Tam phu bức tới cửa, phu nhân thỉnh thú

Chương 142 : Tạm thời không đi

Không an ổn? Ngự Thiên Dung nghi hoặc nhìn Kẻ Mang Mặt Nạ, “Vì sao? Chẳng lẽ sắp có chiến tranh? Có người muốn làm phản?” Kẻ Mang Mặt Nạ kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng, “Sư muội, ngươi mất trí nhớ ngay cả chuyện thường thức này cũng quên sao? Nơi mà ngươi đang ở chính là Tịch phủ, ngươi có biết địa vị của Tịch phủ ở Thanh Quốc không? Chỉ riêng câu ngươi vừa mới nói kia, nếu bị người hữu tâm nghe được, rất có khả năng sẽ mang đến phiền toái lớn cho Tịch Băng Toàn.” “Nga, vậy sao!” Nhìn bộ dạng không thèm để ý của nàng, Kẻ Mang Mặt Nạ bất đắc dĩ, Ngự Thiên Dung nhìn hắn, “Vậy, ừm, sư huynh, ngươi… Dù sao cũng phải nói cho ta biết một cái tên đi nha?” “Ngay cả tên của ta cũng quên?” Ngự Thiên Dung ném cho hắn một cái liếc xem thường, tức giận nói: “Vô nghĩa, đã nói là mất trí nhớ, mọi chuyện đều quên không còn một mảnh.” “Lam Tĩnh Phong. Lam nghĩa là màu lam, tĩnh nghĩa là im lặng, phong nghĩa là gió.” “Ừm—— cái tên thực tao nhã.” Ngự Thiên Dung nhìn hắn, không biết khuôn mặt dưới lớp mặt nạ này như thế nào, có khi nào lại là một vị soái ca không a? “Sư muội, ngươi nghe ta, nhanh chóng rời đi nơi này đi! Tịch Băng Toàn có lẽ sẽ không hại ngươi, nhưng là, những người khác đều đối hắn như hổ rình mồi, ngươi lưu lại chỉ khiến bản thân bị nguy hiểm mà thôi.” Xí, làm gì phải nói nghiêm trọng như vậy, nàng thấy Tịch Băng Toàn đâu có chút gì sợ mưa to gió lớn. “Sư muội!” “Nga, sư huynh a, có cái gì chỉ giáo?” Ngự Thiên Dung cười hì hì nhìn Lam Tĩnh Phong, một chút cũng không thèm để ý đến nguy hiểm mà hắn nói. Lam Tĩnh Phong vỗ vỗ trán, hắn thật sự là hối hận, nếu sớm biết sư muội biến thành loại tính tình này, hắn sẽ không đến giúp vui, cứ nghe lời sư phó, để nàng tự sinh tự diệt đi! Vẫn là sư phó anh minh a! Chỉ trách mình lòng mềm yếu! “Sư huynh, ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Có cần ta gọi Tịch Băng Toàn đến bắt mạch cho ngươi, hắn y thuật cũng không tệ lắm đâu!” “Ngươi ——” Lam Tĩnh Phong buồn bực quay đầu đi chỗ khác, “Sư muội, sư phó chúng ta đã sớm truyền thụ không ít dược lý, chút bệnh tật bình thường không cần người khác hỗ trợ. Ngươi chẳng lẽ cũng quên?” Ngự Thiên Dung há hốc mồm, lập tức gật gật đầu, “Đúng vậy, sư huynh, ngươi không nói ta còn không biết đâu! Vậy làm sao bây giờ? Hay là ngươi dạy ta đi?” Dạy nàng? Lam Tĩnh Phong lập tực lui ra sau hai bước, “Sư muội, ta đã nhắc nhở ngươi, có đi hay không tùy ngươi, ta còn phải đi hoàn thành nhiệm vụ cho sư phó, lần sau gặp lại!” “Đứng lại!” Ngự Thiên Dung định đưa tay kéo hắn, đáng tiếc, Lam Tĩnh Phong võ công rất cao, nàng ngay cả góc áo cũng chưa chạm đến thì Lam Tĩnh Phong đã biến mất. Phượng Hoa thiểm tiến vào, nhìn nàng hỏi: “Phu nhân, cần đuổi theo không?” “Thôi mặc kệ hắn đi!” “Phu nhân, hắn thật là sư huynh ngươi?” “Ai mà biết được.” “Phu nhân —— “ “Ngươi không nghe thấy là ta nói mất trí nhớ rồi sao!” Ngự Thiên Dung bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái, quang