Tam phu bức tới cửa, phu nhân thỉnh thú

Chương 264 : Bùi gia phong vân

Bùi Nhược Thần thức sớm, im lặng ở trong thư phòng đọc sách dược cổ, không bao lâu lại bị người quấy rầy. Vào là hộ vệ của hắn. “Thiếu gia, trên đường cái có người đang tán tài Bùi gia chúng ta!” Bùi Nhược Thần khẽ giương mắt, “Tán tài?” “Đúng vậy, bất quá là hộ vệ của Ngự phu nhân, hơn nữa, phương thức tán tài là cho dân chúng nói một chuyện tốt hoặc không tốt của Bùi gia, chỉ cần là nói thật, đều có thể lấy được một món gì đó.” “Là cái gì vậy?” “Là một thùng châu báu và một thùng lăng la tơ lụa.” Ách, thú vị! Lần này muốn so tiền tài với hắn sao? Hộ vệ liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, thấp giọng bổ sung: “Thiếu gia, mấy thứ kia hình như là do phu nhân cho người đem đến Hội Họa Viên từ sáng sớm.” Cái gì? Bùi Nhược Thần ánh mắt lạnh lùng, “Phu nhân vì sao cho người đem đồ đến Hội Họa Viên?” Hộ vệ muốn nói lại thôi nhìn Bùi Nhược Thần, Bùi Nhược Thần hừ lạnh một tiếng, “Không muốn nói?” “Thuộc hạ không dám, chỉ là không quá xác định, bởi vì phu nhân còn cho người mang một phong thơ cho Ngự phu nhân, nghe nói Ngự phu nhân xem thơ xong giận tím mặt, sau đó liền phân phó quản gia của nàng đi tán tài như vậy.” “Không biết nội dung trong thơ?” “Thực xin lỗi, thiếu gia, chúng ta không chú ý xem xét.” Bùi Nhược Thần giận tái mặt, không ngờ là người nhà mình đắc tội Ngự Thiên Dung! “Tình huống bên ngoài thế nào?” Hộ vệ khó xử nhìn Bùi Nhược Thần, cúi đầu, khẽ cắn môi, “Người người tấp nập, rất nhiều người đều cướp nói, tốt xấu đều có.” “Hừ, có phải còn tuôn ra một ít tin tức không muốn người biết, tỷ như ân oán giữa bọn hạ nhân?” Hộ vệ gian nan gật gật đầu, rất muốn nói cho Bùi Nhược Thần, kỳ thật còn có chuyện về thiếu gia, bất quá ngẫm lại vẫn là đừng nói, để thiếu gia tự mình đi nghe, miễn cho mình đưa lưng chịu một đao. Bùi Nhược Thần buông sách, “Đi thôi, đi nhìn một cái.” Đi vào đầu phố, Bùi Nhược Thần há hốc mồm, này đúng là không phải bình thường náo nhiệt, Hạ Duyệt chọn một nơi đặc biệt náo nhiệt, đông người lui tới, mọi người bị bọn họ tán tài hấp dẫn, đứng kẹt cứng cả nửa con đường. Trên lôi đài, Hạ Duyệt và thủ hạ đều rất bận rộn vì người lên đài nói chuyện nối liền không dứt. “Bùi gia thiếu gia phong hoa tuyệt đại, chỉ tiếc không hứng thú với nữ nhân, có sở thích đoạn tay áo!” Lời này vừa nói ra, đám người liền ồ lên, hộ vệ của Bùi Nhược Thần thì há hốc mồm, không ngờ bọn người này nói chuyện càng lúc càng ác mồm! Cẩn thận nhìn sang sắc mặt thiếu gia nhà mình, ách, lạnh nhạt tự nhiên? Thực bình tĩnh! Hộ vệ tâm đều run lên, mỗi khi thiếu gia bọn họ càng bình tĩnh, cơn tức cũng càng lớn a! “Bùi gia thiếu phu nhân và hộ vệ mình có quan hệ mờ ám, ta từng nhìn thấy bọn họ thực thân mật!” Ầm