Tam phu bức tới cửa, phu nhân thỉnh thú
Chương 204 : Chọc giận hai người
Ngự Thiên Dung thấy Triển Cảnh đứng sững, quơ quơ tay trước mặt hắn, “Triển Cảnh!”
“A? Phu nhân, có gì —— “
“Không có việc gì, chỉ là muốn nói với ngươi, các ngươi cũng phải bảo trọng.” Ngự Thiên Dung thấy hắn có vẻ như muốn nói lại thôi, nam nhân này, thật sự khiến nàng không biết làm thế nào mới tốt.
Triển Cảnh thu hồi suy nghĩ, mặc kệ Tịch Băng Toàn biết bằng cách nào, đều chứng tỏ hắn còn để ý phu nhân, chuyện này chẳng phải là chuyện tốt đối với phu nhân đó sao? Đã vậy, hắn lại cố kỵ cái gì? Khẽ nhìn Ngự Thiên Dung một cái, “Phu nhân, ta cũng đi chuẩn bị.”
“Triển Cảnh ——” Ngự Thiên Dung rốt cuộc nhịn không được, gọi hắn lại, “Triển Cảnh, ta muốn biết, ngươi… Vì sao lại giúp ta?”
“Ta —— ta là hộ vệ của phu nhân, làm gì cũng là chuyện đương nhiên, chỉ cần phu nhân có thể sống tốt là được.”
Ngự Thiên Dung khẽ thở dài, lặng lẽ trả giá không cầu hồi báo sao? Nàng không thể vĩ đại như vậy, nếu nàng yêu phải một người không yêu mình, nàng nhất định sẽ lựa chọn từ bỏ, sau đó cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của đối phương, “Triển Cảnh, chúng ta làm một cái ước định đi!”
Triển Cảnh sửng sốt, ngơ ngác nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, ngươi muốn làm cái gì?”
“Chúng ta làm một cái ước định, cho các ngươi thời gian một năm, nếu một năm sau các ngươi an toàn từ Thiên Trúc trở về, mặc kệ có tìm được phương pháp giải độc hay không, ta… Ta đều sẽ thử kết giao với ngươi, nếu có thiên ý, chúng ta liền làm một đôi tình nhân đi!”
Triển Cảnh thạch hóa, tình nhân? Nàng chủ động mở miệng nói trở thành tình nhân với hắn? Thật lâu sau, hắn mới tìm lại giọng nói của mình, “Phu nhân, ngươi không cần vì cảm kích ta liền… Ta nói rồi, ta là hộ vệ của ngươi, mặc kệ là làm gì cho ngươi đều là chuyện đương nhiên!”
“Triển Cảnh —— “
“Phu nhân, ngươi hãy quên hết những gì ngươi vừa mới nói đi! Nếu có thiên ý, thì dù không có ước định, ta cũng sẽ có được trái tim của phu nhân…” Nếu phải đến ước định, thì còn có ý nghĩa gì nữa? Hắn chẳng lẽ nhìn không ra vì sao nàng nói như vậy sao? Bởi vì nàng cảm kích hắn! Nhưng là, hắn không cần nàng báo ân.
Ngự Thiên Dung biểu tình cứng lại, người này, thật sự là khó phong tình! Cảm động là một chuyện, đúng là nàng vì có chút tâm động nên mới nói như vậy, nhưng không phải đơn thuần vì muốn hồi báo hắn! Đó là vì nàng thấy được bóng dáng tương tư đậu đỏ trên người hắn! Có lẽ, nếu nàng lựa chọn hắn, nàng sẽ có được chân chính tương tư đậu đỏ!
“Phu nhân, ta đi chuẩn bị, ngươi hãy bảo trọng.” Triển Cảnh nói xong liền xoay người rời đi.
Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ đứng sững tại chỗ, nhìn cái bóng trốn tránh của hắn, khẽ lắc đầu: đáng tiếc, Hạ Duyệt và Phượng Hoa đều ám chỉ hắn thích nàng, nhưng chính hắn lại không chịu mở miệng nói ra chữ, còn đem nàng cự ra ngàn dặm. Như thế, nàng cho dù muốn cùng hắn tiến triển, cũng không có cơ hội a!
“Phu nhân, ngươi là muốn mượn Triển Cảnh để buông tha cho Tịch Băng Toàn?” Thanh âm lãnh đạm đánh gãy dòng suy nghĩ trong Ngự Thiên Dung.
Vẻ mặt mỉa mai của Phượng Hoa xuất hiện ngay trước mặt Ngự Thiên Dung. Ngự Thiên Dung gục đầu xuống, cảm thấy thập phần bất đắc dĩ! Vì sao lại bị tên miệng độc vang danh này nghe hết a?
“Phu nhân, nếu ngươi làm thế không phải vì muốn trốn tránh, mà thật muốn buông tha, vậy thì cứ nói cho Tịch Băng Toàn một câu gọn gàng dứt khoát đi!”
“Phượng Hoa, ngươi —— “
Phượng Hoa hai tay ôm ngực, “Ta thế nào?”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn như vậy, chung quy chỉ có thể thở dài một hơi, “Phượng Hoa, ngươi thật sự là rất hà khắc! Gần đây hình như là ta làm cái gì, ngươi đều không hài lòng. Rốt cuộc là ta đắc tội gì với ngươi?”
Phượng Hoa hừ lạnh một tiếng, “Ngươi quá ngu ngốc!”
Ách! Những lúc không thể câu thông vẫn là trầm mặc rời đi thì hơn! Ngự Thiên Dung xoay đầu rời đi, “Phượng Hoa, ngươi rất cố chấp!”
“Hắn cố chấp, còn ngươi là nữ nhân không chỉ cố chấp mà còn khiến người ta không nghĩ hận cũng khó!” Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến.
Thân thể Ngự Thiên Dung cứng đờ, xoay người thì thấy vẻ mặt hàn sương của Tịch Băng Toàn, trong lòng nhịn không được ai thán một tiếng: ông trời a, vì sao nàng thật vất vả quyết định cởi mở một lần, liền liên tục bị người ta bắt quả tang, bắn pháo đáp trả? Nếu sớm biết Phượng Hoa và Tịch Băng Toàn đều nghe được, có chết nàng cũng sẽ không nói mấy câu đó với Triển Cảnh!
Phượng Hoa liếc mắt nhìn Tịch Băng Toàn, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, cười nói: “Phu nhân, ta thấy ta nên đi làm việc thôi, ngươi là chủ tử, ta cũng không thể đắc tội.”
Ách! Nói dối, mới nãy còn đang phê bình mình, giờ thấy Tịch Băng Toàn đến liền bày đặt ra vẻ người tốt, thật đáng giận!
Phượng Hoa tiêu sái rời đi, Tịch Băng Toàn lạnh như băng nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, chỉ nhìn chằm chằm, cái gì cũng không nói, nhìn đến mức Ngự Thiên Dung cảm thấy dưỡng khí chung quanh đều loãng, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, đánh vỡ trầm mặc, “Ừm, ta…”
“Ta gạt hết những chuyện quan trọng trong Tịch phủ đến tìm ngươi, vậy mà ngươi đối đãi ta thế này sao?” Tịch Băng Toàn thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt nồng đậm bất mãn.
Ha ha, chuyện này và chuyện kia không cần gộp lại một chỗ a! Nhưng mà, sao cứ cảm thấy mình có chút hơi quá a?
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
54 chương
104 chương
172 chương
888 chương