Tam phu bức tới cửa, phu nhân thỉnh thú
Chương 137 : Vô nhan bi ai
Vô Nhan vạn vạn không ngờ Tịch Băng Toàn cư nhiên không giải được độc của nàng, khó trách chính hắn cũng không thể động thủ. Nguyên lai việc làm quân tử là chuyện không thể không làm!
“Ha ha, phu nhân thật sự lợi hại, ta…”
“Lâm công tử a, con người của ta có một khuyết điểm, đó là không thích nói giỡn, nếu ai làm ta mất hứng, hoặc là đang lúc ta mất hứng mà xông lên, ta đều rất nhỏ nhen.”
Vô Nhan trong lòng cảm nhận được một chút tuyệt vọng, “Phu nhân hiện tại tâm tình không tốt?”
Ngự Thiên Dung càng sáng lạn cười rộ lên, “Đúng vậy, nhãn lực của Lâm công tử quả nhiên thật tốt, ta cười tươi như vậy mà ngươi còn đọc ra tâm sự của ta! Ai, thật không đành lòng cho ngươi chịu tội a!”
Vô Nhan nghe vậy, trong lòng cả kinh, hắn sắp chịu tội?
“Lâm công tử a, nói thật cho ngươi biết, lúc nãy ta cứ nghĩ là cái tên môn chủ chết tiệt của Thất Vong Môn phái bọn người áo đỏ đến tập kích ta, cho nên ta dùng một loại dược có hơi độc một chút, tuy rằng không đến mức lấy đi tính mệnh, nhưng sẽ khiến người ta không thể nhúc nhích ba ngày ba đêm. Bởi vậy trước khi độc tính được giải, chuyện ăn ở của ngươi đều phải nhờ người khác đến chiếu cố! Càng không may, giải dược của loại độc này, ta vừa vặn dùng xong rồi a! Thật khó quá!”
Cái gì? Ba ngày ba đêm!
Vô Nhan thạch hóa, biểu tình cũng không có, vốn sẽ không động đậy, nay càng giống một pho tượng đá.
“Phu nhân, ta thấy không bằng mời Tịch công tử đến xem, có lẽ lần này hắn có thể giải!” Trì Dương không biết khi nào đã trở lại.
Vô Nhan cảm thấy mình chưa bao giờ mất mặt như vậy, nằm bẹp dí trước mặt một nữ nhân nha, còn thể thống gì nữa!
“Phu nhân, thôi bỏ đi! Cũng là ta sai, không nên để hắn hiếu kỳ như vậy.” Tịch Băng Toàn hợp thời xuất hiện.
Vô Nhan vừa nghe liền nổi giận, lời này nói cứ như đây là lỗi của hắn, rõ ràng là người này dụ dỗ hắn, giờ lại…
Tịch Băng Toàn bổ sung: “Phu nhân, hắn tuyệt đối không có ác ý, điểm ấy ta cam đoan!”
Ngự Thiên Dung nhìn Tịch Băng Toàn gật gật đầu, “Ừm, lời ngươi nói, ta đương nhiên tin, vậy thì cứ từ từ chiếu cố Lâm công tử ba ngày cho tốt đi, ta sẽ mau chóng thúc giục Phượng Hoa đem giải dược đến.”
“Được.”
Vô Nhan bi kịch bị người ta khiêng trở lại phòng, cửa phòng còn chưa đóng, Vô Nhan lập tức cả giận nói: “Tịch Băng Toàn, ngươi tính kế ta!”
“Huynh đệ tốt a, ta có nhắc nhở ngươi a! Ngươi chẳng lẽ không nghĩ, nếu có thể, ta sẽ buồn bực như vậy sao?”
“Ngươi! Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Ngươi thật muốn ta ba ngày ba đêm không thể nhúc nhích?”
Tịch Băng Toàn bất đắc dĩ nhìn hắn, “Không có biện pháp, ta giải không được. Phu nhân đã nói một sẽ không hai, nàng nói không có giải dược chính là không có, cho dù có, cũng sẽ không cho.”
