Tam phu bức tới cửa, phu nhân thỉnh thú
Chương 222 : Giận
Một cung nữ cung kính đến gần Long Tường Vân, hành lễ xong liền nói nhỏ vào tai Long Tường Vân một hồi, rồi lập tức cáo lui ly khai.
Long Tường Vân nhìn Ngự Thiên Dung, thản nhiên cười, “Nếu Ngự phu nhân đã nhận định như thế, việc này đành tạm gác lại, trẫm cũng không ép buộc, sau này nếu như ngươi và Hộ Quốc tướng quân hữu duyên, trẫm sẽ lại làm ông mai lần nữa!”
Nghe vậy, hoàng hậu mỉm cười, ngồi trở lại phượng vị của mình. Liên Phi buồn bực vò nát khăn tay, giận dữ liếc nhìn Long Tường Vân một cái, bất đắc dĩ ngồi trở lại vị trí.
Ngự Thiên Dung cung kính hành lễ với Long Tường Vân: “Tạ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thánh minh.”
Nam Cung Tẫn từ đầu đến cuối đều lạnh lùng nhìn Ngự Thiên Dung, ánh mắt hắn vốn chưa từng rời đi nàng, nhìn nàng lạnh lùng nghe thánh ngôn, nhìn nàng lạnh lùng phản bác thánh ngôn, nhìn nàng lạnh lùng cự tuyệt chính mình!
Sau đó, lại nghĩ tới trên người hắn còn có độc dược bị nàng hạ… Này hết thảy, đều như là đang châm chọc hắn vô năng, không chuyện nào không nói cho hắn: nàng khinh thường hắn, ghét bỏ hắn!
Còn có, nàng vừa rồi đi cùng với Bùi Nhược Thần, vừa nói vừa cười, thập phần chói mắt! Đầy bàn sơn trân hải vị, hắn đều không có hứng ăn, vì sao nàng có thể trở nên vô tình như thế?
Bùi Nhược Thần liếc nhìn Nam Cung Tẫn một cái, nghiêng đầu nhẹ giọng nói với Ngự Thiên Dung: “Giỏi lắm, ngươi đã thành công chọc giận vị biểu đệ kiêu ngạo của ta!”
Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn hắn, lơ đễnh nói, “Vậy thì sao, tự hắn tức giận thì liên quan gì đến ta? Không nghe câu đồng dao này sao:
“Đừng tức giận, đừng tức giận.
Nhân sinh tựa như một tuồng kịch, bởi vì hữu duyên mới gặp nhau, tướng phù đến lão không tha, phải càng thêm quý trọng
Vì việc nhỏ mà giận nhau, hồi đầu ngẫm lại thấy đâu cần thiết.
Người khác giận ta không giận, giận đến thành bệnh không người thay
Nếu ta tức chết ai như ý, huống hồ vừa cố sức lại hao tổn tinh thần lại
Hàng xóm tốt bằng không ngó lơ, con cháu việc vặt kệ chúng nó đi
Dù khổ cực hay hưởng lạc vẫn bên nhau, cùng làm đôi bạn đời đến thần tiên cũng hâm mộ!!!”
“Ừm —— bài đồng dao này không tệ a, sao ta chưa nghe qua?” Bùi Nhược Thần thú vị nhìn Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung khinh thường bĩu môi, “Cho dù ngươi bị người nào đó xưng tụng là nhân nghĩa tài hoa hơn người, cũng không có nghĩa là ngươi là vạn sự thông a! Thứ ngươi không biết còn nhiều!”
“Ừm, có đạo lý!” Bùi Nhược Thần nghiêm trang gật gật đầu, lại quay sang cười cười với Nam Cung Tẫn.
Nam Cung Tẫn bị nụ cười này chọc càng phát hỏa. Cho tới nay, Bùi Nhược Thần đều lãnh đạm với Ngự Thiên Dung, khiến hắn nghĩ đến biểu ca không chỉ vô tình với nàng mà còn khinh thường, nhưng nay nhìn lại, người ta cứ như lang có tình thiếp có ý a! Điều này làm cho hắn có cảm giác như thể mình mắc mưu bị lừa!
