Tam phu bức tới cửa, phu nhân thỉnh thú

Chương 134 : Nàng không hề là nàng

Vô Nhan sắc mặt nhất thời cứng đờ, tựa hồ rất khó tin tưởng lời này là Tịch Băng Toàn nói ra, “Sao ngươi —— “ “Đây đều là do nàng điều tra ra được, như vậy, ngươi còn tưởng rằng Thất Vong Môn của mình giỏi lắm sao?” Nghe vậy, Vô Nhan ngẩn ra, lập tức ha ha cười rộ lên, “Băng Toàn a, quả nhiên là huynh đệ của ta, coi trọng nữ nhân cũng không giống bình thường, nàng làm sao biết được?” “Đây là bí mật của nàng, ta cũng không thể bán đứng bằng hữu.” Ngạch… Đây tuyệt đối là trả thù, Vô Nhan lắc đầu, huynh đệ hắn thật đúng là xứng với mình a! Hai người lại rất ăn ý uống vài chén rượu, tiêu mất hờn dỗi trong lòng, bỗng nhiên, Tịch Băng Toàn lại mở miệng nói: “Vô Nhan, thu hồi mệnh lệnh đi! Nàng đã không còn là Ngự Thiên Dung trước kia. Hơn nữa, ta biết ngươi không có ân oán với nàng, đừng vì một nữ nhân không đáng mà là làm tổn thương tình huynh đệ giữa chúng ta.” Vô Nhan tiếp tục uống rượu, một ly lại một ly… Đúng vậy, không đáng, nhưng, hắn lại luôn thích thỏa mãn yêu cầu của nàng, tiếp tục lãng phí một lần lại một lần giúp nàng hại người, đến nỗi hắn đã bắt đầu chết lặng, không biết mình có phải đã biến thành một kẻ trợ trụ vi ngược hay không. Kỳ thật, hắn đã sớm biết, trong số những người bị hại đó, có rất nhiều người vô tội, nhưng hắn lại lần lượt tìm cớ giải vây cho nàng, rồi lần lượt giúp nàng tiếp tục mưu hại người khác! Thấy Vô Nhan không trả lời, Tịch Băng Toàn nhất thời căm tức, hắn đã sớm chán ghét nữ nhân được Vô Nhan giấu trong bóng tối kia, rõ ràng không thể cho Vô Nhan hạnh phúc, lại luôn cứ dây dưa, lợi dụng tình yêu của Vô Nhan dành cho nàng để làm việc mình muốn, loại nữ nhân như vậy, có cái gì đáng giá để hắn yêu? “Vô Nhan!” Nghe tiếng nói tức giận của Tịch Băng Toàn, Vô Nhan hoàn hồn, hắn biết mình nếu còn không mở miệng, vị huynh đệ này sợ là sẽ đi khắp chân trời góc biển để tra ra bằng được thân thế của người đó, sau đó sẽ dùng thiên đao vạn quả để trừng phạt, rồi ném vào hang sói. Đứng lên chỉnh lại quần áo, Vô Nhan nhìn Tịch Băng Toàn, thực nghiêm túc nói: “Được, ta đáp ứng ngươi! Bất quá, ta muốn đi xem nàng có đáng để ngươi thích, để được ngươi bảo vệ, nếu đúng là vậy, ta sẽ không nói hai lời, từ nay về sau sẽ không bao giờ động nàng mảy may!” “Tùy ngươi! Dù sao thì sau này, ai cũng không thể làm tổn thương nàng ngay dưới mí mắt của ta, trừ phi ta muốn nàng biến mất!” Tịch Băng Toàn ánh mắt thập phần kiên định, bưng lên chén rượu uống một hơi cạn sạch. Vô Nhan trong lòng khẽ động, hắn chẳng lẽ đã thực động chân tình? “Vô Nhan, ngươi trước đây cũng từng giúp người kia hại nàng đúng không?” Vô Nhan trầm mặc, trầm