Tam phu bức tới cửa, phu nhân thỉnh thú
Chương 147 : Tứ hôn
Hoàng hậu tứ hôn?
Hôn nhân chính trị sao! Ngự Thiên Dung khẽ nhăn đôi mày thanh tú, “Lâm công tử, vị hoàng hậu này là mẽ của vị hoàng tử nào a?”
“A, là Thái Tử..”
A, thế thì rất đáng ngờ! “Không biết cô gái được tứ hôn là con nhà ai?”
“Ừm, hình như là cháu gái của Thái Phó.”
“Thái Phó? Không biết Thái Phó và hoàng hậu có quan hệ gì?”
Đáy mắt Vô Nhan lóe lên chút tinh quang, lại bình tĩnh trả lời: “Là phụ thân của hoàng hậu.”
A, quan hệ thật là gần gũi a! Ngự Thiên Dung ngồi bên cạnh bàn, nhẹ nhàng gõ mặt bàn, ánh mắt ngưng tụ ở không biết tên nơi nào đó, tựa hồ ở suy nghĩ sâu xa lại tựa hồ chính là đang dưỡng thần.
“Ngự phu nhân, ta thấy ngươi vẫn là mau rời Thanh Quốc đi, Tịch phủ nếu có nữ chủ nhân, nhiều phương diện sẽ thay đổi.”
Nữ chủ nhân? Ha ha… Tịch phủ, Tịch Băng Toàn! “Tịch Băng Toàn —— hắn đồng ý sao?”
Vô Nhan thở dài, “Chuyện này thì hắn đồng ý hay không đồng ý có ích gì? Vi phạm ý chỉ của hoàng hậu sẽ bị vấn tội, Tịch phủ cũng không thể làm chuyện đại nghịch bất đạo.”
Vậy nghĩa là không đồng ý! Khóe miệng Ngự Thiên Dung khẽ nâng lên sáng lạn tươi cười, Vô Nhan nhìn cũng không thất thần, nguyên lai nữ nhân này cười rộ lên cũng rất mị lực!
“Lâm công tử, ngươi nói, đám người áo đỏ dưới địa lao kia, nếu ta cho bọn hắn một cơ hội tự do, ngươi nghĩ bọn họ có chấp nhận hay không?”
A! Có ý gì, Vô Nhan chưng hửng, hồi lâu sau mới dè dặt hỏi: “Ý của ngươi là —— “
“Nhờ bọn họ làm giúp ta một chút chuyện, nếu làm tốt, ta sẽ thả bọn họ.”
“Thả?” Đơn giản như vậy?
Ngự Thiên Dung liếc nhìn hắn một cái, “Thế nào, Lâm công tử hình như không tin tưởng con người của ta.”
“Không phải, không phải, chỉ là tò mò thôi, chẳng lẽ Ngự phu nhân không lo bọn họ sau trở về sẽ quay lại tìm ngươi gây phiền toái?”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Đó là chuyện sau này, nếu bọn họ đã có được tự do rồi mà vẫn như trước, muốn trở về chịu chết, ta cũng không ngại lại hao tâm tốn sức một lần.”
Chết! Lại đến liền giết sao? Vô Nhan cảm thấy nàng thật sự là một nữ tử kiên quyết, nói hiểm cũng không đúng, nói không hiểm càng không đúng… Ngự Thiên Dung ngày xưa đã tiêu thất, nàng không hề là nàng sao? Làm sao Băng Toàn phát hiện nàng thay đổi, còn xả ra mối quan hệ mập mờ với nàng nữa?
“Lâm công tử, lời ta nói, ngươi còn chưa trả lời a!”
“Ừm, ta nghĩ bọn họ hẳn là chấp nhận thôi!” Vô Nhan theo bản năng trả lời, tên nào không đáp ứng mới là đứa ngốc!
Ngự Thiên Dung khẽ cười rộ lên, “Ta cũng nghĩ vậy.”
“Ngạch… Ta chỉ là cảm thấy là con người ta ai cũng yêu quý sinh mệnh nên sẽ chấp nhận…” Vô Nhan bừng tỉnh mới giật mình thấy mình tựa hồ nói lậu miệng, liền vội vàng giải thích.
