Phượng Hoa nhìn đôi chim kia, có chút nghi hoặc, vì cái gì là trong mắt chim trống có ai tuyệt? “Phu nhân, ngươi có phải là nghĩ sai rồi không?” Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, mỉm cười, “Một chút cũng không sai. Trong thế giới của ngươi có lẽ có đại đa số là nam tử từ bỏ nữ tử, nhưng trong thế giới của ta, có khi là nữ tử buông tha cho nam tử.” “Giống như phu nhân sao?” “Ai biết được!” “Thiên Dung ——” Hoài Ngọc phu nhân vẫn trầm mặc, liếc nhìn Phượng Hoa một cái, đột nhiên mở miệng nói chuyện. Ngự Thiên Dung nhìn bà, “Sao vậy?” “Ta có lời muốn nói riêng với con.” Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn bà, quay sang nói với Phượng Hoa: “Phượng Hoa, giúp ta dẫn Duệ Nhi đi chơi đi!” Hoài Ngọc phu nhân dẫn Ngự Thiên Dung rời đi sân, đi ra ngoài chùa, chọn một nơi yên lặng dừng lại, “Thiên Dung, con và hộ vệ của mình có phải rất không có giới hạn hay không?” “A? Sao lại nói vậy?” Ngự Thiên Dung kỳ quái nhìn Hoài Ngọc phu nhân, không biết bà muốn nói cái gì, vì sao lại nói như vậy. Hoài Ngọc phu nhân lo lắng nhìn Ngự Thiên Dung, “Thiên Dung, ta thấy chúng ta vẫn là nhanh chóng liên hệ sư phụ của con, nhờ ông ấy giúp con khôi phục trí nhớ đi!” “Ta đã nói, ta không thèm để ý.” “Nhưng nay con ngay cả chủ tớ chi phân cũng không hiểu, con bảo ta làm sao yên tâm?” Chủ tớ? Ngự Thiên Dung hoạt kê nhìn Hoài Ngọc phu nhân, “Ta không hiểu được ý của bà cho lắm.” Hoài Ngọc phu nhân thở dài, “Con tâm địa tốt, ta không phản đối, nhưng chủ tử chính là chủ tử, hạ nhân chính là hạ nhân, con sao có thể thân cận với hộ vệ của mình như vậy? Nếu truyền ra ngoài, không phải khiến người ta chê cười sao?” Ách, Ngự Thiên Dung có chút bất đắc dĩ nhìn Hoài Ngọc phu nhân, “Chuyện này bà không cần lo lắng, ta đi con đường của mình, việc gì phải để ý ánh mắt người khác!” “Nhân sinh trên đời, tranh bất quá chỉ là một chữ danh mà thôi, tục ngữ nói: phật tranh một nén nhang, nhân tranh danh tiếng! Con sao có thể sa đọa như vậy?” “Ta tự mình biết hay dở, bà đừng lo lắng.” “Sao ta có thể không lo lắng, Thiên Dung a, con hãy nghe lời mẫu thân, có thể khoan dung với hạ nhân, nhưng không thể không có chủ tớ chi phân, chuyện này đối với tương lai của con cũng có ưu việt a!” Hoài Ngọc phu nhân tận tình khuyên nhủ. Ngự Thiên Dung mỉm cười, không buồn không giận nhìn Hoài Ngọc phu nhân, “Mẫu thân cứ yên tâm ở bên cạnh Duệ Nhi là tốt rồi, chuyện giữa ta và hộ vệ của mình, bà đừng quan tâm.” “Thiên Dung —— con…” Hoài Ngọc phu nhân thở dài, lại tiếp tục khuyên nhủ: “Thiên Dung, tuy rằng con bị Hộ Quốc tướng quân hưu, nhưng con chung quy là thiên kiêm tiểu thư, thế nào cũng phải chú ý thân phận, không thể tự cam hạ lưu! Con không thể phát sinh ái muội với hộ vệ của mình!” “Giữa chúng ta không có ái muội, bà yên tâm.” “Thiên Dung —— ta thấy, con, hay là trở lại phủ tướng quân đi! Lão gia đã nói với ta, là Nam Cung Tẫn muốn con trở về, hắn đã biết mình sai rồi, hiện tại muốn bồi thường con, hy vọng con có thể cho hắn cơ hội.” “Không có khả năng!” “Thiên Dung! Nam Cung Tẫn, hắn cũng không phải —— “ “Ta mặc kệ hắn là dạng người gì, dù sao ta sẽ không ở cùng một chỗ với hắn, Hoài Ngọc phu nhân, bà đừng tốn thêm tinh lực nữa, ta thực khẳng định nói cho bà , ta, tuyệt không trở về phủ tướng quân!” Hoài Ngọc phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dậm chân một cái, “Đứa nhỏ này, sao lại ngoan cố như vậy? Phủ tướng quân có cái gì không tốt?” “Cái gì cũng không tốt, cho dù nó cái gì cũng tốt, ta cũng không có hứng thú.” “Thiên Dung, chẳng lẽ con quên, trước kia con thực thích hắn, nay không quay về, tương lai có một ngày con khôi phục trí nhớ, chỉ sợ con hối hận không kịp!” “Không có khả năng!” Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn Hoài Ngọc phu nhân, “Hoài Ngọc phu nhân, ta hy vọng bà đừng đem ý nghĩ của mình áp đặt lên ta! Ta nhờ bà hỗ trợ chăm sóc Duệ Nhi, không phải muốn bà can thiệp vào việc tư của ta.” Hoài Ngọc phu nhân đang lúc sốt suột nên ngay cả Ngự Thiên Dung mở miệng gọi bà là mẫu thân cũng không để ý, đợi đến lúc bà bừng tỉnh, Ngự Thiên Dung đã nhanh nhẹn rời đi. Nghĩ đến gã Phượng hộ vệ kia, Hoài Ngọc phu nhân lo lắng thở dài một tiếng, lại chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo bóng Ngự Thiên Dung trở về. Không được, bà không thể để nữ nhi của mình cứ tiếp tục như vậy, nhất định phải giúp nàng hồi phục trí nhớ, nhớ lại chuyện trước kia, như vậy mới khôi phục tri thức hiểu lễ nghĩa của nàng!