Tam phu bức tới cửa, phu nhân thỉnh thú
Chương 160 : Ép buộc
Nghe vậy, Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Người như vậy xác thực không cần cứu.”
Hàn Minh cũng cười nói: “Đúng vậy a, bất quá Vô Thần Bà Bà là người không màng danh lợi nhất, một lần cũng không mơ ước bảo châu của ta, cho nên mỗi lần chúng ta tuy rằng thất bại mà về, nhưng cũng là an toàn trở về.”
Vô Thần Bà Bà lãnh đạm liếc hắn một cái, “Bớt nói chuyện vô nghĩa đi, nhanh đi tìm phương hướng đi!”
Hàn Minh nhún nhún vai, nhìn quanh bốn phía, bấm đốt tay nhẩm tính: “Trong những hướng của ngũ hành bát quái, chúng ta đã thử qua sáu hướng, chỉ còn lại hai hướng Tây Nam, Tây Bắc là chưa thử. Ngự cô nương, ngươi nói, chúng ta nên tuyển hướng nào?”
“Tây Nam.” Ngự Thiên Dung không chút do dự lựa chọn.
Hàn Minh có chút kinh ngạc, “Vì cái gì?”
“Không có gì, trực giác mà thôi.” Ngự Thiên Dung mặt không chút xấu hổ trả lời, làm cho Hàn Minh há hốc mồm.
Tịch lão tổ nhìn bãi cỏ hoang vắng, gật gật đầu, “Nghe Ngự cô nương đi!”
Hàn Minh nhìn sang Vô Thần Bà Bà, Vô Thần Bà Bà mặt không chút thay đổi, “Đánh cược nàng đi!”
Vì thế bốn người bắt đầu đi về hướng Tây Nam…
Đi từ đến giữa trưa, đoàn người miệng khô lưỡi khô, nhưng lọt vào tầm mắt vẫn là những bụi gai. Ánh mắt Ngự Thiên Dung khẽ trầm xuống, Tịch lão tổ thoạt nhìn đã thực mệt mỏi, nếu lại tiếp tục đi, bà không chừng sẽ chịu không nổi, “Lão tổ, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi!”
Tịch lão tổ gật gật đầu, bà quả thật mệt mỏi, sống an nhàn sung sướng quá lâu, nay chỉ mới đi đường chừng nửa ngày đã khó chịu. Ai, người già đúng là không còn dùng được a!
Ngự Thiên Dung đỡ bà ngồi xuống một tảng đá, “Lão tổ, bà chờ một chút, ta đi tìm chút nước đến uống.”
Ở trong địa lao đi ra, thứ duy nhất nàng mang theo chính là một cái ấm trà. Ngự Thiên Dung xách ấm trà đi tìm nguồn nước, vừa đi vừa quan sát cảnh quang bốn phía.
Nàng phát hiện khu rừng hoang này không phải là một khu rừng hoang thực thụ, tuy rằng thoạt nhìn là toàn một mảnh bụi gai, bất quá, chừng không xa lại có một hai cây cổ thụ cao lớn sừng sững, chỉ là chúng rất thưa thớt, nếu không để ý cũng rất dễ dàng bỏ qua. Hơn nữa, dọc theo đường đi có không ít nguồn nước, căn cứ theo quan sát của nàng, những nguồn nước này là một dòng suối nhỏ, nhưng đều bị ai đó ngụy trang, đầu đuôi đều bị che dấu, khiến cho mỗi chỗ thoạt nhìn đều là một cái hồ nhỏ.
Đi không xa, quả nhiên nghe được tiếng nước chảy, Ngự Thiên Dung nhìn chăm chú vào ảnh ngược của mình trong nước, sắc mặt của nàng cũng không tốt lắm, xem ra không thể cứ tiếp tục đi như vậy được!
“Ngự cô nương, tìm được chưa?” Sau lưng truyền đến tiếng của Hàn Minh.
Ngự Thiên Dung quay đầu lại cười: “Tìm được rồi.” Nói xong xoay người lại múc nước, múc xong thuận tiện rửa mặt một chút, làm cho bản thân tỉnh táo được phần nào.