vang, Bùi Nhược Thần hộ vệ chưng hửng, ngơ ngác nhìn bình phong trên đài. Vì tránh cho xuất hiện thị phi, Hạ Duyệt cho người nói chuyện lần lượt đứng sau bình phong, chia thành từng nhóm lên nói, sau đó cùng nhau lui ra, như vậy sẽ tránh cho người nói chuyện bị trả thù. Hộ vệ Bùi Nhược Thần đầu cơ hồ là cứng ngắc quay sang Bùi Nhược Thần, thanh âm róc rách, “Thiếu gia… Này, chúng ta —— “ “Dụng tâm nghe đi, không chừng có thể thu hoạch không ít đâu!” “Vâng.” Thật là khó chịu a, mỗi khi thiếu gia sắp sửa tức giận đều làm cho hộ vệ thiếp thân như bọn hắn thực kinh hãi a! Ngay lúc này, trên đài lại truyền đến một câu, “Bùi gia thiếu gia và phụ nhân ngày xưa của Hộ Quốc tướng quân có cấu kết với nhau, còn để lại một con trai.” Người lên lôi đài vốn nói chuyện rất nhỏ, chỉ đủ để bọn người Hạ Duyệt nghe được, bất quá, Bùi Nhược Thần và hộ vệ hắn đều là người võ công cao cường, cho nên những gì người khác nghe không được thì bọn họ đều nghe được nhất thanh nhị sở. Hộ vệ của Bùi Nhược Thần thực tâm muốn chạy trốn, hắn cảm thấy mình tốt nhất vẫn là rời đi chủ tử mình xa xa có vẻ tốt hơn, chờ mây đen tan đi rồi trở về. Bùi Nhược Thần thủy chung mặt mang ôn hòa tươi cười nhìn Hạ Duyệt trên lôi đài bày biện, hắn thấy Hạ Duyệt căn bản là lựa chọn tin tưởng lời dân chúng nói. Thấy không, lời vừa mới có ý bất lợi với phu nhân nhà bọn họ thì hắn liền phủ quyết, còn lời nào bất lợi với hắn thì tên này thế nhưng không phủ quyết, ai… Đúng là quản gia tốt! Hạ Duyệt thu được một ánh nhìn lợi hại, giương mắt nhìn lại mắt Bùi Nhược Thần, ha ha cười, nhún nhún vai, tỏ vẻ mình chỉ là phụng mệnh làm việc. Bùi Nhược Thần cười nhẹ, tỏ vẻ mình không thèm để ý. “Thiếu gia, chúng ta —— “ “Không cần ngăn trở, khi trở về, đi điều tra gã hộ vệ tên A Hải trong viện của thiếu phu nhân cho ta!” “Vâng, thiếu gia.” Thảm, thiếu gia khẳng định tức giận, ai! Vị Ngự phu nhân này cũng quá độc ác đi, cư nhiên nghĩ ra chủ ý như vậy để trả thù phu nhân, không biết phu nhân viết gì trong thư, chọc nàng giận dữ như thế. Giương mắt thấy Bùi Nhược Thần xoay người rời đi, “Thiếu gia, ngươi đi đâu?” “Ngươi về trước làm việc đi, ta đến Hội Họa Viên tìm Ngự Thiên Dung tâm sự.” Bùi Nhược Thần nói cực kì phong khinh vân đạm. Hộ vệ nghe vậy, càng thêm thất vọng đau khổ, vội vàng đáp lời, “Thuộc hạ về trước.” Xong liền lấy tốc độ chạy trốn rời đi. Bùi Nhược Thần vừa đến gần Hội Họa Viên, phản ứng đầu tiên của gã sai vặt chính là đóng cửa. Bùi Nhược Thần ngẩn ngơ, thân hình lập tức lay động, lướt qua tường viện trực tiếp đi vào. Gã sai vặt thấy vậy há hốc mồm, “Bùi công tử, ngươi —— “ “Không biết bản công tử vì sao trở thành khách không mời của Hội Họa Viên các ngươi?” Gã sai vặt khó xử nhìn hắn, “Ngượng ngùng a, Bùi công tử, đây là lệnh của phu nhân.”