làm gì!”
“Ai… có đôi khi ta cảm thấy suy nghĩ của người lớn cũng rất khó lý giải! Thúc xem, Tịch thúc thúc rõ ràng là thích mẫu thân, nhưng, Hạ thúc thúc lại nói cho ta biết, thúc ấy muốn cưới nữ nhân khác! Triển thúc thúc cũng vậy, rõ ràng thích mẫu thân, lại một chữ cũng không nói, còn luôn một mình buồn khổ.”
Trì Dương cẩn thận nhu nhu hàng chân mày của Duệ Nhi, “Thiếu gia, ngươi cũng đừng nhíu mày, sẽ biến thành ông cụ non a! Ngươi muốn đi theo xem Triển Cảnh, chúng ta cứ việc âm thầm đi theo, như vậy không phải tốt rồi sao?”
Duệ Nhi nghe vậy, mừng rỡ, “Trì thúc thúc, thúc thật sự chịu mang ta đuổi theo Triển thúc thúc?”
“Chịu, đương nhiên chịu, chẳng những hắn chịu, ta cũng đi cùng với thiếu gia nữa!”
“Hạ thúc thúc!” Duệ Nhi kinh hỉ nhìn Hạ Duyệt, “Hạ thúc thúc, chúng ta thật sự cùng đi? Vậy trong nhà làm sao bây giờ?”
Hạ Duyệt ha ha cười, “Đương nhiên là giao cho mấy quản sự kia, đây cũng là một cơ hội để bọn họ rèn luyện a!”
Trì Dương nhìn vẻ mặt cười gian của Hạ Duyệt, có chút nổi da gà, “Ta nói a, ngươi đừng có cười gian trá như vậy được không a? Ảnh hưởng tâm tình người khác!”
Hạ Duyệt bĩu môi, “Ảnh hưởng cái gì chứ, ngươi trong lòng rõ ràng cũng muốn đi theo, còn giả vờ thanh cao cái gì!”
“Hứ, ai giống lão hồ li như ngươi, bất quá, cho dù đi theo, cũng không nên quá mau, bằng không dễ dàng tiết lộ hành tung.”
“Đương nhiên! Không ngờ một nha hoàn bên cạnh Triển Cảnh cũng không đơn giản a! Bất quá, nàng thật đúng là một tiểu mỹ nữ nha! Hoa đào của Triển Cảnh rốt cuộc cũng đến rồi!”
Duệ Nhi trừng mắt to, dựng thẳng hai lỗ tai lên, “Hạ thúc thúc, thúc là nói, Tiểu Lam tỷ tỷ thích Triển thúc thúc?”
“Hơn phân nửa! Bất quá, cũng không nhất định!”
“Không được, Triển thúc thúc là dự bị mà ta chuẩn bị cho mẹ, không thể để cho người ta cướp đi! Hạ thúc thúc, chúng ta mau đuổi theo thôi!” Duệ Nhi cong cong cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói.
Phốc ——
Trì Dương thiếu chút nữa té xỉu, thiếu gia nói gì vậy? Hắn tìm dự bị cho phu nhân? Đây là lời từ trong miệng của đứa nhỏ mới có mấy tuổi sao?
Hạ Duyệt đắc ý nhéo nhéo mặt Duệ Nhi, “Giỏi lắm, thiếu gia, ngươi thật sự là càng ngày càng có khí thế, chỉ bằng những lời này của ngươi, ta lần này cũng nhất định phải mang ngươi đi trải nghiệm một chuyến, sau này tương lai sẽ trở thành một nam tử hán lợi hại!”
Trời ạ, xem ra là do thằng nhãi này dạy hư thiếu gia, Trì Dương âm thầm thở dài, không biết phu nhân khi trở về có hành hung hắn một chút hay không?
.
.
.
Hạ Duyệt và Trì Dương dặn dò gia sự xong xuôi, liền mang Duệ Nhi rời đi, ngồi xe ngựa vài ngày, bọn họ rốt cuộc theo dõi Triển Cảnh đến một tòa trấn nhỏ.
Chọn một khách sạn làm chỗ nghỉ, Trì Dương ở lại canh gác, bảo hộ Duệ Nhi, Hạ Duyệt đi hỏi thăm tin tức, sau khi trở về lại mang đến một tin chấn động.
Duệ Nhi và Trì Dương đều trừng lớn mắt, không tin nổi nhìn Hạ Duyệt, không hẹn mà cùng hỏi:
“Triển Cảnh thật sự sắp cưới vợ?”
“Triển thúc thúc thật sự sắp cưới nữ nhân khác?”
Hạ Duyệt ngồi xuống, bắt chéo chân, thong thả uống liền mấy chén nước, mới lắc lư trả lời: “Đúng vậy, ngay cả tân phòng* đều bố trí thỏa thỏa thỏa đáng! Ra khách sạn, quẹo phải, đi qua ba con phố, lại quẹo trái, sau đó đi ngang qua một cửa hàng, lại quẹo phải… Chính là tân phòng! Ta đã xem rồi, chỗ đó không tệ đâu!”
* Tân phòng = căn nhà cho cô dâu chú rể mới cưới
Trì Dương liếc trắng mắt, Duệ Nhi cũng mở to ánh mắt bất mãn nhìn hắn.
Hạ Duyệt ha ha cười, “Đừng có tức với ta, người sắp thành thân cũng không phải là ta, mà người sắp cưới Triển Cảnh cũng không phải ta, là người khác a!”
Duệ Nhi thở phì phì nói: “Triển thúc thúc sao không chịu nghe lời của ta, lại đi thành thân với nữ nhân khác? Không được, rất đáng giận, Hạ thúc thúc, thúc không phải đã nói, ta là tiểu chủ tử, các thúc đều phải nghe lời ta sao?”
Hạ Duyệt làm bộ đứng đắn như thể “ta thập phần trung thành và tận tâm”, gật gật đầu, “Đúng vậy, thiếu gia, xác thực là như vậy! Thiếu gia cho dù muốn chúng ta chết, chúng ta cũng không thể không nghe!”
“Vậy Triển thúc thúc vì sao —— “
“Hắc hắc, thiếu gia, chuyện không phải đơn giản lắm sao, khẳng định là có người ép buộc hắn a!” Hạ Duyệt mặt mày cười đến cực kì nham hiểm, Trì Dương thấy vậy, chỉ biết lắc đầu không nói gì.
Duệ Nhi mím môi trầm tư, muốn nghĩ ra một biện pháp tốt, Hạ Duyệt thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn, “Thiếu gia, ngươi còn nhớ lần trước khi Bùi gia muốn cướp ngươi đi, phu nhân đã đối phó bọn họ thế nào không?”
“Lấy máu nghiệm thân?” Duệ Nhi nghi hoặc nhìn Hạ Duyệt, “Nhưng chuyện đó đã trôi qua rồi a!”
“Thiếu gia, chẳng lẽ ngươi quên kết quả lấy máu nghiệm thân lần đó sao?”
Duệ Nhi bừng tỉnh đại ngộ, “Đúng vậy, kết quả là các nàng nghĩ rằng ta và Triển thúc thúc là —— hì hì, ta đã hiểu, Hạ thúc thúc, thúc thật sự là quá thông minh!”
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
54 chương
104 chương
172 chương
888 chương