Tam phu bức tới cửa, phu nhân thỉnh thú

Chương 321 : Ba ngàn tóc bạc

Phốc —— Một ngụm máu tươi phun ra, trong máu còn có một con trùng động đậy. Bùi Nhược Thần vung tay lên dập nát con trùng, đồng thời nhanh tay ném một đoạn Đoạn Tâm Thảo ra, quét lấy mớ huyết nhục này! Hắn muốn kẻ hạ cổ độc bị phản phệ. Nếu chỉ bị hủy con trùng kia, chỉ khiến kẻ hạ cổ chịu gấp hai lần thống khổ so với người bị hạ cổ. Nhưng nếu xác con trùng bị dính Đoạn Tâm Thảo, kẻ hạ cổ sẽ chịu đau đớn muốn chết, thậm chí có thể nói là sống không bằng chết, đau suốt một ngày một đêm! Khi Bùi Nhược Thần quay lại nhìn Ngự Thiên Dung, ánh mắt lại trở nên nhu hòa vài phần, bỗng nhiên, hắn trừng lớn hai mắt… Không thể nào! Vì sao lại như vậy? Trong vòng tay hắn, hơi thở của Ngự Thiên Dung đã vững vàng, sắc mặt cũng dịu đi, bắt mạch thì thấy rõ ràng là đã giải trừ Triền Tâm Cổ Độc, nhưng, vì sao tóc của nàng nháy mắt lại biến thành màu trắng? Ba ngàn tóc đen biến trắng!!! Sao lại như vậy? Trong sách cổ căn bản không nói sẽ có tình huống như vậy a! Bùi Nhược Thần từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên có cảm giác không biết phải làm sao, nhìn mái tóc trắng xoát kia, hắn choáng váng, thật sự ngốc ngây người, vì sao, vì sao lại như vậy? Trăm ngàn câu vì sao xoay quanh trong đầu hắn, cũng thể giải được kinh nghi! Ôm Ngự Thiên Dung ngâm mình trong ôn tuyền, Bùi Nhược Thần thật sự ngây người, Triền Tâm Cổ Độc bị tên khốn nào đó thúc dục trước thời gian, lại ăn lầm Hỏa Hoa Quỳnh, hại hắn tiêu phí gần một nửa công lực để giúp nàng giải độc, hiện tại, độc đúng là đã giải, nhưng, nàng lại trở thành bạch nữ tử! Thế này là thế nào a? Thật không thể chấp nhận! Đúng rồi, hà thủ ô ngàn năm! Nghe nói hà thủ ô ngàn năm có công hiệu biến tóc trắng thành tóc đen, hắn phải lên vực nhanh một chút, trở về tìm hà thủ ô ngàn năm, giúp nàng khôi phục tóc đen! Người trong lòng ngọ nguậy chuyển tỉnh, mở mắt ra thì vẻ mặt rối rắm của Bùi Nhược Thần. Ngự Thiên Dung cảm thấy bản thân như bị một cỗ ấm áp vây quanh, nhưng lại không có cảm giác khác thường. Nhìn nhìn xung quanh, —— nước? Nàng nhớ là mình bị lão tinh tinh đánh bay ra ngoài, sau đó hôn mê, “Đây là làm sao?” “Ôn tuyền.” Thấy nàng tỉnh lại, Bùi Nhược Thần ổn định ngữ điệu của mình, trả lời. “Ngươi làm sao vậy? Giống như tâm tình thực trầm trọng? Chẳng lẽ lão tinh tinh kia cũng làm ngươi bị thương?” “Không có, ta phế nó rồi!” Ngự Thiên Dung cả kinh, “Cái gì, ngươi —— “ “Nó là kẻ thù của sư phụ ta, năm đó thiết hạ cạm bẫy, làm cho sư phụ cùng nữ tử mình thích trở mặt thành thù.” Ách, này thật đúng là hữu duyên! Bỗng nhiên, Ngự Thiên Dung nhìn đến mớ tóc trắng trước ngực, không khỏi chấn động, “Trắng, Bùi Nhược Thần, sao tóc ngươi lại biến thành trắng?” Hắn? Bùi Nhược Thần khó hiểu nhìn nàng, đầu nàng có vấn đề a? Thấy biểu tình Bùi Nhược Thần quái dị như vậy, Ngự Thiên Dung mới nhìn kỹ lại, không nhìn thì thôi, vừa thấy liền dọa nhảy dựng, “A —— “ “Đừng lo!” Bùi Nhược Thần đưa tay che miệng Ngự Thiên Dung lại, “Triền Tâm Cổ Độc đã giải!” “A, nga! Không phải, ta nói tóc của ta —— “ “Ta sẽ nghĩ biện pháp khôi phục cho ngươi!” Bùi Nhược Thần nói thực thành khẩn. Ngự Thiên Dung bị vẻ ôn nhu trong mắt hắn lúc này làm cho sửng sốt, bỗng nhiên, một cỗ chua xót xông lên yết hầu, “Có thể sao?” “Ngươi phải tin ta!” “Ừ, ta tin ngươi!” Ngự Thiên Dung gần như nghẹn ngào trả lời, Triền Tâm Cổ Độc giải, tánh mạng nàng xem như đã không cần lo, nhưng tóc tai đang êm đẹp đột nhiên biến thành màu trắng, nàng về sau không phải là thành bạch phát ma nữ rồi sao? Ha ha… Thật sự là —— rất thú vị! Giọng nói nghẹn ngào của nàng là bị Bùi Nhược Thần vừa rồi làm cảm động, không phải bởi vì tóc đen đổi thành tóc trắng. Thành thật mà nói, nàng rất thích bộ dạng tóc trắng bay bay, nếu ai nói sở thích này của nàng quá biến thái, nàng cũng đành chịu. Không biết từ lúc nào, nàng đã thích màu tóc trắng, chỉ nhìn thôi liền khiến người ta có một cảm giác đau thương nhè nhẹ, thật sự rất hợp với tiếng lòng của nàng! Bùi Nhược Thần thấy vẻ mặt nàng vừa muốn khóc vừa muốn cười, nghĩ là nàng bị kích động quá độ, lo lắng hỏi: “Ngươi —— không có việc gì đi?” Ngự Thiên Dung hoàn hồn, phát hiện mình còn ở trong nước, nhìn Bùi Nhược Thần: “Đi lên trước đi, ta không muốn ngâm trong nước nữa!” Với lại, bị một đại nam nhân ôm như vậy, chung quy vẫn thực ngượng ngùng nha, huống chi nàng đã tỉnh rồi! Lơ đãng thấy trên mặt nàng hiện lên một chút đỏ ửng khả nghi, Bùi Nhược Thần ngẩn ngơ: nguyên lai nữ nhân này cũng biết thẹn thùng a! Nhìn thái độ của nàng với Tịch Băng Toàn, còn tưởng nàng phóng khoáng thành tính, không ngờ chỉ ôm một cái, còn là vì để giải độc, nàng sẽ mặt đỏ? Xem ra, hắn vẫn chưa hiểu nàng a! Không biết vì sao, khi phát hiện được điểm này, trong lòng Bùi Nhược Thần bỗng nhiên có chút mừng thầm. Ôm nàng xoay người lên bờ, vận nội lực hong khô quần áo, Bùi Nhược Thần mới mở miệng, “Chúng ta đi bắt vài thứ để ăn đi, đêm nay sẽ xuất cốc.” “Đêm nay? Thật sự?” Ngự Thiên Dung kinh hỉ nhìn hắn. Bùi Nhược Thần gật gật đầu, “Đã đến lúc ly khai, lưu lại cũng không có giá trị.”