mặc chính là cam chịu. Tịch Băng Toàn lạnh lùng nhìn phương xa, “Nói như vậy, tay nàng thiếu chút nữa tàn phế cũng là kiệt tác của ngươi?” “Đó là Nam Cung Tẫn động thủ.” “Nhưng là, người của ngươi lại tham dự!” Vô Nhan lại trầm mặc. Ánh mắt Tịch Băng Toàn càng thêm lãnh đạm, nữ nhân kia… Hừ, nếu dò theo những người liên quan đến quá khứ của phu nhân, nhất nhất giám thị, hắn không tin sẽ không phát hiện ra, cho dù Vô Nhan không nói, hắn cũng có thể tra được, chỉ là tốn chút thời gian mà thôi! “Băng Toàn, ngươi phải giúp nàng báo thù sao?” “Ngươi hy vọng ta buông tha nàng sao?” Tịch Băng Toàn thanh âm rất lạnh, rất nhẹ. Câu này làm Vô Nhan rùng mình một cái, hắn không thể buông tha cho nàng sao? Cũng đúng, Tịch Băng Toàn là loại người nào a, việc hắn muốn làm, ai có thể ngăn được, người hắn muốn bảo hộ lại có kẻ dám thương tổn, tự nhiên kẻ đó không thể chết già. “Nếu ngươi hy vọng ta buông tha nàng, ta sẽ đáp ứng ngươi, sau này tìm được nàng, sẽ để lại cho nàng một tánh mạng, ngoài ra, đừng đòi hỏi quá đáng.” “Băng Toàn, ngươi tin tưởng người của ngươi có thể đả bại thủ hạ của ta?” Vô Nhan bỗng nhiên ngẩng đầu, thực nghiêm túc nhìn Tịch Băng Toàn. Tịch Băng Toàn mỉm cười, “Nàng còn không cần dùng tới người của ta để giải quyết người của ngươi!” Cái gì! Chính nàng giải quyết? Vô Nhan hồ nghi nhìn Tịch Băng Toàn, “Không thể nào, theo ta được biết, nàng căn bản không có võ công, bên người cùng lắm là vài tên hộ vệ do ngươi đưa cho nàng.” “Vô Nhan, ngươi tự mình thấy được sao? Cho dù là vậy, ngươi dựa vào cái gì liền khẳng định nàng không thể đâu? Chỉ cần nàng muốn làm, sao có thể thất bại? Ngươi có phải quá tự tin không? Hay là, mấy năm nay, ngươi luôn giúp đỡ nữ nhân kia đối phó những nữ tử yếu ớt trong thâm cung nên đã biến thành ếch ngồi đáy giếng?” Nói chuyện, Tịch Băng Toàn tuyệt không khách khí, hắn thật sự rất phản cảm cái nữ nhân bí ẩn kia. Trước kia vì Vô Nhan, hắn làm như mắt điếc tai ngơ, để mặc Vô Nhan tự mình xử lý, hy vọng Vô Nhan sẽ có một ngày tự mình thoát khỏi. Lại không thể tưởng được, đã mấy năm như vậy, Vô Nhan cư nhiên vẫn còn dây dưa với nàng. Trừ bỏ duy hộ Ngự Thiên Dung, hắn đối Vô Nhan còn có loại cảm xúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Sắc mặt Vô Nhan trở nên có chút khó coi, hắn xác thực trở nên lười nhác, bởi vì cuộc sống đã dần trở nên không thú vị, mỗi ngày đều đơn điệu, tập võ, ăn cơm, ngủ, uống rượu… “Sơn trang này thoạt nhìn cũng thực buồn, ngươi không bằng theo ta xuống núi, đến chơi trong phủ ta đi!” Tịch Băng Toàn đi tới cửa, bỗng nhiên xoay người nhìn hắn nói. Vô Nhan ngây ngốc, bảo hắn đi theo đến Tịch phủ? Không sợ mình động thủ giết Ngự Thiên Dung sao?