Ban đêm, hết thảy im ắng, trừ bỏ tiếng côn trùng kêu vang, còn lại đều hết sức tĩnh mịch. Tịch phủ, vài thân ảnh hiện lên, ở dưới ánh trăng, hết thảy đều thực u nhã. Ngự Thiên Dung phóng mắt đánh giá cảnh trăng bốn phía, khe khẽ thở dài: “Đêm nay thật là đẹp, đáng tiếc.” “Hừ, chính mình muốn đi tìm phiền toái, giờ còn oán ai nữa!” “Uy, Tịch Băng Toàn, ngươi cũng không ngẫm lại, ta là tự lực cánh sinh nha, nếu cứ đợi người của ngươi chậm rãi điều tra tung tích bọn người mặc áo đỏ đó thì sốt ruột chết mất, sớm chấm dứt chừng nào, an tâm chừng đó a!” Tịch Băng Toàn mắt lạnh, ngoắc ngoắc khóe môi, tựa hồ đang trào phúng cái cớ của nàng, “Vậy ngươi vì sao phải đi theo, giao cho chúng ta không được sao? Ngươi dám nói ngươi không phải vì đến giúp vui?” Ha ha, chẳng qua là có chút nhàm chán thôi! Ngự Thiên Dung cười không đáp, mặc kệ Tịch Băng Toàn nói thế nào, nàng nhất quyết muốn đi cùng để bắt bọn người mặc áo đỏ, khiến Tịch Băng Toàn thực căm tức. Khi Trì Dương quay lại thanh lâu để giám thị, quả nhiên phát hiện Hinh Dư cô nương có điểm khác thường, trong phòng của nàng tuyệt đối là có người, bất quá hắn và Phượng Hoa đều không đả thảo kinh xà, chỉ truyền tin cho Tịch Băng Toàn, để hắn mang theo người bắt mấy kẻ mặc áo đỏ chạy ra, thậm chí cho dù không bắt được bọn họ, đi theo bọn họ cũng tìm được hang ổ, truy ra kẻ chủ mưu phía sau. Tịch Băng Toàn nhìn người bên cạnh thần thải sáng láng, cảm thấy thập phần buồn bực, bỗng nhiên, hắn nghĩ đến một vấn đề, tiến gần Ngự Thiên Dung, nói nhỏ vào tai: “Phu nhân, ngươi có phải là thích đến loại địa phương này?” Tuy là đến tìm bọn người mặc áo đó, nhưng thật ra hắn rất hoài nghi. Ngự Thiên Dung nghe vậy có chút ngẩn ngơ, lập tức cúi đầu ra vẻ nghiêm túc suy ngẫm một hồi mới hồi đáp: “Ừm —— có lẽ là vậy! Thưởng thức mỹ nữ cũng không tệ, phàm là những vật xinh đẹp đều đáng giá thưởng thức.” Đổ! Tịch Băng Toàn quay mắt nhìn sang chỗ khác, tạm thời không muốn nói nữa. Bởi vì nữ nhân bên cạnh thật sự là… hết nói nổi rồi! Một nơi thì vô phần tĩnh mịch, nhưng cùng thời điểm đó, Lộng Xuân Lâu lại rất khác biệt. Bên trong truyền ra tiếng ca hát, đùa giỡn tuyệt không khách khí, khiến hết thảy sao đêm đều né tránh. Màn xa hoa truỵ lạc vẫn tiếp tục náo nhiệt. Ngự Thiên Dung nhìn khung cảnh nơi đây, thầm cảm thán, thanh lâu a! Đây là nơi buôn bán mại dâm đường đường chính chính, bất quá, người cổ đại gọi nơi phong nguyệt này bằng một tên xinh đẹp: thanh lâu. Về tình yêu, về tình dục, về đạo đức, mấy hạng này có thể nói là những chủ đề cơ bản trong văn học, mà những chủ đề cơ bản nhất này chỉ cần thông qua nhân vật kỹ nữ là đều tụ hợp cùng một chỗ. Bởi vậy, văn học cho