minh chính đại nghe lén còn bày đặt dong dài. Phượng Hoa giật giật khóe môi, phu nhân rõ ràng là trả lời có lệ a! Ít nhất, hắn tuyệt không cảm thấy nàng là người mất trí nhớ, cũng không biết cái tên Lam Tĩnh Phong kia sao cứ thế là tin? Trên vai trái phu nhân chẳng lẽ có dấu hiệu sư muội? “Phượng Hoa, có rảnh thì đi điều tra tin tức của kẻ địch cho ta đi!” Phượng Hoa khó xử, nhíu mày nhìn nàng, “Phu nhân, ngươi không nghe Lam công tử nói Thanh Quốc sắp không an ổn sao? Phu nhân không định rời đi sớm một chút?” “Gấp cái gì, còn không có thu được gió thổi cỏ lay đâu!” “Phu nhân là vì Tịch Băng Toàn lo lắng đi!” Phượng Hoa lạnh nhạt nói một câu. Ngự Thiên Dung kỳ quái nhìn hắn, “Vì sao nói như vậy?” “Không phải sao, tuy rằng phu nhân không biết địa vị của Tịch Băng Toàn ở Thanh Quốc, cũng không truy cứu thân phận Tịch Băng Toàn rốt cuộc là gì, nhưng trong lòng phu nhân hẳn là rất rõ ràng, hắn không phải một dân chúng bình thường. Lúc nãy nghe Lam công tử nói, chỉ sợ phu nhân đã sớm nghĩ tới nếu xảy ra chuyện lớn, Tịch Băng Toàn cũng sẽ lâm vào phiền toái, phu nhân liền nghĩ đến nên lưu lại, để xem mình có thể giúp được gì không!” Ngự Thiên Dung trợn tròn mắt, chỉ trong chốc lát như vậy, Phượng Hoa liền giúp nàng liên tưởng đến này đó, thật đúng là… Rất tri kỷ a! “Phượng Hoa, ngươi biết xem bài Tarot?” A? Cái gì là Ta – rốt? “Là loại đạo cụ chuyên môn giúp đọc thấy ý nghĩ của người khác.” Ách! “Thôi được rồi, Phượng Hoa, ngươi để ý quản ta nghĩ như thế nào, hiện tại, chúng ta nên giải quyết vấn đề của bọn người áo đỏ trước đi!” Lo lắng cho Tịch Băng Toàn? Nàng có lo lắng sao? Không biết. Dù sao hiện tại nàng không rảnh để đi lo lắng chuyện Thanh Quốc có an ổn hay không. Chuyện hiện tại cần lo lắng chính là Tịch Băng Toàn có thể trở thành kẻ địch của nàng hay không a! Phượng Hoa chẳng lẽ cảm thấy mình sẽ là một nữ nhân vì cảm tình mà mất đi lý trí? Ai, xem ra sự hiểu biết giữa nàng và bọn họ cần tăng mạnh nha! “Phu nhân, giết hắn, sau đó diệt toàn bộ Thất Vong Môn, như vậy, diệt cỏ tận gốc, không có hậu hoạn.” Phượng Hoa thực không phụ trách đề nghị. Đương nhiên, đổi lấy là một cái mắt lạnh, “Ngươi giết người riết rồi quen tay à? Mạng người là mạng trời a, ngươi sao có thể xem mạng người như cỏ rác vậy!” “Phu nhân, kỳ thật đám người áo đỏ bị bắt lần này đã sớm đáng chết! Ngươi không giết bọn hắn, sau khi bọn họ được cứu, thế nào cũng trở về giết ngươi! Lòng dạ nữ nhi là không được.” “Ngừng! Ngừng!” Ngự Thiên Dung vội vàng xua tay, “Phượng Hoa, ngươi đừng ở chỗ này giựt dây ta, ta sẽ không tùy tiện giết người, không đến tất yếu sẽ không giết, đây là nguyên tắc của ta!” Phượng Hoa thấy nàng không nhượng bộ, tiếp tục nói, “Phu nhân, làm việc không thể không sạch sẽ, như vậy mới có thể giảm bớt hậu hoạn.” “Ai, được rồi, đừng nói chuyện giết người nữa, nói chuyện khác đi!” “Nga, vậy ta mời Tịch công tử đến cho phu nhân đi, Phượng Hoa là sát thủ, chuyện thường làm nhất chính là giết người, lời thường nói nhất cũng là giết…”