Ách…
Bi thảm, vì sao hắn lại cùng tên này xuống núi, đi vào Tịch phủ còn chưa đến một canh giờ liền chịu tội?
“Ngươi cứ coi như là báo ứng đi!” Tịch Băng Toàn thực không có lương tâm nói.
Vô Nhan có một huynh đệ như vậy cũng hết chỗ nói rồi, ai kêu hắn mệnh khổ đâu!
Tỉnh táo lại, Vô Nhan không khỏi tò mò nhìn Tịch Băng Toàn, “Độc dược của nàng làm sao mà có? Loại dược khiến ngươi cũng phải bó tay thật sự là hiếm thấy a!”
“Độc Quái lão nhân!” Tịch Băng Toàn cắn răng nói ra. Lúc trước hắn đã nghĩ vì sao mình lại trúng độc, sau mới biết được là mê dược do Độc Quái phối trí.
Là vị Độc Quái lão nhân đại danh lừng lẫy trên giang hồ kia? Không thể nào! Hi vọng cuối cùng của Vô Nhan đều diệt sạch, nếu là độc dược của lão nhân kia, không có giải dược do lão phối chế, hơn phân nửa là giải không được. Trách không được thủ hạ của mình lại thất thủ, nguyên lai là thua bởi độc dược. Có độc dược của lão nhân kia, đừng nói là ba kế hoạch, chính là bảy, tám cũng vô dụng.
“Ngươi đã sớm biết trên người nàng có độc dược của Độc Quái lão nhân, còn dụ ta đi động nàng?” Vô Nhan nheo mắt nhìn chằm chằm Tịch Băng Toàn, thật sự là độc!
Tịch Băng Toàn mỉm cười, “Huynh đệ, ta rốt cuộc cũng không thể chém ngươi một đao giúp nàng báo thù, cho nên…” Chỉ có làm cho ngươi đi chịu nàng tra tấn, như vậy cũng coi như hắn không đắc tội ai!
Hừ, trọng sắc khinh bạn! Vô Nhan oán thầm, khi hắn hạ độc thủ với Ngự Thiên Dung, Tịch Băng Toàn căn bản còn không có ý gì với Ngự Thiên Dung, bây giờ có ý với người ta, thì lôi người huynh đệ này ra xử chuyện cũ!
“Vô Nhan, ngươi đừng đến chọc nàng. Trước đây ta không nói gì cho nên ta sẽ không tính sổ ngươi, nhưng nếu sau này, ngươi còn dám động nàng, thì đừng trách ta không để ý tình huynh đệ.”
Vô Nhan kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, tựa hồ quá xa lạ, thật lâu sau mới thán một tiếng, “Ta đã hiểu, Băng Toàn, nguyên lai ngươi cũng sẽ yêu một nữ nhân, ta từng nghĩ, ngươi vĩnh viễn sẽ không yêu ai.”
“Yêu?” Tịch Băng Toàn từ chối cho ý kiến, liếc mắt nhìn hắn, “Đến nay, trong lòng ta không có thứ giả dối đó, ta chỉ là cảm thấy hứng thú với nàng, có thể nói, nàng là nữ nhân duy nhất từ trước đến nay khiến ta cảm thấy thú vị. Nhưng, đây không phải yêu, yêu đương này nọ, rất dối trá!”
Vô Nhan sửng sốt một hồi, trầm mặc giương mắt nhìn về phía Tịch Băng Toàn, thấy hắn đã quay lưng bỏi đi, trong lòng không khỏi thở dài: xem ra Ngự Thiên Dung còn chưa cứu vớt linh hồn người kia a! Ai, một khi bị rắn cắn, ba năm đều sợ dây thừng! Nhưng có thật là không yêu nữ nhân tên Ngự Thiên Dung kia sao? Hay là ngay cả bản thân Tịch Băng Toàn hiện tại còn chưa phát hiện tình cảm của mình đối với Ngự Thiên Dung chính là tình yêu?
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
54 chương
104 chương
172 chương
888 chương