tới bây giờ đều đặc biệt ưu ái kỹ nữ. Cổ nhân còn chuyên môn đem dòng văn học này mệnh danh là “Văn học Thanh lâu”. Ngoại trừ triều đình, gia đình, giang hồ, thì thanh lâu tựa hồ là nơi được các văn nhân cổ đại ký thác không ít. Thiếu văn học thanh lâu, văn học truyền thống đại khái sẽ ít đi rất nhiều ý tứ. Có người đã làm công tác thống kê, trong gần năm vạn Đường thi, có đến 2000 bài liên quan đến kỹ nữ, ước chiếm tỷ lệ 1/20, đủ để thuyết minh vị trí của thanh lâu cổ đại trong văn học. Ở hiện đại, từ khi Trung Quốc mới được thành lập, những màn rao bán mại dâm đáng ghê tởm này liền bị tiêu diệt, thanh lâu văn học cũng dần biến đi vì mất đi văn hóa thổ nhưỡng. Nhưng mại dâm cũng không phải hoàn toàn tiêu thất. Nhớ có lần đọc trên mạng có một bài báo, viết là theo phỏng đoán của một chuyên gia, trong phạm vi cả nước, nhân viên theo ngành công nghiệp trá hình ở thế kỷ 21 có đến 400 vạn người. Phóng mắt khắp các thành thị thế kỷ 21, ở những nơi xa hoa truỵ lạc, rường cột chạm trổ, không thể thiếu cảnh buôn bán son phấn. Chỉ bất đồng là, cổ đại thanh lâu là công khai, hiện đại thanh lâu thì trốn tránh, ẩn nấp bên trong những spa trang hoàng diễm lệ, phòng trà, hay những nơi hành lang dài u ám. Cho nên nói những đáng ghê tởm đó cho tới bây giờ không phải là không tồn tại, cũng không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể trừ khử, bất kể thứ đáng ghê tởm là xã hội hay lòng người… “Phu nhân, phu nhân ——” Tịch Băng Toàn ở bên cạnh, kéo kéo ống tay áo nàng. Ngự Thiên Dung bừng tỉnh nhìn hắn, “Sao vậy?” Tịch Băng Toàn đưa tay chỉ chỉ, đèn trong một căn phòng ở Lộng Xuân Lâu bỗng dập tắt… Kỳ quái, sớm như vậy đã nghỉ ngơi rồi sao? Chẳng lẽ này đám người áo đỏ không tính rời đi? Trì Dương nói, lúc ăn cơm chiều, Hinh Dư cô nương ước chừng đã gọi phần ăn của năm người a, thuyết minh những người mặc áo đỏ trốn thoát đều trốn trong thanh lâu! Bất quá, chỉ có một phòng mà cất giấu đến bốn năm người, hình như có hơi chật chội thì phải? Hay là bên trong có mật thất, giống trong phim truyền hình, chỉ cần một cái nút linh tinh liền xuất hiện một cánh cửa, sau đó… “Phu nhân, chúng ta không thể cứ chờ xem a!” Tịch Băng Toàn cười nhìn nàng, tuyệt không sốt ruột, hắn rất muốn nhìn nữ tử bên cạnh mình rốt cuộc có bao nhiêu thông minh. Ngự Thiên Dung nhíu mày suy nghĩ một hồi, rồi quay sang dặn dò đám người Trì Dương: “Trì Dương, Phượng Hoa, hai ngươi đứng canh bên ngoài để phòng ngừa bọn họ đào tẩu. Băng Toàn, ngươi mang ta đến nóc căn phòng kia đi.” “Phu nhân, Phượng Hoa cũng đến giúp vui đi, ở bên ngoài này có Trì Dương và người của Tịch công tử canh giữ là đủ rồi.” “Cũng được, chúng ta cùng đi đi!”