Tam phu bức tới cửa, phu nhân thỉnh thú
Chương 231 : Ngự lão gia
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Chỉ cần bà nguyện ý, ta sẽ xử lý chuyện của hắn. Cho dù ta mất trí nhớ, nhưng chỉ cần ta biết bà là bà ngoại yêu thương Duệ Nhi, ta sẽ xem bà như mẹ ruột.”
Hoài Ngọc phu nhân nghe lời Ngự Thiên Dung nói, cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng lại tìm không ra chỗ nào không đúng.
“Hoài Ngọc!”
Một bóng người xuất hiện sau lưng Hoài Ngọc phu nhân, ánh mắt bà chợt lóe, “Lão gia, sao ngài lại đi ra?”
Ngự lão gia nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi cũng đến đây.”
Nhìn vị đại thúc trung niên vẻ mặt phúc hậu trước mắt, Ngự Thiên Dung cười nhẹ, “Ngươi chính là Ngự lão gia sao?”
Sắc mặt Ngự lão gia trầm xuống, nàng ta nói gì vậy, mình thế nào cũng là phụ thân của nàng ta, nàng ta sao có thể dùng loại ngữ khí này nói chuyện với mình? “Xem ra ngươi không chỉ mất trí nhớ, còn quên hết giáo dưỡng trước đây!”
“Ha ha, đâu có, giáo dưỡng cũng phải dùng đúng người mà nói.”
“Nghiệp chướng, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?” Ngự lão gia mặt mày giận dữ nhìn Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung ngáp một cái, “Thật ngại quá, ta biết, ngươi là người đứng đầu Ngự gia, là phụ thân đại nhân của đương kim Liên Phi nương nương, bất quá, chuyện đó và ta có quan hệ gì sao, Ngự lão gia?”
“Ngươi!”
Hoài Ngọc phu nhân thấy tình cảnh này, vội vàng hoà giải, “Lão gia, Thiên Dung vừa mới lên núi, thiếp thấy hay là vào sưởi ấm trước đi! Duệ Nhi còn nhỏ, thiếp sợ ở bên ngoài lâu sẽ bị lạnh.”
Ánh mắt Ngự lão gia đảo qua Duệ Nhi, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng lạnh cùng chán ghét, đều là vì tên dã loại này, nếu không phải vì hắn, Nam Cung Tẫn sao có thể chán ghét Ngự gia như vậy! Đều là hắn làm phiền hà Ngự gia!
Duệ Nhi bị ánh mắt Ngự lão gia đảo qua, trong lòng cả kinh, cầu cứu nhìn sang Ngự Thiên Dung. Ngự Thiên Dung lạnh lùng liếc nhìn Ngự lão gia một cái, dịu dàng nhìn Duệ Nhi nói: “Duệ Nhi, lại đây, cùng mẹ vào nhà sưởi ấm đi.”
Duệ Nhi tuột khỏi người Hoài Ngọc phu nhân, đến bên cạnh Ngự Thiên Dung, gắt gao nắm lấy tay nàng, “Mẹ.”
“Ừm, đi thôi!”
“Đứng lại!” Ngự lão gia giận dữ nhìn Ngự Thiên Dung, trong mắt nàng ta có còn mình không? Quả thực chính là một nữ nhi bất hiếu.
Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn hắn, “Ngự lão gia, không biết ngươi còn có chuyện gì? Ta không có nhiều thời gian lắm.”
“Ai dạy ngươi có quyền đối đãi cha mẹ như vậy, ngươi quả thực là đại bất hiếu!”
Bất hiếu? Ngự Thiên Dung buồn cười nhìn hắn, “Ngự lão gia, ngươi có lầm hay không, ta đâu phải là người Ngự gia, ngươi chẳng lẽ quên?”
“Ngươi ——” Ngự lão gia trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung một hồi, quay ngược sang nhìn Hoài Ngọc phu nhân, nổi giận đùng đùng nói: “Nhìn ngươi dạy con gái giỏi chưa kìa!”
“Lão gia! Ngài đừng quên, lúc trước là ngài đuổi Thiên Dung ra khỏi nhà, là ngài nói nàng sau này không còn là người Ngự gia, nay sao lại trách tội nàng? Hơn nữa, thiếp cũng muốn hỏi lão gia một chút, lúc trước rõ ràng đã đáp ứng thiếp cho dù đuổi ra gia môn, ngài cũng vẫn chăm sóc nàng, nhưng là, Thiên Dung của thiếp vì sao lại mất trí nhớ? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ngài rốt cuộc đã giấu thiếp bao nhiêu chuyện?”
Ngự lão gia chưng hửng, lập tức trừng mắt liếc, “Phản, phản, hôm nay một đám dám không coi ta ra gì!”
“Lão gia, là ngài không đúng trước!” Hoài Ngọc phu nhân bất mãn nhìn Ngự lão gia, đối với Ngự gia, bà không tranh không thưởng, đó là bởi vì nàng không cần; nhưng Thiên Dung là nữ nhi của bà, bà là vì nàng mới vẫn cúi đầu thấp làm người, hắn sao có thể hết lần này đến lần khác lừa mình!
Ngự Thiên Dung liếc nhìn Hoài Ngọc phu nhân một cái, bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngự lão gia, ta thấy sau này để ta sẽ đưa mẫu thân của mình về sống cùng thôi, miễn cho bà ấy bị các ngươi cưỡng bức lao động!”
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, về sau, mẫu thân của ta sẽ đi theo ta.”
“Hừ, cuồng vọng, nàng là thiếp của ta, không có ta gật đầu, ai dám —— “
Một phen kiếm đặt trên cổ lão, làm cho lão nói không ra lời, sợ sẽ khiến cho thanh kiếm cắt vào yết hầu của mình. Kiếm của Phượng Hoa đã lạnh, giọng nói của hắn lạnh hơn, “Ngự lão gia, lấy mạng của ngươi đổi tự do của Hoài Ngọc, như vậy, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ngươi dám uy hiếp ta!”
Thanh kiếm lại nhích tới gần hai phân, Ngự lão gia cảm thấy đau đớn, Phượng Hoa lạnh lùng nói thêm: “Không có gì ta không dám, bao gồm giết ngươi! Chỉ cần phu nhân ra lệnh một tiếng, ta có thể tiễn ngươi về Tây thiên!”
Ngự lão gia nhìn sang Ngự Thiên Dung, “Ngươi dám đối đãi phụ thân của mình như thế này sao?”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Ngự lão gia, ta không dám trèo cao, chỉ cần ngươi nói một câu, có trả tự do cho mẫu thân hay không?”
Kiếm của Phượng Hoa lại tới gần thêm một chút, “Ngự lão gia, phu nhân không được kiên nhẫn cho lắm, sự kiên nhẫn của ta lại càng không tốt nha!”
Ngự lão gia vốn định giận mắng Ngự Thiên Dung, nhưng khi nhìn thấy sát ý trong mắt Phượng Hoa liền vội nuốt vào bụng, lão lo lắng nam nhân này thật sự sẽ giết mình, nhìn sang Hoài Ngọc phu nhân, “Hoài Ngọc, chẳng lẽ ngươi để mặc nàng hồ nháo như vậy?”
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
54 chương
104 chương
172 chương
888 chương