"Hứa Nhận, có chuyện, tôi muốn thú nhận với anh." Thú nhận? Cách dùng từ này có vẻ rất nghiêm trọng. Hứa Nhận xoay người, nhìn về phía cô ta: "Cô muốn nói gì với tôi?" Ngô Sương bước đến gần Hứa Nhận, cắn môi dưới, chần chừ thật lâu, chưa kịp nói ra, nước mắt đã rơi xuống, Hứa Nhận gần như theo bản năng, lùi ra phía sau. Không đến mức đó chứ! Mấy giáo viên từ trong văn phòng đi ra, thấy Ngô Sương đứng khóc trước mặt một người đàn ông, không khỏi ghé mắt, thì thầm bàn tán. Hứa Nhận có phần bất đắc dĩ sờ trán: "Ngô tiểu thư, cô......" "Hứa Nhận, thật sự xin lỗi!" Ngô Sương khom lưng một góc chín mươi độ với anh. Hứa Nhận giật mình lùi ra phía sau vài bước, choáng váng che ngực. "Cô đây là..." "Ngày anh xảy ra chuyện, gọi một cuộc điện thoại cho Trình Trì, cuộc điện thoại đó đã bị tôi cúp." Cô ta che miệng, nước mắt theo kẽ ngón tay chảy xuống tí tách: "Khi đó Trình Trì đang tắm, tôi... Tôi cúp điện thoại, còn xoá lịch sử cuộc gọi." Tim Hứa Nhận dần dần lạnh lẽo. Chiều hôm đó, anh gọi cho Trình Trì, đó là hi vọng cuối cùng của anh, nếu cô nhận, có lẽ, anh sẽ không xúc động như vậy, một dao cắt đứt yết hầu Trương Cường. Có lẽ, tất cả sau đó, đều sẽ không xảy ra. Nhưng mà, không có nếu như. "Hứa Nhận, rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi!" Ngô Sương khóc không thành tiếng. Nhưng mà, rất xin lỗi cũng không có ích gì. Im lặng. Hứa Nhận im lặng thật lâu, cuối cùng than một tiếng, hỏi cô ta: "Trình Trì biết chuyện này chưa?" Ngô Sương nức nở: "Cô ấy... Cô ấy không biết, tôi còn chưa nói cho cô ấy." "Vậy thì đừng nói cho cô ấy." Ngô Sương đỏ mắt, kinh ngạc nhìn anh, không rõ lí do: "Vì... sao?" Đúng lúc này, chuông tan học vang lên, Trình Trì xách máy tính từ trong phòng học chạy chậm ra, trong lòng vô cùng vui sướng, nhìn xung quanh hành lang tìm Hứa Nhận, từ xa đã nhìn thấy Ngô Sương đứng cạnh anh, mắ Ngô Sương đo đỏ, có vẻ đang khóc. Bước chân cô dừng lại một chút, không đi lên, mà xoay người, rẽ vào văn phòng. Hứa Nhận thấy Trình Trì đi ra, nhìn Ngô Sương, nói: "Đã qua lâu như vậy, truy cứu chuyện này, cũng không còn ý nghĩa gì, tôi không muốn cô ấy lại vì chuyện này mà đau khổ, nếu cô thật sự cảm thấy áy náy, vậy thì giấu chuyện này trong bụng đi." Anh dứt lời, xoay người đi, phía sau, Ngô Sương đột nhiên gọi anh: "Hứa Nhận, anh... Không hận tôi sao? Là tôi hại anh..." Bước chân Hứa Nhận dừng lại. Nhân quả, hay là tình cờ. Hứa Nhận đã không thể phán đoán, đầu anh đang rất rối, trong cuộc đời anh từng hận rất nhiều người, những người từng khinh thường anh, từng ức hiếp anh, anh đã từng có thù tất báo, ai ức hiếp anh, anh nhất định sẽ khiến kẻ đó phải trả cái giá lớn, ví dụ như Vương Khôn, ví dụ như Trình Lệ Minh. Nhưng mà cuối cùng, những cái giá đó, lại trả hết lên người anh. Hiện tại, anh mệt mỏi. Cuối cùng Hứa Nhận cũng không trả lời cô ta, xoay người rời đi. ---- Trình Trì đi đến chỗ máy đun nước trong văn phòng, lấy bình giữ nhiệt hứng nước ấm, vừa xoay người chợt thấy Hứa Nhận đang dựa vào cửa văn phòng, cười như không cười nhìn cô. "Cô giáo Trình, tan học rồi hả?" Trình Trì lại gần, đưa cốc nước cho Hứa Nhận: "Anh đợi lâu rồi nhỉ, uống nước không." Hứa Nhận nhận cốc nước, uống một ngụm, chưa kịp nói gì, Trình Trì lại nói: "Được đấy, ông chủ Hứa, sức quyến rũ năm xưa không giảm, tổ trưởng tổ ngữ văn bọn em, vừa thấy anh cũng có thể rơi nước mắt." Hứa Nhận đặt cốc nước xuống, cười khẽ một tiếng: "Người ta đã kết hôn nhiều năm rồi." Trình Trì xách túi máy tính đi ra cửa, thong thả nói: "Trả ngọc chàng hai dòng lệ ứa, hận chẳng quen khi chưa gả người!" Hứa Nhận đuổi theo, cầm túi máy tính trong tay cô: "Em ăn giấm với cô ấy làm gì." "Ai nói em ghen tị?" Trình Trì đi bộ ra khỏi cổng trường: "Con người em, rất cởi mở, bạn cũ ấy, gặp mặt, nói vài câu, nghĩ đến tình cảm trong quá khứ, rơi vài giọt nước mắt, cũng rất bình thường mà!" Hứa Nhận vui