Tam phu bức tới cửa, phu nhân thỉnh thú
Chương 32 : Ta liền thích hắn!
Ngự Thiên Dung nghe vậy liền vỗ ngực thở dài một hơi, vẻ mặt như nói ‘ta đây an tâm’, nói thêm: “Vậy là tốt rồi, ta còn sợ ngươi đối xử với ta, nói thật, ta không thích dây dưa không rõ! Đại tướng quân vì nước vì dân, nhất định là làm lụng vất vả quá độ, khó có dịp nhàn hạ, không bằng đi du sơn ngoạn thủy hoặc ở nhà hưởng thụ mỹ nữ hầu hạ, việc gì phải ở đây vì một nữ nhân trong quá khứ mà biến thành tâm tình buồn bực đâu?”
Nam Cung Tẫn nhìn khuôn mặt đạm mạc kia, chợt dâng lên ý muốn giết người. Hắn muốn giết nàng, bất quá, bạch yêu nam lại đứng ngăn trước mặt, võ công lại tương xứng với mình, thật sự là đáng giận đến cực điểm!
Vương Sí trong lòng âm thầm trầm trồ khen ngợi, vị Hộ Quốc tướng quân ngày thường không ai bì nổi này cũng có lúc kinh ngạc a, thực thích! Không biết vì cái gì, hắn chính là không thích sắc mặt ngạo mạn kia của Nam Cung Tẫn kia, nếu nói Hộ Quốc phu nhân từng dưỡng không ít nam sủng, như vậy, Nam Cung Tẫn cũng không phải thứ tốt lành gì, bởi vì trong tướng quân phủ của hắn mỹ nữ như mây, nam sủng vô số! Hừ, không chừng Hộ Quốc phu nhân hẳn là bị hắn kích thích mới hồng hạnh ra tường đâu!
Huống hồ, Ly Quốc là một vương triều đối với chuyện nam nữ rất cởi mở, nam có thể ba vợ bốn nàng hầu, nữ cũng có thể tam phu tứ thất, chỉ cần có năng lực là được. Hơn nữa, trước đây, hắn có vô tình nghe nói Hộ Quốc phu nhân bị Nam Cung Tẫn phế bỏ hai tay, đánh cho đầy thương tích, mới đuổi ra khỏi phủ. Cho dù đứa nhỏ kia không phải của hắn, nhưng hắn làm một nam nhân, lại đối đãi một đôi cô nhi quả phụ như thế, thật rất tàn nhẫn!
Nay, hắn cũng thật thực may mắn là tay Hộ Quốc phu nhân không bị phế, bằng không, hắn phải đi đến đâu mới mua được những bức tranh hợp ý a! Lại là tranh có kiểu đúng khung thật khác biệt, giúp hắn nảy ra một ý tưởng kinh thương mới.
Nghĩ như vậy, hắn đối với Ngự Thiên Dung thong dong trấn định lại càng thêm thưởng thức, đối Nam Cung Tẫn lại thêm một phần khinh thường. Nói gì thì nói, nam tử hán đại trượng phu, sự tình đã qua không nên tính toán chi li, huống chi trừng phạt đã sớm thực thi.
Bụng dạ hẹp hòi như vậy còn gì là nam nhân a!
Ngự Thiên Dung nhìn vẻ mặt buồn bực và tức giận của Nam Cung Tẫn, trong lòng cư nhiên cảm thấy thực vui sướng: “Tướng quân, ngươi còn lời gì muốn nói sao? Nếu không còn, ta cần phải đi làm việc khác.”
Nam Cung Tẫn sắc mặt xanh mét nhìn nàng, tựa hồ nhìn thủng nàng, bỗng nhiên hắn lại lãnh cười rộ lên: “Còn có một việc, ngươi hẳn cũng muốn biết.”
“Sự tình gì? Thỉnh tướng quân chỉ giáo.”
“Hừ, ngươi không muốn biết phụ thân của dã loại kia là ai sao?”
