“Phu nhân, nơi ngươi từng sống là ở đâu?” Ngự Thiên Dung còn đang đắm chìm trong kí ức, bất giác trả lời: “Hiện đại a, tự do tự tại xã hội dân chủ.” “Hiện đại? Là nơi nào?” A! Ngự Thiên Dung cả kinh, bừng tỉnh nhìn sang vẻ mặt kinh ngạc của Phượng Hoa, vội vàng ha ha cười, “Đó là một nơi nhỏ, ta xem như lời trời đất của riêng ta, cái tên đó là ta đặt bừa vậy thôi.” Phượng Hoa hồ nghi nhìn nàng, này là nói dối đi! Vì sao lại phải giấu diếm, mà giấu cái gì a? “Được rồi, nãy giờ chỉ nói mấy chuyện không đâu, ngươi tìm ta vì muốn hỏi chuyện Tịch Băng Toàn sao?” Ngự Thiên Dung vội vàng nói sang chuyện khác, tránh cho hắn dây dưa nhiều quá. Phượng Hoa nhìn nàng một cái, “Còn có một việc, ta muốn nói cho phu nhân.” “Việc gì?” “Phu nhân bị người ta hạ cổ độc.” Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, “Thật không, rất khó giải sao?” “Sao phu nhân không sợ?” “Ta sợ đến mức run lên đây!” Ngự Thiên Dung nhìn hắn cười nói. Phượng Hoa lắc đầu, thản nhiên nói: “Hẳn là đã có người đến nói cho phu nhân biết trước đi!” Ngự Thiên Dung ngẩn ngơ, hắn biết Tịch Băng Toàn đến đây? “Là người của Tịch Băng Toàn đúng không?” Nga, nguyên lai là đoán mò, “Tùy ngươi nghĩ đi! Cứ nói cho ta biết có phải là rất khó giải hay không là được.” “Tạm thời mà nói, xác thực khó giải. Ta vừa mới nói chuyện với Độc Quái, thật đáng tiếc, hắn không am hiểu mấy thứ cổ độc này.” Quả nhiên nói giống như Tịch Băng Toàn! Ngự Thiên Dung thở dài, “Vậy thuận theo tự nhiên đi!” “Phu nhân không hỏi ta có biện pháp khác không sao? Hay là phu nhân lại đem hy vọng ký thác ở Tịch Băng Toàn, cho rằng hắn có thể hỗ trợ giải quyết?” Ngự Thiên Dung nghi hoặc đánh giá Phượng Hoa, “Phượng Hoa, ngươi làm sao vậy? Hôm nay tựa hồ rất có hứng thú với Tịch Băng Toàn a, lại giống như có chút không hài lòng. Là ai trêu chọc ngươi?” “Ta chỉ là không hiểu thái độ của phu nhân mà thôi. Ngươi nếu thích Tịch Băng Toàn, vì sao trước đây lại hạ lệnh không cho hắn vào Hội Họa Viên, vì phòng bị hắn tới gần ngươi, còn để Phượng Hoa đi tìm Độc Quái học độc. Nhưng sau đó lại tiếp tục hợp tác làm ăn với hắn, hắn có chuyện gì, ngươi lại lo lắng cho hắn… Ngươi rốt cuộc là muốn rời xa hắn hay là không thể buông tay?” Ách! Chất vấn nàng sao? Ngự Thiên Dung nhíu mày, trước giờ nàng vốn không thích người khác hỏi mình chuyện cảm tình, chuyện cảm tình là chuyện riêng của hai người, người khác nhúng tay vào cũng không thay đổi bao nhiêu. Ngự Thiên Dung cúi đầu tiếp tục đánh đàn, “Ngươi vì sao muốn biết vấn đề này?” Ngữ khí lộ ra xa cách. Phượng Hoa nhìn không tới ánh mắt của nàng, nhưng vẫn nghe ra ngữ khí hờn giận của nàng, từ lúc nhận thức nàng tới nay, tựa hồ đây là lần đầu tiên nghe nàng dùng loại ngữ khí như vậy, “Phu nhân không muốn trả lời thì