“Để ta đến giúp ngươi!” Hàn Minh nhận lấy ấm trà trong tay nàng, “Đi thôi, Tịch lão tổ đang lo lắng cho ngươi a, bảo ta đến xem, miễn cho ngươi bị thương.”
Ngự Thiên Dung đứng lên duỗi người, hít sâu thở mạnh một hơi, “Ừm, cám ơn ngươi.”
Theo đường cũ trở về, Ngự Thiên Dung nhẹ giọng hỏi: “Hàn công tử, ngươi cảm thấy lựa chọn của ta có chính xác không?”
“Không biết, bất quá, dù sao vẫn cứ thử xem, đều đã thất bại nhiều như vậy lần, không sao cả.”
Không sao cả sao? Ha ha, Ngự Thiên Dung thản nhiên cười, kia tươi cười làm cho Hàn Minh lúc lơ đãng quay đầu nhìn lại cư nhiên có chút buồn bã, nàng chẳng lẽ sẽ không lo mình thất bại sao?
“Ngọc bình trì trời cao, điểu ngôn độ tùng môn.
Hôm qua đăng lâm chỗ, chư phong kịch để tồn.
Vân sinh cam tại hạ, chướng ra ngươi gì tôn.
Dõi mắt vô cùng tận, không thanh mạt nhất ngân.*”
Ngự Thiên Dung nhìn phong cảnh xa xa, cười nhẹ.
* Ta đã cố tìm, nhưng mãi vẫn không ra bài thơ này bài thờ gì…
Hàn Minh quay đầu nhìn nàng, “Bài thơ này Ngự cô nương tên là gì? Nghe khiến cho đáy lòng người ta thật mất mát!”
“Thật không? Tùy tiện đọc, nhàm chán mà thôi. Hàn công tử đã ở trong địa bao nhiêu năm?”
“Ba năm.”
“Nói như vậy, cứ nửa năm ngươi bỏ trốn một lần?”
“Ha ha, đúng vậy, bất quá vận khí cũng tốt.”
Ngự Thiên Dung gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Mỗi lần thất bại, ngươi trở về cũng không bị phạt sao?”
“Bị phạt? Người kia chính là cao ngạo nhìn chúng ta, nói, có bản lĩnh thì chạy ra, đừng để hắn lại nhìn thấy chúng ta.”
“Nga, hắn thật đúng là tự tin a!”
Hàn Minh đá đá hòn sỏi dưới chân, tức giận bất bình, “Hừ, hắn chính là một tên bị thần kinh, ăn no rửng mỡ, tự dưng làm ra cái rừng hoang để ép buộc người khác, quả thực chính là một tên ngược đãi cuồng!”
Ừm, nói rất đúng mấu chốt! Ngự Thiên Dung từ xa thấy Tịch lão tổ đang nhìn về hướng mình, liền lấy ấm trà từ tay Hàn Minh, “Để ta cầm đi, Tịch lão tổ hơn phân nửa đã rất khát.”
“Ngự cô nương, ngươi vì sao đối xử với bà lão đó tốt như vậy? Là vì người tên Tịch Băng Toàn sao?”
“Một nửa, một nửa.”
“Ngươi thích hắn?”
Ngự Thiên Dung liếc nhìn Hàn Minh một cái, “Đã từng thích. Hàn công tử, ngươi cũng thật bát quái!”
Ách, Hàn Minh xấu hổ nhìn sang chỗ khác, “Ta chỉ là tò mò, mang một lão nhân cùng đào tẩu thật không tiện.”
“Hàn công tử, ngươi lại đây, ta cho ngươi xem cái này! Chỉ cần nhìn, ngươi liền hiểu được ý của ta.” Ngự Thiên Dung ôn nhu cười.
Hàn Minh nao nao, nhưng không có chút nghi bước tới, chỉ thấy Ngự Thiên Dung lấy cây trâm duy nhất từ trên đầu xuống, cây trâm thoạt nhìn không có gì đặc biệt, chỉ là trọng có chút giá trị mà thôi…
“Ngươi ——” Hàn Minh không thể tin trừng lớn hai mắt nhìn Ngự Thiên Dung, thân thể lại không chịu khống chế, thẳng tắp ngã xuống.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
54 chương
104 chương
172 chương
888 chương