Tam phu bức tới cửa, phu nhân thỉnh thú
Chương 181 : Bảo vật
Trầm Mộng Vân liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, chủ động mở miệng nói: “Nha đầu, tỷ cũng đi hỗ trợ!”
“Không được, Trầm tỷ tỷ hãy lưu ở nhà giúp muội giữ nhà đi.” Ngự Thiên Dung nhìn sang Trì Dương, “Trì Dương, ngươi đi báo cho Hạ Duyệt, bảo hắn tìm vài người đến hỗ trợ Phượng Hoa, hắn cứ tiếp tục quản lý chuyện ở cửa hàng là được, sau đó ngươi đến giúp Triển Cảnh, nhắn với hắn, không cần khách khí với kẻ địch.”
“Vâng, phu nhân.” Trì Dương lĩnh mệnh rời đi.
Trầm Mộng Vân nhìn nàng hỏi: “Nha đầu, muội không đi?”
Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ, “Muội không có võ công, biết phải đi thế nào, đi theo bọn họ chỉ là làm chậm tốc độ của bọn họ mà thôi.”
“Tỷ cũng đi đi, như vậy muội cũng yên tâm hơn.”
Ngự Thiên Dung cười cười, “Tỷ tỷ không cần phải đi, Độc Quái tiền bối tự nhiên sẽ đi, có hắn đi, lo lắng của muội đã ít một nửa.”
Thì ra là thế! Trên mặt Trầm Mộng Vân lộ ra một màu phiền muộn, hắn đối với đồ đệ còn nhiệt tâm hơn so với mình, nếu cứ cố ý gả cho hắn, có lẽ thật sự là tự mình làm khổ mình! Ha ha… Thực không hiểu bản thân mình đang kiên trì cái gì nữa!
Thấy Trầm Mộng Vân có vẻ mất mát, Ngự Thiên Dung không khỏi quan tâm hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ là thật tâm muốn gả cho Độc Quái tiền bối?”
Trầm Mộng Vân cười khổ nói: “Thật tâm? Ai biết được! Thôi, đừng nhắc tới hắn nữa, nha đầu, muội vừa mới nói mình không biết võ công, nghe ý của ngươi là hy vọng chính mình hội võ?”
“Đúng vậy!”
“Hay là để tỷ dạy cho muội một bộ khinh công và một bộ chưởng pháp, chỉ cần muội không truyền ra ngoài là được.”
Ngự Thiên Dung nghe vậy, kinh hỉ nhìn Trầm Mộng Vân, “tỷ là nói, muội hiện tại cũng có thể học?”
“Ừm.”
“Nhưng là, học võ không phải cần nội lực tu vi sao, muội hiện tại mới bắt đầu học, vậy đến năm nào tháng nào mới luyện ra nội lực tốt a?”
Trầm Mộng Vân ha ha cười nói: “Thoạt nhìn cứ tưởng tính tình muội thực trầm ổn, sao bây giờ lại gấp lên thế này? Đúng vậy, người bình thường tu luyện nội lực trừ bỏ cơ thể có thiên phú, còn cần nhiều năm kiên trì, bất quá, cũng có biện pháp giúp người ta thần tiến bộ.”
Nghe vậy, Ngự Thiên Dung hai mắt đều sáng, kéo kéo ống tay áo Trầm Mộng Vân, “Biện pháp gì?”
“Chính là bảo Độc Quái lão nhân dâng ra bảo bối Hồng Liên của hắn, kết hợp với Ngưng Thần Đan của ta, hai thứ hợp nhất, có thể cho người dùng tăng bán trăm công lực, tương đương với người bình thường tu luyện bốn năm mươi năm nội công, cũng đủ cho ngươi học tập khinh công bộ pháp và chưởng pháp của ta.”
Ách, thần dược! Ngự Thiên Dung có chút do dự nhìn Trầm Mộng Vân, “Này —— hình như không ổm lắm a, loại dược quý giá như vậy, ta nghĩ, Độc Quái tiền bối cũng sẽ không có nhiều, ta —— “
“Đúng là không nhiều lắm, đó là bảo vật của phụ mẫu tỷ lúc sinh tiền đã tiêu phí mười mấy năm tâm huyết, trước khi qua đời đã giao một thứ cho hắn, một thứ cho tỷ. Hồng Liên và Ngưng Thần Đan, mỗi loại có ba phần, chúng ta mỗi người đổi một phần cho nhau ăn, nay hai người đều lưu lại một phần cuối cùng.”
“Vậy ta càng không thể lấy.” Ngự Thiên Dung tiếc hận thở dài, vật trân quý như vậy, là di vật cha mẹ người ta, nàng sao có thể không biết xấu hổ mà lấy.
Trầm Mộng Vân nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Đây xem như quà lễ gặp mặt của người tỷ tỷ này đưa cho muội, muội không thu chính là khinh thường tỷ, không muốn nhận nghĩa tỷ này!”
Ách ——
Trầm Mộng Vân lại nói: “Kỳ thật tỷ còn có một chút tư tâm, tạm thời không thể nói cho muội, chỉ là, mong muội hãy tin tưởng tỷ, ta, Trần Mộng Vân tuyệt đối không có ý hại ngươi, phần kia của hắn, tỷ cũng sẽ giúp muội muội lấy về. Dù sao hai người chúng ta đều đã dùng qua, vật cực tất phản, chúng ta cũng không thể dùng thêm nữa, cho muội cũng coi như là duyên phận của chúng ta.”
Ngự Thiên Dung còn định cản lại, bọn họ tuy không thể dùng, nhưng có thể giữ lại đứa nhỏ của bọn họ dùng a, nàng cũng không muốn vô quen vô cớ nhận vật quý, như vậy rất không an tâm a! Tuy rằng nàng thực muốn có nội lực cao thâm, võ công cường đại để bảo hộ chính mình! Trầm Mộng Vân lại không cho nàng nhiều lời, xoay người rời đi tìm Độc Quái.
Không biết vì sao, khi Ngự Thiên Dung nhìn thấy trong mắt Trầm Mộng Vân hiện lên tia quyết liệt, trong lòng bỗng nhịn không được đau xót, cảm giác đau lòng cứ thể tỏa ra!
“Phu nhân, Bùi phu nhân ở ngoài cửa cầu kiến.” Một tiểu nha hoàn vội vàng đi tới.
Bùi phu nhân? Ngự Thiên Dung mặt nhăn mày nhíu, nói với tiểu nha hoàn: “Thỉnh Bùi phu nhân đến phòng khách đi, lát nữa ta sẽ ra.”
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
54 chương
104 chương
172 chương
888 chương