thôi.” “Chuyện tình cảm, ta không muốn phải đi giải thích với bất kỳ ai. Phượng Hoa, mấy người các ngươi tuy trên danh nghĩa là hộ vệ của ta, nhưng mà, ta đã xem các ngươi như bằng hữu của mình, là bằng hữu có thể giúp đỡ cho nhau. Nhưng cho dù là bằng hữu, ta cũng không muốn chuyện tình cảm riêng tư của mình bị các ngươi can thiệp, ta… Thích tự mình lựa chọn.” “Cho dù sẽ bị thương đến vỡ thành từng mảnh nhỏ cũng không hối hận sao?” Giọng nói mơ hồ thản nhiên của Phượng Hoa mang theo một loại hương vị khiến người ta khó nén bi thương. Ngự Thiên Dung nhịn không được giương mắt nhìn hắn, “Ta sẽ không! Cho dù sẽ như vậy, câu trả lời của ta vẫn là không hối hận. Đời người ngắn ngủi vô cùng, nếu không thử thể nghiệm vài lần trong sinh mệnh ngắn ngủi này thì làm sao biết được tư vị cuộc sống? Tình yêu không phải là toàn bộ nhân sinh, nhưng nhân sinh nếu không có tình yêu cũng rất tiếc nuối.” Phượng Hoa giật nhẹ khóe môi, gợi lên một chút trào phúng, “Vậy, phu nhân đã theo đuổi được đến loại tình cảm mà mình muốn chưa?” Ngự Thiên Dung tâm đau xót, đúng vậy, đau đớn, nàng cảm thấy rất đau! Nếu không ai hỏi ngươi, ngươi cứ vậy mà giấu dưới dưới đáy lòng, nhưng đến khi có người hỏi, cái đau mà ngươi che dấu bấy lâu sẽ càng đau thêm gấp bội, khiến ngươi chua sót đến trong cổ họng, đến nuốt cũng thấy đau… Những ngón tay đặt trên dây đàn đột nhiên vuốt mạnh một cái, kéo ra một chuỗi âm phù trào dâng, tựa hồ đang phát tiết ủ dột trong lòng chủ nhân. “Không có, có lẽ cả đời cũng không tìm được!” Ngự Thiên Dung nói xong liền đứng lên, tuyệt nhiên rời đi. Đúng vậy, có người không cầu mà cũng có thể có được tương tư đậu đỏ quý giá trong nhân gian, có người cho dù dùng cả đời, cũng không có được tình yêu mà mình muốn! Vận mệnh của nàng sẽ là thế nào, đại khái chỉ có ông trời mới biết! Phượng Hoa nhìn bóng dáng cô tuyệt kia, chợt giật mình, nàng đang tức giận, hay là tức giận thành xấu hổ? Không, cũng không phải, nàng hẳn là đang bi ai đi! Vì chính mình sao? Xem ra là chính mình rất tàn nhẫn, đạp đến chỗ đau của nàng! Hắn hiểu con người Ngự Thiên Dung, trong quá khứ là có tình với Nam Cung Tẫn nhưng tới thủy tới chung vẫn bị Nam Cung Tẫn bài xích, thậm chí đến khi thành phu nhân của Nam Cung Tẫn rồi vẫn là người đang thương, không có được một nửa điểm quan ái từ Nam Cung Tẫn… Nay đâu, nàng nói mình đã quên hết mọi chuyện trước kia, là quên thật, hay là bị nàng phong ấn tận đáy lòng, không muốn nghĩ đến? Nếu nói nàng thật là giả trang mất trí nhớ, như vậy, hiện tại nàng lại rất khác với trước kia, thực làm cho người ta khó hiểu! Bóng dáng người nọ biến mất khỏi tầm mắt Phượng Hoa, hắn vuốt dây đàn, đứt quãng tấu ra một chuỗi âm phù… Tương tư đậu đỏ? Nàng muốn chính là chân chính tương tư đậu đỏ sao?