Ngự Thiên Dung thản nhiên nhìn hắn, “Không cần giải thích, ta hiểu.” Nàng muốn hỏi cũng là kết quả này, bởi vì chỉ có hắn gật đầu, đám người áo đỏ kia mới tận tâm hết sức làm việc. Chính là nếu hắn còn muốn giấu diếm thân phận, nàng cũng không vội vã vạch trần, chỉ cần hắn không động thủ trước là được. Nghĩ vậy, Ngự Thiên Dung lại nói với hắn: “Lâm công tử, ngươi đã đồng ý với quan điểm của ta, như vậy, chuyện này liền giao cho ngươi đi xử lý đi. Hộ vệ của ta, một người phải bảo vệ ta, một người thì bị thương, đành làm phiền ngươi vậy.”
“Ách… Được, ngươi muốn bọn họ làm chuyện gì?”
“Ừm—— ngươi lại đây, ta nói cho ngươi…”
Ngự Thiên Dung nói thầm vào tai Vô Nhan. Trì Dương nhìn thấy sắc mặt Vô Nhan từ tái đến tái mét, nghĩ mà sợ. Sau đó Vô Nhan liền sờ sờ cánh tay mình, vội vã rời đi.
“Phu nhân, ngươi thực yên tâm để hắn đi làm?”
Ngự Thiên Dung ôn nhu nhìn tấm lưng kia, chậm rãi nói: “Nếu hắn làm, ta mới yên tâm!”
Trì Dương ngẫm lại cũng đồng ý, bất quá, làm như vậy có đáng không? Vì Tịch Băng Toàn mà tổn hại danh dự của phu nhân, chuyện này cũng không tốt a, nếu là bọn hắn, tuyệt đối không đồng ý! Đáng tiếc, hắn biết phu nhân sẽ không vì hắn phản đối mà thay đổi chủ ý, cho nên hắn vẫn lựa chọn trầm mặc!
…
Hai ngày sau, Thanh Quốc, khắp phố lớn ngõ nhỏ Thanh Châu đều lưu truyền một đoạn chuyện tình: Thanh Quốc Tiêu Dao Hầu, lúc ở Ly Quốc du ngoạn sơn thủy, tình cờ gặp gỡ một nữ tử Ly Quốc. Hai người chẳng những tình đầu ý hợp, ân tình còn bền chặt hơn vàng. Cách đây không lâu, Tiêu Dao Hầu còn đem nữ tử kia về Tịch phủ, nghe nói là chuẩn bị chọn một ngày tốt nhập môn.
Nghe nói, Tiêu Dao Hầu rất quan tâm đến nàng, mặc kệ nàng muốn làm gì, đều tận lực duy trì, thậm chí còn cho phép nàng nhất giới nữ lưu kinh thương mua bán…
Nghe nói, trước đây, Tiêu Dao Hầu còn mua cho nàng một tòa biệt viện ở Ly Quốc để sinh sống, chính mình cũng thường thường đến thăm nàng…
Nghe nói, nàng kia cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, hơn nữa trí tuệ hơn người…
Chuyện này được dân chúng phố lớn ngõ nhỏ Thanh Châu truyền tụng hấp tấp, sinh động, đương nhiên cũng rơi vào tai của cháu gái Thái Phó.
Ở tiểu viện ở quý phủ Thái Phó, từ trong một căn phòng nọ, truyền ra tiếng đồ vật bị đập vỡ… Nếu đẩy cửa đi vào sẽ thấy trên mặt đất đầy những mảnh vỡ, không biết đã là bộ bát trà thứ mấy bị ném, đã vậy còn đều là đồ gốm sứ trắng quý hiếm. Hai nha hoàn nơm nớp lo sợ đứng sau bức rèm cửa nhìn vào, do dự không biết nên nói thế nào mới tránh cho bản thân khỏi bị tai bay vạ gió.
Nữ tử thoạt nhìn mười bảy, mười tám tuổi, gò má trắng nõn xinh đẹp, hàng mi dày, cặp mắt to trong suốt, làn da trắng mịn như một khối ngọc đang tỏa sáng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không cần son mà vẫn đỏ, kiều diễm mỹ lệ, toàn bộ chính là một mỹ nữ! Nàng chính là cháu gái Thái Phó: Tấn Vô Song.
Trên thực tế, Tấn Vô Song ở Thanh Châu cũng thật là một mỹ nữ nhất đẳng, được các tài tử ở Thanh Châu xếp vào hàng thập đại mỹ nữ Thanh Châu.
Chỉ là giờ phút này, khuôn mặt nàng bị phẫn nộ làm phá hư mỹ cảm, khiến bọn nha hoàn đều run rẩy sợ hãi. Nguyên nhân đương nhiên là lời đồn đãi khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
54 chương
104 chương
172 chương
888 chương