Bùi Nhược Thần kéo nàng rời xa đỉnh núi, trước khi rời đi đương nhiên còn ném choc him trống một ánh mắt, ý tứ đương nhiên là: ngươi nếu là chim trống thì phải tuân thủ lời hứa của mình, ngoan ngoãn đi theo ta! Con chim trống kia cũng quá có linh tính, cư nhiên hiểu ánh mắt của Bùi Nhược Thần, xem như biết giữ chữ tín, vỗ cánh bay theo Bùi Nhược Thần, chim mái đương nhiên cũng bay theo. Cước bộ của Bùi Nhược Thần càng lúc càng nhanh, cuối cùng cơ hồ chẳng khác gì một trận gió, nếu có người nhìn thấy, chỉ sợ nghĩ là quỷ mị! Dần dần, hai con chim có chút khó đuổi kịp. Bùi Nhược Thần quay đầu đắc ý nhìn chim trống, tựa hồ khiêu khích nó. Chim trống bị nhìn như vậy có chút không nói gì nổi, nó đã khuất phục rồi nha, còn muốn đả kích tự tin của nó nữa sao? Bất quá, cái tốc độ kia của hắn đúng là mau đến đòi mạng! Đi ước chừng nửa canh giờ, Bùi Nhược Thần rốt cuộc dừng lại, Ngự Thiên Dung lau mồ hôi trên trán, người này thật đúng là không muốn sống, tưởng nàng cũng võ công tuyệt đỉnh như hắn sao! Đi nhanh như vậy rõ ràng là muốn người ta chịu tội! Ngao ngao —— Bỗng nhiên, hai tiếng gầm nhẹ truyền đến, trước mặt bọn họ bỗng xuất hiện hai con phi hổ. Nhìn kỹ một hồi, Ngự Thiên Dung kinh ngạc hô lên: “A, đây không phải là hai con hổ hôm đó sao?” Bùi Nhược Thần ánh mắt đảo qua hai phi hổ, xem ra chúng nó không phải đến chơi. Hai phi hổ lại gầm nhẹ với Ngự Thiên Dung hai tiếng, sau đó xoay người rời đi, đi vài bước lại quay đầu nhìn Ngự Thiên Dung, tựa hồ đang gọi nàng đi theo. Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn Bùi Nhược Thần, “Chúng ta có nên đi theo chúng nó một chút không?” “Dù sao cũng không có chuyện gì, không ngại đi một chút, ta nhớ rõ hôm đó chúng nó còn thiếu ngươi một thứ, đó là nếu chúng nó nghe hiểu được tiếng người!” Ngự Thiên Dung hì hì cười, “Đúng vậy, Đoạn Tâm Thảo!” Hai phi hổ kia cư nhiên gật gật đầu, sau đó lại quay đầu đi về phía trước. Ngự Thiên Dung tò mò theo sau, không biết hai phi hổ này có thể đem lại kinh hỉ gì cho mình, chẳng lẽ thật sự tìm được Đoạn Tâm Thảo cho mình? Nhưng Lan gia không phải đã nói Đoạn Tâm Thảo chỉ có nhà bọn họ trồng thôi sao? Đi được một đoạn, hai phi hổ bỗng nhiên dừng lại, nhìn hai người Ngự Thiên Dung, cái đuôi vẫy vẫy, lại cung kính phục trên mặt đất, tựa hồ đang mời bọn họ lên ghế ngồi. Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn Bùi Nhược Thần, “Uy, hai đứa đó là muốn cõng chúng ta bay sao?” “Thử xem sẽ biết.” Hai người lần lượt ngồi lên phi hổ, chờ bọn hắn ngồi lên, hai con phi hổ vỗ cánh vút lên trên mây. Ngự Thiên Dung rất ngạc nhiên, xem ra phi hổ tuyệt không thua chim to a, thật sự là kỳ thú a! Nếu có thể mang về nhà thì tốt rồi. Mà lúc này, cặp vợ chồng chim to bắt đầu bất mãn. Thế này là có ý gì nha, không phải nói là thu chúng nó sao, sao giờ lại ngồi lên lưng hai tên kia? Hồn nhiên quên mất chuyện vợ chồng chúng nó vừa mới còn tức giận bất bình. Bay ước chừng một chén trà nhỏ, hai phi hổ chậm rãi đáp xuống phía tây một ngọn núi. Ngọn núi này là nơi cao nhất trong cốc, từ đây có thể thu hết toàn bộ cảnh trí trong cốc vào mắt. Lúc này có thể thấy rõ ràng một nửa sơn cốc bị phá hủy thế nào, trận núi lở này thật đáng sợ! Ngự Thiên Dung khe khẽ thở dài, nếu mình không có khinh công, phỏng chừng đã bị mai táng! Ngao —— Một trong hai con phi hổ gầm nhẹ với Ngự Thiên Dung một tiếng, lại vẫy vẫy cái đuôi gọi bọn họ đi theo chúng. Đến trước một dải dây leo chằng chịt, phi hổ giơ móng vuốt cào một cái, một cái sơn động liền lộ ra, sau đó nghênh ngang đi vào. Ngự Thiên Dung nhìn miệng sơn động, nơi này thật đúng là rất khác biệt, đám dây leo này không phải chỉ có một tầng, mà có đến mấy tầng đan xen nhau, hai phi hổ phải cào mấy phát mới mở ra đường! Đi qua một đường hầm thật dài, rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng, bất quá, Ngự Thiên Dung và Bùi Nhược Thần đều bị cảnh trí trước mắt mê hoặc, đúng vậy, là mê hoặc! Khoảng mười thước ngay trước mặt bọn họ, có một hồ nước bốc lên một tầng sương trắng mờ mờ, trên mặt hồ có rất nhiều cây thủy sinh, hơn nữa, mỗi một loại đều là dược thảo bất phàm! Lúc này, một con phi hổ lại gầm nhẹ một tiếng, chậm rãi vươn móng vuốt chỉ về một hướng, đó là vách đá bên cạnh hồ nước. Ngự Thiên Dung phóng mắt nhìn sang, loáng thoáng thấy bên kia tựa hồ có mấy cây dược thảo, nhìn có chút quen mắt… “Đoạn Tâm Thảo!” Bùi Nhược Thần kinh ngạc nói.