Phượng Hoa lạnh lùng nhìn người trong đại sảnh, “Thật ngại quá, hôm nay là ngày để tang phu nhân nhà ta, cho nên, các ngươi chọn một chú rể khác để bái đường đi!” Này quả thực chính là vũ nhục, rõ ràng vũ nhục! Phụ thân tân nương tử mặt mày âm trầm trừng mắt nhìn Phượng Hoa, lão, Lôi Chí Tôn, thân là Thiên Trúc thần y, diệu thủ hồi xuân, có thể bước vào cửa nhà mình, có biết bao người cầu còn không được! Hắn lại dám làm nhục lão như vậy, còn tên Triển Cảnh nữa, cư nhiên dám ở trước mặt công chúng vứt bỏ nữ nhi của lão! Cơn tức này, lão nếu không trả, thề không làm người! Không hề báo trước, một bàn tay bí mật mang theo sức gió mạnh mẽ đánh úp về phía Phượng Hoa. Thiên Trúc thần y nổi giận, vừa ra tay liền xuất ra Đoạt Mệnh Ưng Trảo, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy tiểu tử này đã không thể cứu! Võ công của Thiên Trúc thần y, người bình thường sao có thể ngăn cản, cho dù là giang hồ cao thủ cũng không dám dễ dàng trêu chọc vị Thiên Trúc thần y này đâu! Phượng Hoa nhanh nhẹn lui về phía sau một bước, trường kiếm đồng thời ra khỏi vỏ, cùng lão giao thủ. Hai người từ trong phòng đánh ra ngoài phòng, càng đấu càng là gió nổi mây phun. Tân nương tử Lôi Thiên Kiều vốn đang tức giận, thấy bọn họ cứ đánh nhau mãi lại bắt đầu sốt ruột, nhịn không được gọi phụ thân đang trong vòng chiến: “Phụ thân, chúng ta đuổi theo Triển đại ca trước quan trọng hơn, nữ nhi nhất định phải cho hắn một cái công đạo!” Lôi Chí Tôn nghe vậy vội thu tay lại, nhìn về phía nữ nhi, lại trừng mắt nhìn Phượng Hoa, “Tiểu tử, món nợ chờ lão phu thu thập xong tên tiểu tử Triển Cảnh kia lại tính sổ với ngươi!” Phượng Hoa nhún nhún vai, không thèm để ý, “Tùy thời phụng bồi, bất quá, hắn sẽ không trở về, các ngươi đuổi theo cũng vô dụng!” Lôi Thiên Kiều nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn Phượng Hoa, “Lôi gia chúng ta chưa từng đắc tội ngươi. Ngươi phá hư chung thân đại sự của ta, đến tột cùng là vì sao?” Phượng Hoa lạnh lùng nhìn nàng, “Không vì cái gì, chỉ là hắn không thuộc về ngươi mà thôi!” “Nói bậy, Triển đại ca rõ ràng đã chính mồm đáp ứng cưới ta!” Phượng Hoa bĩu môi, mỉa mai nói: “Là ngươi trước dùng phương pháp giải Triền Tâm Cổ Độc làm dụ hoặc, khiến hắn bất đắc dĩ phải đáp ứng ngươi, đúng không?” Lôi Thiên Kiều sửng sốt, nàng đúng là có nói với Triển Cảnh chuyện phụ thân có thể giải Triền Tâm Cổ Độc, nhưng vì hao phí tinh lực quá lớn, nên bình thường phụ thân sẽ không ra tay, trừ phi là chí thân sở cầu… Cũng nói, phương pháp giải độc không thể truyền ra ngoài! Trời ạ, chẳng lẽ Triển Cảnh vì thế mà hiểu lầm nàng uy hiếp hắn? Lôi Thiên Kiều nhất thời sửng sốt, thiên địa chứng giám, nàng lúc ấy nói hoàn toàn là lời nói thật, mặc dù có chút muốn dụ hoặc Triển Cảnh, nhưng thực không định uy hiếp hắn a? Khó trách Triển Cảnh quyết định muốn kết hôn nàng rồi nhưng vẫn bảo trì khoảng cách với nàng, nguyên