Chờ Ngự Thiên Dung rời khỏi, Hạ Duyệt hắc nghiêm mặt nhìn chằm chằm bọn người dám ban đêm lén tới, “Nói, các ngươi muốn chết hay muốn sống?” Phượng Hoa hừ lạnh một tiếng, “Ta thấy bọn hắn hơn phân nửa là muốn chịu chết, vì một lời đồn mà dám đột nhập Hội Họa Viên của chúng ta!” Hạ Duyệt ho nhẹ hai tiếng, “Chuyện này, phu nhân có dặn, chừa cho bọn họ một con đường sống, Phượng Hoa à, ngươi đừng quá độc ác.” Phượng Hoa khinh bỉ liếc nhìn Hạ Duyệtmột cái, “Vậy ngươi tự mình làm đi, ta đi ngủ!” “Phượng Hoa, ngươi đi xem phu nhân, ta nhớ là tranh trong phòng khách đều là những bức phu nhân thích nhất, giờ lại bị cướp đi ba bức, trong lòng phu nhân hẳn là không thoải mái.” Phượng Hoa quay đầu liếc nhìn Hạ Duyệt một cái, xoay người rời đi. Ngoắc ngoắc khóe môi cười lạnh, phu nhân tâm tình có gì mà không tốt, nếu nàng thực không muốn tranh bị trộm, sao lại chỉ đứng ở một bên xem diễn mà không ra tay? Hơn phân nửa là đang mưu tính cái gì, chắc lại đang nghĩ ra một cái tương kế tựu kế! Nghĩ thì nghĩ thế, chứ Phượng Hoa vẫn tới sân của Ngự Thiên Dung. Dưới ánh trăng, mặt hồ nước gợn sóng nhộn nhạo ánh ra những tia sáng mông lung, làm cho tầm mắt Phượng Hoa có chút mơ hồ. Bên hồ, có một người mảnh dẻ đứng thẳng, Ngự Thiên Dung đứng ở ven hồ nhìn lên mặt trăng, vẻ mặt trầm mê khiến người ta khó hiểu, ánh mắt tựa như một làn sương mù lẫn thêm vài phần phiền muộn… Không biết vì sao, giờ khắc này Phượng Hoa bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lẳng lặng trông theo bóng dáng nữ tử đang nhìn lên bầu trời đêm, nhìn sườn mặt của nàng, cảm thụ được một loại cảm giác mất mát… “Đã đến đây sao không nói lời nào?” Thật lâu sau, có lẽ là mệt mỏi, giọng nói nhẹ nhàng của Ngự Thiên Dung từ dưới ánh trăng bay tới, như thế này không giống với nàng lúc bình thường, Phượng Hoa cảm thấy nữ tử trước mắt có chút phiêu miểu, tựa hồ chỉ cần gió thổi đến sẽ tan đi, làm cho hắn nhịn không được muốn đưa tay giữ chặt lấy nàng, bảo trụ nỗi bất an hiện lên dưới đáy lòng! “Phượng Hoa!” “Phu nhân có chuyện gì cần sai bảo?” Khi Ngự Thiên Dung gọi hắn đến tiếng thứ hai, Phượng Hoa rốt cục hoàn hồn, vẫy vẫy đầu, thầm mắng chính mình quái dị. “Ta có chuyện gì cần sai bảo ngươi chứ? Không phải ngươi tìm ta là có chuyện muốn nói sao?” “Ta nghĩ phu nhân đã đoán ra ta muốn nói gì rồi.” Ngự Thiên Dung mỉm cười, xoay người thong thả đi vào phòng, “Vậy ngươi chắc cũng đoán ra ta muốn ngươi làm cái gì rồi đi.” “Một khi đã như vậy, ta sẽ đi giải quyết chuyện đêm nay trước!” “Không cần, ngươi cứ Trì Dương làm là được, hành trình của ngươi và Bùi Nhược Thần không cần thay đổi.” Ngự Thiên Dung lấy ra hai bình dược từ trong áo, đưa cho Phượng Hoa, “Đây là Vô Hương Lộ, bất cứ cao thủ nào chỉ cần ngửi phải thứ này sẽ toàn thân vô lực, không còn sức chống trả. Hơn nữa, nó vô hương vô sắc, rất dễ dàng đắc thủ.” Phượng Hoa nhìn Ngự Thiên Dung, có chút sửng sốt, “Thứ này không phải chỉ có hai bình sao, ngươi —— “ “Ta ở nhà còn có Hạ Duyệt bảo hộ, không có nguy hiểm lớn gì, các ngươi cứ mang theo đi, mỗi người một lọ, hy vọng có thể giúp ích cho các ngươi.” Phượng Hoa chỉ lấy một lọ, “Phu nhân cứ giữ lại cho mình một lọ đi! Hai người chúng ta một lọ là đủ, cho dù không có, phu nhân cũng không cần lo lắng!” Ngự Thiên Dung nhìn Phượng Hoa mỉm cười, “Ta tin tưởng các ngươi, ta nghĩ, Phượng Hoa, ngươi cũng không phải một người đơn giản đi!” Phượng Hoa trong lòng chấn động, trên mặt lại bảo trì trấn định, “Hắc hắc, phu nhân hiện tại mới nhìn ra sao?” “Ha ha, đúng vậy, ta còn chưa thấy rõ đâu! Không bằng, ngươi nói, ngươi là thần thánh phương nào?” Phượng Hoa bĩu môi, “Phu nhân, lúc trước không phải ngươi đã nói, bởi vì chúng ta đều là người do Tịch Băng Toàn chọn, cho nên ngươi không lo lắng đó sao!” Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, “Ta đúng là không lo lắng a, bởi vì ta biết tạm thời các ngươi sẽ không làm hại ta. Nhưng không có nghĩa là các ngươi chỉ là hộ vệ a! Đương nhiên, ta cũng không có ý truy cứu, chính là ngẫu nhiên cảm thấy kỳ quái. Vì sao rất nhiều người không thể sống đơn giản a? Vì sao cứ phải đem mình phân thành nhiều thân phận, như vậy không phiền lụy sao?” Phân thân? Phượng Hoa đáy lòng âm thầm kinh ngạc, không biết nàng làm sao thấy được, theo lý, hẳn là không có khả năng biết a, hắn đến nay hình như vẫn chưa lộ ra điểm gì đáng nghi a? “Phu nhân cảm thấy ta cũng là loại người này sao?” Ngự Thiên Dung mỉm cười nhìn Phượng Hoa, “Ai biết được! Phượng Hoa, ngươi biết không, nụ cười trên mặt ngươi rất chói mắt, khiến người ta không chú ý cũng không được, ta nghĩ, chắc là rất nhiều người bị nụ cười của ngươi mê hoặc phải không?” Ngạch, Phượng Hoa chưng hửng, lập tức trêu chọc nói: “Chẳng lẽ phu nhân cũng bị mê hoặc?” Ngự Thiên Dung ánh mắt xẹt qua hắn, lắc đầu, “Sáng lạn tươi cười cũng không mê hoặc được ta… Được rồi, không nói chuyện mấy thứ vô bổ nữa, ngươi đi làm việc đi!” Xoay người rời đi, Phượng Hoa tựa hồ nghe được một tiếng thở dài rất nhỏ, phiêu tán trong không trung. Hắn nhịn không được xoay người, quay đầu lại, nhìn thoáng qua nữ tử phía sau. Hắn chỉ nhìn đến một bên mặt, trong mắt phiền muộn chập chờn, tựa hồ như làn mây quanh quẩn trên bầu trời đêm.