vẻ đi theo cô, biết cô chỉ giận lẫy, giữ lại tay cô: "Anh có thể có tình cảm gì với cô ta, dù sao cũng chỉ là người quen thôi, anh với em mới là người yêu lâu năm, tay cầm tay vai sóng vai mông đối mông, ngủ với nhau." Anh vừa nói vừa đặt tay lên eo Trình Trì. Trình Trì nhanh nhẹn né tránh, mắng một tiếng: "Tên lưu manh chết tiệt." Hai người ầm ĩ lên xe, cuối cùng Trình Trì vẫn không nhịn được hỏi anh: "Anh với Ngô Sương nói gì vậy? Cô ta còn khóc với anh." Hứa Nhận mở điện thoại ra xem cổ phiếu, thờ ơ đáp: "Hàn huyên chút chuyện trước đây, hàn huyên chút chuyện trong tù, cô ta nói anh thật đáng thương." "Sau đó khóc?" Rõ ràng Trình Trì không quá tin tưởng. "Phụ nữ mà, mềm lòng." "Trước đây cô ta rất thích anh." Trình Trì không nghĩ nhiều, chuyển đề tài: "Tối nay anh muốn ăn gì, em nấu cho anh." "Làm món sở trường của em đi, chỉ cần đừng đốt cháy phòng bếp nhà anh là được." "Anh đừng có xem thường em." Trình Trì hừ một tiếng. "Nhưng trong nhà anh chưa từng nấu cơm, không có gì đâu, phải ra chợ mua thức ăn." Hứa Nhận nói. Trình Trì đánh tay lái, đi về phía khu chợ gần nhất. Ánh mắt cô rơi xuống màn hình điện thoại của anh, trên đó đang mở bảng dao động giá thị trường chứng khoán, thấy Hứa Nhận xem vô cùng chăm chú, Trình Trì tò mò hỏi anh: "Anh Nhận, tổng tài sản của anh có bao nhiêu?" Hứa Nhận ngẩng đầu nhìn Trình Trì: "Đề tài này rất nhạy cảm!" "Hừ, không nói thì thôi." Trình Trì chậc lưỡi: "Ai thèm biết." "Dù sao nuôi nổi em là được." "Ai muốn anh nuôi." Trình Trì trừng mắt: "Anh đừng khinh thường người ta nhé." "Được rồi được rồi được rồi, cô giáo Trình, em là giáo viên nhân dân vẻ vang, có thể nhìn lọt nhà tư bản đầu tư trục lợi như anh, đó là vinh hạnh của anh, chúng ta không ai nuôi ai, cùng nhau bắt đầu cuộc sống tươi đẹp, nắm tay phát triển." Trình Trì cười: "Đồ dẻo mỏ." ---- Trình Trì chọn đông chọn tây trong chợ, mua chút rau xanh khoai tây khoai sọ gì đó, nhớ tới, Hứa Nhận thích ăn cá, lại đến quầy thuỷ sản mua cá. "Cá này bán thế nào?" "Mười lăm." "Đắt thế, giảm chút đi." "Cá trắm cỏ sông, vừa mới câu lên đấy." Trình Trì cười: "Nhìn không giống chút nào? Đừng ức hiếp tôi không biết đấy nhé." "Được rồi được rồi, bán cho cô mười tệ." Rốt cuộc người buôn cá phải thỏa hiệp: "Bán hết chỗ này tôi cũng dọn quầy rồi." Trình Trì móc ví tiền lẻ, lấy mười tệ từ bên trong ra đưa cho người buôn cá, người buôn cá hỏi: "Cắt lát hay là cắt khúc?" "Không cần, tôi mang về tự cắt được, tôi làm canh cá trắm, phải thái mỏng một chút." "Được." Người buôn cá cất vào túi đưa cho Trình Trì, sau đó Hứa Nhận nhận lấy, người buôn cá cười tủm tỉm nhìn anh một cái: "Cậu nhóc, có phúc đấy, vợ xinh đẹp như vậy, lại đảm đang." Hứa Nhận cười: "Vâng, đúng là đảm đang." Cô thực sự rất giỏi, rất "Dam dang" Trình Trì nhìn khóe miệng nở nụ cười đen tối của Hứa Nhận cũng biết anh lại hiểu sai, trợn mắt, đi nhanh lên trước. "Này, vợ ơi." Hứa Nhận đuổi theo. "Ai là vợ anh." Trình Trì mắng: "Tên xấu xa không biết xấu hổ, cẩn thận cắn phải đầu lưỡi đấy." Hứa Nhận đi bên cạnh cô, thong dong nói: "Anh nhớ hình như trước đây có người nào đó nói, trong ví không bao giờ chứa tiền lẻ." Trình Trì dừng bước, quay đầu lại nhìn anh: "Cũng là chuyện từ lâu lắm rồi, sao anh còn nhớ?" Đó là lúc còn ở trên núi Nga Mi, Hứa Nhận trả lại mấy chục tệ phí hướng dẫn du lịch cho Trình Trì, Trình Trì nói vậy. Hứa Nhận chỉ vào đầu mình: "Anh đã nghe thấy thì sẽ không quên." Ba năm bên nhau, từng khoảnh khắc bên nhau, mỗi một câu nói, như thước phim quay chậm, tua đi tua lại mấy trăm mấy ngàn lần trong đầu Hứa Nhận, đó là thứ duy nhất giúp anh có thể chống cự được đến hôm nay. "Trình Trì, khi đó, em cố ý đúng không?" "Gì ạ?" Trình Trì ngồi vào trong xe, giương mắt hỏi anh. "Em cố ý giả vờ coi tiền như rác, để lại cho anh." Đúng là Trình Trì cố ý, nhưng còn lâu cô mới thừa nhận, cố tình hỏi lại: "Anh nghĩ em ngốc à?"