Tam phu bức tới cửa, phu nhân thỉnh thú
Chương 156 : Ám thần sơn trang
Hàn Minh thực không hài lòng nhìn Ngự Thiên Dung, “Quên đi, nể mặt Vô Thần Bà Bà, để ta kể cho ngươi nghe một chút.”
Ngự Thiên Dung thực cẩn thận nghe Hàn Minh giải thích, nửa canh giờ sau, nàng có một cái tổng kết: Ám Thần Sơn Trang là một môn phái giang hồ, trang chủ lai lịch mơ hồ, cao thủ trong trang nhiều như mây, ở trên giang hồ làm việc vừa chính vừa tà, giết người hay cứu người đều là một ý niệm, chỉ là còn chưa đi trêu chọc nhân sĩ chính phái, nên cũng không bị võ lâm nhân sĩ chính phái bất mãn.
Kết hợp với những điều mình biết, nàng cảm thấy nếu Ám Thần Sơn Trang thực có liên hệ với triều đình thì xem như có thể giải thích được. Bọn họ sở dĩ không gây xung đột với võ lâm nhân sĩ chính phái là vì muốn ẩn trốn trong giang hồ, thuận tiện vì triều đình phục vụ, mà rất nhiều người khả năng cũng không biết Ám Thần Sơn Trang có liên quan đến triều đình.
Đến tột cùng là phục vụ cho người nào trong triều đình đây?
Thôi, chuyện này trước để sang một bên, Ngự Thiên Dung nhìn Hàn Minh, thấp giọng hỏi: “Hàn công tử, mời ngươi nói cho ta biết, làm thế nào để đến tầng cuối của địa lao? Còn có, bố cục địa lao này là thế nào?”
“Hứ, nếu ta biết, có còn cần ngồi ở trong này sao?” Hàn Minh khinh thường liếc nhìn nàng một cái, âm lượng đồng thời hạ xuống thấp, “Bất quá, tầng cuối a, muốn đi xuống thực ra rất đơn giản, kìa, có thấy cánh cửa kia không, mở ra rồi đi xuống là đến nơi.”
Ngự Thiên Dung nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy một dãy tường đá nằm ở cuối địa lao, nếu không nhìn kỹ, căn bản không thể phát hiện dị thường, phải cẩn thận quan sát mới nhìn ra trên tường đá có hai đường rãnh song song, “Phải ấn cơ quan gì mới mở được?”
Hàn Minh kinh ngạc nhìn nàng, “Ta còn tưởng rằng ngươi là một nữ nhân ngu ngốc a! Không ngờ cũng có chút đầu óc! Ta đã quan sát bọn hắn, là phải dùng một cái chìa khóa để mở, về phần cái chìa khóa đó mở làm sao thì ta không biết, bởi vì mỗi lần bọn họ mở cửa đều có hai người che lại.”
“Cám ơn ngươi nhắc nhở. Không biết chìa khóa trong tay ai, mặt trên có người gác không?”
Hàn Minh gật gật đầu, bỗng nhiên nhắm mắt lại, “Có người đến.”
Ngự Thiên Dung không có nội lực đương nhiên nghe không hiểu, đến khi quay đầu nhìn lại thì Hàn Minh đã ngủ say, còn ngáy o o! Lại nhìn sang Vô Thần Bà Bà, cũng đã “Ngủ” mê từ hồi nào.
Không bao lâu sao, Ngự Thiên Dung nghe tiếng cửa đá mở, tiếp theo truyền đến hai loại tiếng bước chân, một lát sau lại thấy bốn người xuất hiện trước mặt mình.
Gì vậy nè, hai người kia đi đường không có ra tiếng động sao!
“Là các ngươi a!” Hai gã không tiếng động kia cư nhiên là tên hoàng sam nhân đã đến khách sạn bắt cóc nàng.
Một trong hai tên hoàng sam nhân mở miệng nói: “Ngự phu nhân, chủ tử chúng ta muốn gặp ngươi, nên bảo chúng ta đến đưa tin, nói ngươi chuẩn bị sẵn sàng, đêm nay mặt trời lặn, khi chủ tử trở về, chúng ta sẽ đến đón ngươi.”
Ách, còn cố ý đến thông báo một tiếng, cũng quá tôn trọng một phạm nhân như nàng nha?
Mà nàng có thể chuẩn bị cái gì sao? Hừ, rõ ràng là muốn cho nàng áp lực tâm lý đây!
Hoàng sam nhân truyền lời xong liền xoay người rời đi, tên còn lại trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu lại nhìn Hàn Minh, lạnh lùng nói: “Hàn thiếu hiệp, hy vọng ngươi đừng nhiều chuyện, Ngự phu nhân cũng không phải là người bình thường, các ngươi chơi không nổi đâu.”
Ôi chao? Tên đó biết hắn giả bộ ngủ!
Bị người ta nói phá, Hàn Minh cũng không thèm ngụy trang, mở mắt ra, nhe hai hàm răng trắng noãn, ha ha cười nói: “Yên tâm, ta không có hứng thú đi đùa bỡn với một nữ nhân không quen biết. Nhưng là hai vị a, rất có hứng trí a, lại lo lắng cho một nữ nhân như vậy, thật sự khiến ta không thể không tò mò cuộc sống của hai vị ở mặt trên có phải rất nhàm chán hay khong.”
Hoàng sam nhân hừ lạnh một tiếng, “Điều này không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần nhớ kỹ đừng trêu chọc Ngự phu nhân là tốt rồi.” Dứt lời hai gã hoàng sam nhân cùng nhau rời đi.
Ngự Thiên Dung tò mò nhìn Hàn Minh: “Ngươi quen biết bọn họ?”
“Từng quen biết.” Ánh mắt Hàn Minh lóe lên, lập tức lại nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
“Đừng ngủ, Hàn Minh, ngươi nói cho ta biết bọn họ là —— “
Vèo một tiếng, một thanh phi đao hiện lên, cắt đứt mấy sợi tóc bên mép tai Ngự Thiên Dung, “Ngự phu nhân, ta cũng phải nhắc nhở ngươi một câu, không nên hỏi thì đừng nên hỏi.”
Gã hoàng sam nhân đi mà quay lại, một đôi mắt lạnh trành Ngự Thiên Dung một hồi.
Ngự Thiên Dung sờ sờ lọn tóc bên tai, tóc thiếu một chút hèn chi cổ cứ có cảm giác man mát, võ công thật sự là cao, sợ là bọn Phượng Hoa cũng khó mà chống đỡ, đúng rồi, hai người Trì Dương, Phượng Hoa thế nào? “Uy, hộ vệ của ta thế nào?”
“Đã chết!” Hoàng sam nhân lạnh lùng trả lời, sau đó chân chính ly khai.
Ánh mắt lạnh lùng của Ngự Thiên Dung đảo qua bóng dáng gã hoàng sam nhân, nếu Trì Dương thật sự đã chết, nàng sẽ khiến cho người của Ám Thần Sơn Trang chôn cùng! Chỉ cần nàng có thể còn sống rời đi nơi này!
“Nữ nhân, ngươi có thể tin lời bọn hắn, bọn họ tuy đã là người của Ám Thần Sơn Trang, bất quá lời nói vẫn là có thể tin.”
Ngự Thiên Dung mắt lạnh đảo qua, “Câm miệng, người của ta sẽ không chết dễ như vậy!”
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
54 chương
104 chương
172 chương
888 chương