Tam phu bức tới cửa, phu nhân thỉnh thú
Chương 298 : Tuyệt học động
Quả đúng như Lan Bác Thiên đoán, sau khi bị đẩy vào rừng trúc, Ngự Thiên Dung chỉ có thể bước từng một đi tới. Xuyên qua rừng trúc, xác thực có một cái hồ, bất quá, khi Ngự Thiên Dung thấy cái hồ này căn bản không thể nhìn ra đến cuối, nhịn không được chửi nhỏ một câu, “Cái này căn bản chính là một chướng ngại vật, buộc người tiến vào phải dùng khinh công lướt qua! Mà cái này đâu phải là hồ, đây là sông!”
Buồn bực thì buồn bực, Ngự Thiên Dung vẫn nhìn khắp bốn phía tìm biện pháp lướt qua. Ánh mắt đảo qua mấy khóm trúc, Ngự Thiên Dung bỗng nhiên ha ha cười rộ lên, rút chủy thủ trên người ra, chọn mấy cây trúc lớn, dùng dao dắt xuống, sau đó đẩy cây trúc vào trong hồ. Cây trúc dài chừng mấy thước, nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nhìn có vẻ an toàn. Ngự Thiên Dung hít sâu mấy hơi, chuẩn bị dùng khinh công, bắt chước trong phim kiếm hiệp làm một màn nhất vi độ giang…
Bùm ——
Cây trúc còn chưa tới giữa hồ, một tiếng kêu thảm vang lên, vọng vào trong rừng trúc. Ngự Thiên Dung bị nước hồ đông lạnh đến tận xương, lập tức toàn thân run lên, nhịn không được chửi nhỏ một tiếng, “Mẹ nó, rốt cuộc vẫn phải bơi về bờ!”
Nước văng tung tóe, vừa cố sức bơi về hướng bờ bên kia, trong lòng không ngừng nguyền rủa lão thái bà Quan Thanh Thu kia, cư nhiên không để ý tình đồng hương, hại nàng ướt sũng!
Nước hồ đầu mùa đông, lạnh đến tận xương, tới khi Ngự Thiên Dung bơi tới bờ bên kia, hai cánh môi đã tím ngắt, hai tay ôm lấy bả vai, nhưng vẫn lạnh a! Ai… giờ biết đi đâu tìm quần áo đổi a?
“Còn ngây ngốc ở đây làm gì?” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Ngự Thiên Dung nghe vậy, vui vẻ, giương mắt nhìn lên , quả nhiên là Bùi Nhược Thần, “Ngươi cũng ở trong này?”
Ánh mắt Bùi Nhược Thần đảo qua thân thể của nàng, cau mày, “Ta nghe thấy có tiếng rơi xuống nước nên chạy đến xem, không ngờ là chó ngáp phải ruồi.” Nói xong lại nhìn cây trúc trôi lập lờ trên mặt hồ, mắt đầy bội phục nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi thật đúng là cường đại, cư nhiên muốn học người ta nhất vi độ giang a! Lợi hại, lợi hại!”
“Hừ, không phải tu vi không đủ nên thất bại sao, ngươi đừng có châm chọc khiêu khích ta như vậy a, về sau ta học giỏi, nói không chừng có thể cứu ngươi khỏi nước lửa!”
Bùi Nhược Thần mỉm cười, “Được, bất quá, bây giờ đi thay quần áo trước đi! Ngươi như vậy thì… ừm ừm, với ta thì không sao cả!”
Ngự Thiên Dung trừng mắt liếc hắn một cái, “Ngươi tưởng ta không muốn sao, nhưng ở nơi này tìm cái gì đến đổi a!”
Bùi Nhược Thần đưa tay chỉ ra sau, “Trong Tuyệt Học Động của bọn họ có.”
Đi theo Bùi Nhược Thần xuyên qua một mảnh rừng rậm khác, vào trong một cái sơn động, Ngự Thiên Dung trừng lớn mắt, đây thật đúng là có một khoảng trời riêng a!
Bùi Nhược Thần đẩy một cánh cửa đá, mở ra một cái thùng lớn, từ bên trong lấy ra một bộ quần áo cho Ngự Thiên Dung, “Cho ngươi, ở tuốt bên trong có mấy căn phòng, ngươi chọn một gian để ngủ đi!”
