Tam phu bức tới cửa, phu nhân thỉnh thú
Chương 337 : Không nên tổn thương người của ta
Người của Mê Huyễn Cung như lâm đại địch, ả bạch phát yêu nữ đã đủ lợi hại, giờ còn thêm một cái, mà cái tên ưu tai du tai này tựa hồ lợi hại hơn. Trời ạ, trên giang hồ khi nào thì có những kẻ ghê gớm như vậy? Cho dù có, vì sao lại đồng thời đến gây chuyện với Mê Huyễn Cung?
Bùi Nhược Thần lạnh lùng đảo mắt nhìn bọn họ, khóe miệng phiếm mỉm cười, bất quá, lại khiến người Mê Huyễn Cung đề cao cảnh giác thêm ba phần, “Xin hỏi vị thiếu hiệp này là?”
“Hừm. Ta không là thiếu hiệp gì hết, đương nhiên, cũng không cần nói cho các ngươi ta là ai. Điều mà ta hiện tại muốn nói chính là, các ngươi, rất vô lý, cư nhiên làm người của ta bị thương, còn muốn giết nàng! Hừ, đã lâu rồi không ai dám làm càn với ta như vậy.”
Loại ngữ khí chậm rì rì kia quả thực chính là một loại tra tấn, người Mê Huyễn Cung càng buồn bực muốn chết, phóng ám khí thì sao? Không nhìn thấy toàn bộ bị bắn ngược trở lại sao? Võ công? Một cái bạch phát yêu nữ đã đủ khiến người ta đau đầu!
Đầu lĩnh Mê Huyễn Cung cực kì ảo não, vô cùng ảo não, vì sao không giết bọn họ ngay từ đầu, sau đó hủy thi diệt tích, bằng không cho dù người kia giờ phút này có cũng không tìm thấy chứng cớ!
Bùi Nhược Thần lại quay sang nhìn Ngự Thiên Dung, hỏi một câu, “Ngươi thế nào?”
Ngự Thiên Dung nhún nhún vai cười nói: “Còn tốt, không chết được, bất quá, những người này thật sự rất khủng bố, kinh nghiệm thực chiến tốt vô cùng, phối hợp cũng tốt lắm, hơn nữa đủ ngoan độc!” Nói này vài câu lại kiễng mũi chân, nói nhỏ vào tai Bùi Nhược Thần, “Ta nhìn thấy bên hông tên đầu lĩnh kia hình như có một khối lệnh bài, rất giống khối lệnh bài trong triều đình.”
Hai mắt Bùi Nhược Thần sáng lên, người của triều đình! Tốt lắm, tốt lắm, hoàn toàn là thu hoạch ngoài ý muốn a, ánh mắt lại quét về phía đám người Mê Huyễn Cung, khóe môi càng thêm sáng lạn ý cười, “Đã vậy, hôm nay không hề quấy rầy các ngươi nữa, sau này còn gặp lại!” Dứt lời đưa tay ôm lấy eo Ngự Thiên Dung, định phi thân rời đi.
“Công tử chậm đã! Ta là đại hộ pháp của Mê Huyễn Cung, không biết nhị vị rốt cuộc vì sao muốn khó xử Mê Huyễn Cung?”
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Đương nhiên là có nguyên nhân, có trách thì trách tiểu thư nhà các ngươi rất làm càn, trêu chọc người không nên dây vào! Chuyện cụ thể thế nào, về sau có lẽ không nói các ngươi cũng hiểu được!” Dứt lời liền xoay người đi.
Sưu một tiếng.
“Lão Thất, đừng ——” Cùng với tiếng hô của vị đại hộ pháp kia của Mê Huyễn Cung, vài luồng sáng bay thẳng về phía sau ót Bùi Nhược Thần.
Bùi Nhược Thần lạnh lùng quay đầu nhìn thoáng qua, ống sáo đặt lên môi. Đinh đinh đang đang… Toàn bộ ám khí bị bắn ngược lại, một tiếng hét thảm vang vọng giữa bầu trời đêm. Đại hộ pháp ký vừa đau lòng vừa cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn hầu tử đại thúc bị biến thành bia ngắm cho ám khí của chính mình, thân thể bất động, không thể nhúc nhích.
“Thất ca!” Hai người khác đồng thời xông lên định cứu người, lại bị đại hộ pháp giữ chặt, lúc này mà tiến lên chẳng phải là chịu chết?
“Đại ca, đại ca buông chúng ta ra, chúng ta phải báo thù cho thất ca!” Nói chuyện là hai nam tử tương đối tuổi trẻ.
Bọn họ phẫn hận nhìn Bùi Nhược Thần, một tên khi liếc đến Ngự Thiên Dung bỗng âm hiểm cười rộ lên, “Tiểu tử, ả chắc là ngươi nữ nhân đúng không! Ha ha, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, thật đúng là không tệ, tuy rằng là bạch phát yêu nhãn, nhưng vẫn là thứ mặt hàng không đến nỗi nào, không biết ngươi đã khai bao chưa, vừa mới huynh đệ hai chúng ta đã sờ soạng mấy phen, cảm giác kia thật đúng là no đủ a! Nếu ngươi còn chưa khai bao, chúng ta đây đành nói một câu thật có lỗi!”
“Đúng vậy, đúng vậy, thật là đáng giá hưởng thụ, đáng tiếc ngươi tới rất không khéo, chúng ta còn định hàng phục nàng để dành hảo hảo hưởng lạc một phen, ngươi tới thực không đúng lúc a, làm hư hứng trí của huynh đệ chúng ta!” Một gã trẻ tuổi phụ họa nói.
Sắc mặt Bùi Nhược Thần lập tức trầm xuống như băng sơn, ánh mắt như kiếm khóa chặt hai người bọn họ, “Nếu các ngươi muốn tìm cái chết, ta cũng không miễn cưỡng! Yên tâm, kỳ thật các ngươi không cần phải khích tướng, chỉ cần các ngươi nói một câu muốn chết, ta lập tức thành toàn cho các ngươi!”
“Phi, một tiểu tử như ngươi thì có năng lực bao nhiêu, dám ra vẻ kiêu ngạo trước mặt Mê Huyễn Cung chúng ta, không giết các ngươi báo thù cho Thất Ca, chúng ta thề không bỏ qua!”
“Tốt, tốt lắm a!” Bùi Nhược Thần cúi đầu nhìn thoáng qua Ngự Thiên Dung, “Bọn họ quả thực đối với ngươi…”
Ngự Thiên Dung khinh bỉ liếc nhìn bọn họ, “Tay chân bọn họ xác thực không sạch sẽ, nhưng không đủ năng lực để đụng tới ta, đương nhiên, ngươi không đến cũng không thế.”
Vậy nghĩa là, những lời đó là suy nghĩ trong lòng bọn họ, chỉ là không có khả năng để thực hiện mà thôi! Kết luận này vừa hiện ra trong đầu Bùi Nhược Thần, một cổ tà khí trong người hắn nhất thời bốc lên. Tưởng chạm vào nàng? Hừ, một đám con kiến, cư nhiên dám làm càn như thế, cũng không hỏi thăm trước xem nàng là người của ai!
“Ngươi ngồi yên ở đây nhìn!” Bùi Nhược Thần cười lạnh ngạo nghễ đứng trước mặt đám người Mê Huyễn Cung, “Muốn chết, ta sẽ thanh toàn các ngươi!”
Đại hộ pháp âm thầm dậm chân một cái. Hai tên ngu ngốc! Các ngươi là đối thủ của người ta sao?
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
54 chương
104 chương
172 chương
888 chương