Dã loại? Ngự Thiên Dung sắc mặt hơi hơi trầm xuống: “Ta đúng là không biết phụ thân của Duệ Nhi là ai, nhưng dù là ai đối với ta mà nói đều không trọng yếu, bởi vì, hắn là hài tử của ta, là hài tử của ta như vậy là đủ rồi. Về phần xưng hô bất nhã kia của ngươi, ta hy vọng tướng quân không cần đánh mất thân phận, mỗi người đều có cha mẹ của mình, cho dù không biết cha mẹ là ai, người khác cũng không có tư cách vũ nhục hắn! Đứa nhỏ vốn vô tội, tướng quân sẽ không ngay cả điều này cũng không hiểu đi!”
“Hừ, hắn xứng được ta tôn kính sao?”
“Duệ Nhi không cần ngươi phải thế nào, kỳ thật, ngươi có như thế nào cũng không quan trọng, dù sao, giữa chúng ta đã không còn quan hệ!”
“Tốt lắm, như vậy, nếu ta nói cho ngươi, nam nhân kia đã bị ta giết chết, ngươi cảm giác thế nào?”
Giết? Phụ thân của Duệ Nhi thật là nam tử khác, mà không phải hắn? Ngự Thiên Dung khe khẽ thở dài: “Nếu đã chết vậy thì thôi, dù sao ta cũng không biết đó là ai, Duệ Nhi có ta là đủ rồi. Tướng quân còn chuyện gì muốn nói không?”
Nam Cung Tẫn lạnh lùng nhìn nàng, không sao cả ư? Ngay cả phụ thân của đứa nhỏ là ai nàng cũng không cần?
“Phu nhân, cần phải trở về, nếu chậm nữa thiếu gia sẽ lo lắng.” Tịch Băng Toàn bỗng nhiên nhẹ giọng nói ở bên tai Ngự Thiên Dung.
Nam Cung Tẫn nhìn này nam tử lạnh lùng này, hắn có một loại cảm giác, quan hệ giữa bọn họ cũng không đơn giản! Nghĩ như vậy khiến trong lòng hắn càng thêm khó chịu, châm chọc nói: “Xem ra ngươi là có tân hoan quên cũ yêu!”
Ngự Thiên Dung nhìn nhìn Nam Cung Tẫn, lại nhìn nhìn Tịch Băng Toàn, mỉm cười: “Băng Toàn là một nam nhân tốt, cũng là nam nhân hiện tại ta thích, bất quá, cái đó và cũ yêu không có quan hệ. Cũ yêu là ai, đối với ta mà nói đã không có ý nghĩa, ta hiện tại có hắn là đủ rồi!”
Nam Cung Tẫn nghe vậy sắc mặt càng thêm đen thùi, nữ nhân này cư nhiên dám ở trước mặt hắn nói nàng thích nam nhân khác, còn nói thản nhiên như thế, quả thực không biết xấu hỗ!
Hai mắt Vương Sí lại sáng ngời, nữ tử lớn mật như vậy thật sự là hiếm thấy a! Sau này nhất định phải kết bạn một phen, nói không chừng còn có thể thu hoạch a!
Xem ra, lời đồn quả nhiên không thể tin hết, thấy thế nào đi nữa, nữ tử này cũng không giống như miệng thiên hạ vẫn nói, là cái vị Hộ Quốc phu nhân phóng đãng không kềm chế được a!
Nói thật, Ngự Thiên Dung thật không có một chút hảo cảm nào với Nam Cung Tẫn, chỉ cần nghĩ đến nàng cơn đau thấu tim nơi mười ngón tay khi nàng tỉnh lại và sự thống khi lúc Tịch Băng Toàn trị liệu cho nàng, nàng liền không thể bảo trì tâm tình khoái trá. Nam nhân này lại dám muốn phế đi ngón tay của nàng, cực kì đáng giận!
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
54 chương
104 chương
172 chương
888 chương