Ngự Thiên Dung bất mãn trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần, nói thầm: “Ta thấy ngươi rất muốn đổ thêm dầu vào lửa đúng không?”
“Ha ha, không dám, chỉ là muốn nhìn xem vị biểu đệ kia của ta sẽ thế nào thôi.”
“Các ngươi là thanh mai trúc mã, không phải đã sớm hiểu rõ đối phương sao? Đừng có mà giả vờ!”
“Không phải, không phải, thánh nhân có câu, tri nhân tri diện bất tri tâm, họa mặt hổ nan họa cốt a!”
…
Hai người bọn họ, ngươi tới ta đi, vào trong mắt Nam Cung Tẫn chính là người yêu trêu chọc lẫn nhau, càng xem càng căm tức.
Long Tường Vân lo lắng nhìn hảo huynh đệ nhà mình, tình hình thật không tốt a, Bùi Nhược Thần cũng thật là, sao không chịu chú ý một chút, lúc này mà thân cận với Ngự Thiên Dung chẳng phải càng khiến Nam Cung chịu kích thích sao! Ai, thật sự là không nghĩ ra, hắn… Chẳng lẽ là bởi vì đứa nhỏ kia?
Nhớ lại cảm giác quen thuộc khi nhìn thấy đứa nhỏ kia lúc vi hành, hiện tại ngẫm lại, thật sự quá giống Bùi Nhược Thần! Trước kia không có truy cứu chuyện hậu viện của Nam Cung, nay nghĩ đến mới bừng tỉnh đại ngộ, trách không được trước kia mỗi lần có cung yến, Nam Cung không chịu mang tiểu gia hỏa kia tham dự, hơn nữa, mỗi lần nhắc tới tiểu tử kia, ánh mắt Nam Cung nhìn Bùi Nhược Thần đều có chút kỳ quái! Xem ra hắn đã sớm đoán ra đứa nhỏ là ——
Kia, vì sao lại dễ dàng tha thứ a? Chẳng lẽ tin đồn Hộ Quốc phu nhân cấu kết với biểu ca Hộ Quốc tướng quân là thật? Sẽ không a, nếu là thật, Nam Cung sao vẫn thực tôn kính Bùi Nhược Thần?
Ai, xem ra chính mình còn quan tâm quá ít tới sinh hoạt cá nhân của Nam Cung!
Ngự Thiên Dung không chịu nổi ánh mắt quét tới quét lui của đám người bọn họ, rốt cục tìm một cơ hội ly khai yến hội, đi ra ngự hoa viên. Sải bước vô mục đích một hồi, lại bất tri bất giác nhớ tới Mai Viên, cả khu vườn đầy hoa mai, hương hoa nhẹ nhàng tung bay, làm cho nỗi buồn bực trong lòng vơi đi không ít. Trong lòng nhất thời quật khởi, làm cho nàng nhịn không được thuận miệng than nhẹ:
“Chúng phương giao lạc độc huyên nghiên
Chiếm tận phong tình hướng tiểu viên
Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển
Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn
Sương cầm dục há tiên thâu nhãn
Phấn điệp như chi hợp đoạn hồn
Hạnh hữu bi ngâm khả tương giáp
Bất tu đàn bản cộng kim tôn.*”
* Bài “Mai hoa” của Lâm Bô, dịch thơ:
“Giữa ngàn hoa rụng chỉ mình mai
Thắm nở vườn thi tuyệt ý hài
Thoai thoải chiều nghiêng soi bóng nước
Đong đưa nguyệt hạ ngát hương đài
Chim non ngơ ngác nhìn sương lạnh
Bướm mỏng phân vân ngó miệt mài
Vị lẽ thơ hay còn sánh cảnh
Đâu cần chén bạc, rượu, đàn, say”
“Xem ra ngươi rất đắc ý!” Một giọng âm trầm vang lên sau lưng, Ngự Thiên Dung đột nhiên xoay người, thấy được một đôi mắt đang trợn trừng nhìn mình.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
54 chương
104 chương
172 chương
888 chương