lai… “Ta không có uy hiếp hắn!” Phượng Hoa lại không tin, không có uy hiếp, Triển Cảnh làm sao sẽ chủ động cưới nữ nhân khác? Hừ! Tưởng hắn là đứa nhỏ ba tuổi sao! “Phụ thân, chúng ta mau đuổi theo Triển đại ca, con phải giải thích rõ ràng với hắn!” Lôi Thiên Kiều kéo ống tay áo Lôi Chí Tôn, khóc không ra nước mắt. Lôi Chí Tôn thật mạnh hừ một tiếng, nếu tiểu tử kia là vì muốn có phương pháp giải Triền Tâm Cổ Độc mới cưới con gái hắn, hắn nhất định sẽ không buông tha! Hai bóng người xoát xoát bay đi, Phượng Hoa nhìn thoáng qua lễ đường đầy ắp sắc đỏ, cảm thấy thập phần chói mắt. Trường kiếm vung lên, xoát xoát vài tiếng, màu đỏ hỉ sự toàn bộ hóa thành bụi. … Lúc Phượng Hoa đuổi tới mặt trên Bách Thú Vực Sâu, Triển Cảnh đã bị Độc Quái điểm huyệt, đứng yên không nhúc nhích, bên cạnh có Lôi Thiên Kiều đang đau khổ truy vấn hắn, “Triển đại ca, vì sao ngươi lại như vậy? Ta không có ý muốn uy hiếp ngươi a? Chẳng lẽ, trong lòng ngươi vốn không có một chút vị trí của ta sao?” Lôi Chí Tôn nhìn sắc mặt không có biểu tình của Triển Cảnh, giận càng thêm giận, nếu không phải bị nữ nhi mình ngăn lại, lão thực muốn tung một chưởng ra cho rồi! Ở trong lòng lão, thế gian này nào có nữ tử nào có thể so được với nữ nhi nhà mình, ngay cả là nữ nhi của thiên hoàng lão tử cũng không bằng bảo bối nữ nhi của lão, nay lại bị một tên tiểu tử giang hồ vô danh khi dễ, thử hỏi làm sao lão nuốt được cơn tức này! Chỉ khổ nỗi nữ nhi nhà mình lại đối với hắn si mê không tỉnh. Khóe mắt Triển Cảnh liếc thấy Phượng Hoa, nghĩ đến Ngự Thiên Dung đã chết lại nhịn không được một trận đau nhói trong tim, bỗng nhiên, phá tan huyệt đạo, vọt tới bên người hắn, “Ngươi nói cho ta biết, phu nhân vì sao —— rơi xuống Bách Thú Vực Sâu?” Hắn không thể tin, cũng không muốn tin, vì cái gì phu nhân còn chưa đợi được hắn mang giải dược về thì đã chết! Không thể nào, phu nhân sao có thể bỗng nhiên biến mất? Ánh mắt Phượng Hoa nhìn sang vực sâu, thật lâu sau mới buồn bã nói: “Bùi Nhược Thần kéo nàng xuống!” Cái gì? “Bùi Nhược Thần vì sao lại kéo phu nhân —— vì sao?” “Có người muốn ám sát Bùi Nhược Thần, Bùi Nhược Thần một mình không thể chống trả, lựa chọn nhảy vào vực sâu, nhưng phu nhân lại bất hạnh ở cạnh hắn, nên bị hắn kéo xuống!” Nói trắng ra là, chính là đệm lưng! “Ngươi nói dối! Nếu ngươi biết rõ ràng như vậy, nghĩa là ngươi lúc ấy đang ở ngay đó, ngươi nói, ngươi vì sao không thể cứu phu nhân? Không phải ngươi phải bảo vệ phu nhân sao?” Triển Cảnh kích động túm lấy áo Phượng Hoa, nhịn không được quát lên. Phượng Hoa lạnh lùng cười, “Ta thấy nàng bị kéo xuống, không cứu kịp.” “Không cứu kịp? Ngươi không phải là bảo hộ ở bên cạnh nàng sao?” “Ta có việc phải điều tra, phu nhân và Bùi Nhược Thần đi trước một bước, ta là sau đó mới đuổi theo… Bất quá, ngươi cũng có thể cho rằng là ta hại chết nàng!” Phượng Hoa lạnh lùng nói, chống lại cặp mắt phẫn nộ của Triển Cảnh.