Khi Trình Trì tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau, ánh sáng bên ngoài bị rèm cửa che khuất, tất cả đồ đạc trong phòng nửa ngoài sáng nửa chìm trong bóng tối, cô cảm giác trên người dinh dính, trở mình, eo mông vô cùng bủn rủn. Đêm qua, khi ngủ đến mơ màng, lúc ý thức ở trạng thái mông lung lại cùng anh làm một lần, sau đó sáng tỉnh lại, lại làm một lần nữa, thời gian không dài, nhưng vẫn đến tuyệt cảnh. Từ rất sớm bọn họ đã có khát vọng mãnh liệt đối với cơ thể của đối phương, loại khát vọng này qua thời gian chia lìa dài đằng đẵng, không chỉ không biến mất, ngược lại càng thêm mãnh liệt, tình yêu và tình dục, thứ tuyệt vời nhất giữa nam nữ, bọn họ đều có, đây là hạnh phúc. Cô sờ bên người, vắng vẻ, cô xoay người ngồi dậy, hoảng loạn gọi anh: "Hứa Nhận!" "Hứa Nhận!" Rèm cửa được kéo ra, ánh sáng nháy mắt chiếu vào phòng, Hứa Nhận để trần thân trên, đứng ngoài ban công, tay cầm một điếu thuốc, mỉm cười nhìn cô. "Em hét gì thế." Trình Trì vội vàng xuống giường, nhặt áo ngủ màu xanh biển của anh bao lấy thân thể của mình, thắt dây lưng, chân trần chạy ra, chạy đến bên người anh, chui vào trong lòng ngực anh. Hứa Nhận một tay cầm thuốc, một tay ôm lấy cô. "Sao thế, làm nũng với anh à?" Anh trêu chọc. Trình Trì không nói một lời ôm lấy eo anh, dán mặt vào ngực anh. Hứa Nhận ôm cô, đi đến ban công, ban công rất lớn, ngước mắt trông ra, đó là dòng sông mênh mông cuồn cuộn. "Anh đứng ngoài này làm gì thế?" Trình Trì ngẩng đầu hỏi anh. "Cảm nhận dư vị." "Dư vị gì ạ?" Hứa Nhận rũ mắt nhìn về phía cô: "Vẻ đẹp của em." Trình Trì nghiêng người, tay gác lên hàng rào bảo vệ, nhìn dòng sông gợn sóng: "Anh càng ngày càng dẻo miệng." Hứa Nhận đặt tay lên vai cô, nhéo nhéo, sau đó tay lại rơi xuống mông cô bóp một cái, Trình Trì đẩy anh ra, dịch sang bên cạnh, anh lại dán lại gần, từ phía sau bao lấy cô, ôm vào trong lòng ngực. "Sao em lại gầy thế này?" "Anh đau lòng à?" "Đau chết anh Nhận rồi." Hứa Nhận nắm tay cô đặt lên ngực mình, nói vô cùng chân thành. "Lúc em mới đến thôn Ma Thủy dạy học, có thể chưa quen khí hậu, từng ốm nặng một thời gian, ăn cái gì nôn cái nấy, còn thượng thổ hạ tả, em không dám nói với bố, nhất định ông ấy sẽ đưa em về, sau đó, lên thị trấn truyền nước gần nửa tháng, mới coi như tốt lên, khi đó em bắt đầu gầy đi." Hứa Nhận im lặng không nói gì, Trình Trì quay đầu lại nhìn anh, cười cười: "Em cố tình khiến anh đau lòng đấy, còn có rất nhiều chuyện, ví dụ như ngã từ trên sườn núi xuống, trên đùi bị rách một vết thật dài, còn có......" Hứa Nhận đột nhiên cúi người, hôn lên môi cô. "Trình Trì, sau này anh Nhận sẽ trả lại cho em dần dần." Cô run run, duỗi tay ôm lấy cổ anh: "Em muốn hỏi anh một chuyện." "Lúc anh ra tù, nếu em không đi, mà đến tìm anh giảng hòa, anh sẽ đồng ý chứ?" "Sẽ." Hứa Nhận khẳng định chắc chắn: "Nhất định sẽ." "Nhưng khi đó, anh chỉ có hai bàn tay trắng, ngay cả bằng cấp đại học cũng không có, anh có nỡ để em theo anh sống dưới gầm cầu qua ngày không?" "Anh không nỡ." Hứa Nhận nắm tay cô, đặt lên môi, dùng sức hôn: "Nhưng anh càng không nỡ đẩy em ra, tuy rằng đó là thời gian gian nan nhất của anh, nhưng chỉ cần em bằng lòng đi theo anh, anh nhất định sẽ không để em chịu khổ." Trình Trì gác cằm lên vai anh, mặt vùi vào cổ anh, lẩm bẩm nói: "Khi đó, em cũng thật ngốc nghếch, đáng ra em phải ở bên anh, cùng anh vượt qua ba năm đó, em sẽ là một người vợ tốt, anh ra ngoài