Thời tiết lạnh lại thêm quần áo ướt nên lạnh càng thêm lạnh, Ngự Thiên Dung mặc kệ Bùi Nhược Thần nói cái gì, vội vã chạy đi thay quần áo…
Trở ra, Ngự Thiên Dung mặc áo váy màu lam nhạt, mái tóc ướt sũng tùy ý rối tung trên vai, thoạt nhìn cư nhiên có một loại ý nhĩ độc đáo. Mắt Bùi Nhược Thần hiện lên một chút kinh diễm, lại giây lát lướt qua, “Nơi này, có rất nhiều tuyệt học, bất quá ngươi phải học Tiêu Dao Bộ Pháp trước!”
“Ôi chao, vì cái gì a?”
“Không học Tiêu Dao Bộ Pháp thì không thể ra khỏi phiến rừng trúc, chẳng lẽ lúc đi vào, ngươi không thấy có gì cổ quái sao?”
Ngự Thiên Dung ngơ ngác lắc đầu, “Bọn họ nói ngươi đã vào trong, nên ta mới đến xem a, làm sao chú ý trong rừng trúc có cổ quái gì!”
“Ngu ngốc! Nếu nơi này có mai phục thì sao, ngươi cũng đến?”
A? Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn hắn, “Nhưng ta biết sẽ không có a, cùng lắm là ngươi bị bọn họ lừa đến đây mà thôi.”
“Quên đi, lười đi lãng phí khí lực với ngươi.” Bùi Nhược Thần xoay người đi nghiên cứu những bí kíp võ công trên thạch bích. Nói đúng ra, đến được nơi này quả thực là may mắn. Bất kì người tập võ nào nhìn thấy nơi này đều sẽ kinh hỉ dị thường, đây cũng là lý do khi hắn phát hiện mình bị lừa cũng không lập tức đi ra ngoài. Không ngờ lại nghe có tiếng người rơi xuống nước, mà lại chính là nữ nhân hại hắn bị lừa!
Điều này khiến hắn cảm thấy thật buồn cười!
Bất quá cũng có chút nằm trong dự kiến, giống như nữ nhân này sẽ luôn xuất hiện ngoài ý muốn như thế!
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bùi Nhược Thần, Ngự Thiên Dung biết trong rừng trúc kia chắc là có thứ huyền huyễn gì đó, nếu buộc phải học, nàng sẽ học là được chứ gì, có cần ra vẻ ‘ta khinh thường ngươi’ như vậy sao?
Nhìn chằm chằm thạch bích một hồi, Ngự Thiên Dung phát hiện nơi này giống mấy cái sơn động thường có trong tiểu thuyết võ hiệp, bên trong có đầy những tuyệt học của các môn phái, mỗi chiêu mỗi thức đều được tường tận khắc trên thạch bích.
Tiêu Dao Bộ Pháp, Đoạt Thiên Kiếm Pháp, Đại Từ Đại Bi Chưởng, Kim Cương Quyền, Ngọc Nữ Tiên Pháp… Quả thực khiến người ta hoa cả mắt, ứng phó không nổi.
“Chỉ tuyển một hai dạng thích hợp võ công của ngươi nhất, chúng ta không có nhiều thời giờ hao phí ở trong này, nhiều nhất là mười ngày sau chúng ta phải rời khỏi!” Giọng nói lạnh lùng của Bùi Nhược Thần truyền đến đánh gãy tràng suy nghĩ mông lung trong đầu Ngự Thiên Dung.
Mười ngày? Không phải như vậy là rất nhiều thời gian rồi sao? Mỗi ngày học một loại, cũng có thể học đến mười loại a!
Thật ra, trong mắt Ngự Thiên Dung, nhớ kỹ tâm pháp và chiêu thức chẳng khác nào đã học xong. Mà học bằng cách nhớ thuộc lòng này, năm đó đi thi đại học, từ thi từ ca phú đến công thức toán, nhiều đến không biết có bao nhiêu đâu, cho nên, nàng cho rằng chỉ một ít chiêu thức thế này quả thực rất dễ nhớ kỹ.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
54 chương
104 chương
172 chương
888 chương