làm việc, em ở nhà nấu cơm giặt quần áo cho anh, buổi tối làm ấm chăn cho anh, đáng ra em phải ở bên anh." Hứa Nhận cười cười, nhéo nhéo chóp mũi cô: "Tiểu thiên kim cũng biết nói lời hay đấy, anh Nhận nghe trong lòng vô cùng thoải mái." "Đâu phải lời hay, em thật sự..." Cô chưa nói xong, Hứa Nhận đã cắn vào môi cô lần nữa, khiến cô phải nuốt ngược trở lại. "Anh nhớ kỹ." Anh nói: "Muốn thể hiện, sau này có rất nhiều cơ hội, ban ngày giặt quần áo nấu cơm cho anh, buổi tối làm ấm giường cho anh, anh sẽ nhớ kỹ." "Hứa Nhận, em vô cùng vô cùng thích anh." Trình Trì ôm chặt eo anh: "Thật sự, vô cùng thích." Hứa Nhận ngước mắt, nhìn không trung, bầu trời xanh thẳm không mây. "Trình Trì, hôm nay em chẳng giống bình thường gì cả." Hứa Nhận cười nói: "Nói ra toàn lời âu yếm, anh Nhận nghe mà mềm cả tim." "Em nói thật mà, ai lấy lòng anh đâu?" "Anh biết." "Anh biết cái gì." Trình Trì chống cằm lên ngực anh, ngước mắt nhìn anh. "Em cô nhóc này, ít được dạy dỗ, chưa được thoả mãn dục vọng thì hất mũi lên mặt với anh, hôm qua được hầu hạ thoải mái, hôm nay lại chủ động nhào vào trong ngực anh nói lời ngon ngọt." Trình Trì đỏ mặt, tay đặt trên eo anh véo mạnh một cái, kết quả không véo nổi, eo anh không có chút thịt thừa nào, cuối cùng lấy đầu gối chạm chạm vào thân dưới của anh: "Hứa Nhận, anh nói lời này thật không có lương tâm." Hứa Nhận vội vàng lùi ra phía sau một bước bảo vệ bên dưới: "Em ngoan ngoãn chút đi, đá hỏng cậu nhóc này rồi, sau này người chịu khổ chính là em đấy." Trình Trì chống hông cười nói: "Em khổ cái gì mà khổ, cả thế giới chỉ có Hứa Nhận anh là có cậu nhóc hả?" "Cậu nhóc này của anh, làm em sung sướng chứ sao." Hứa Nhận mỉm cười xấu xa: "Cho dù cả thế giới đều là đàn ông, em nhặt bừa một người trên đường mang về thử xem, có thể mạnh mẽ được như anh không?" Càng nói càng đi xa, Trình Trì không thèm đối phó với loại mồm mép như anh, đơn giản nói: "Trong nhà có thức ăn không, em nấu cơm cho anh." Hứa Nhận lắc đầu, hỏi: "Không phải buổi chiều em có tiết à?" "Ôi, anh mà không nói thì em quên mất, buổi chiều em còn có tiết!" Cô quay đầu lại, nhìn về phía Hứa Nhận, cười hỏi: "Sao anh biết?" "Đương nhiên là anh biết rồi." Hứa Nhận đi tới, ôm cô đi xuống ban công: "Trưa ra ngoài ăn, buổi tối anh tới đón em, chúng ta mua thức ăn về nấu cơm, được không?" Trình Trì cảm thấy, những năm tháng dài vô tận thong thả trôi đi kia, dường như đều đang chờ đợi giây phút này, giây phút hạnh phúc, đủ để sưởi ấm quãng đời còn lại. ---- Giữa trưa Hứa Nhận lái xe đưa Trình Trì đến trường, sau đó đánh tay lái, xe đi về phía bệnh viện nhân dân số 3. Thẩm Hoài mặc áo blouse trắng, nhìn Hứa Nhận ướt đẫm mồ hôi lạnh trên sô pha, rốt cuộc trợn mắt, tới máy đun nước, lấy cốc giấy rót nước ấm cho anh, tay nhận cốc giấy của Hứa Nhận hơi run, cố gắng kiểm soát, nhận cốc nước uống một hơi cạn sạch. Ngay sau đó cửa bị gõ vang, y tá bước vào: "Bác sĩ Thẩm, thuốc đây ạ." "Đưa cho anh ấy." Y tá đưa hộp thuốc đến trước mặt Hứa Nhận, còn không nhịn được quan sát anh. Lúc này sắc mặt Hứa Nhận trắng bệch, cánh mũi thấm mồ hôi, nhìn có vẻ rất đau đớn. "Thuốc này, một ngày hai viên, uống sau khi ăn, không thể để bụng rỗng, nếu không sẽ tổn thương dạ dày." Y tá nói với anh. "Cảm ơn." Hứa Nhận mở nắp ra, gấp gáp uống một viên. Sauk hi y tá ra ngoài, rốt cuộc Thẩm Hoài cũng đi tới, lạnh lùng chất vấn: "Mấy lần?" "Gì cơ?" "Tôi hỏi anh tối hôm qua làm mấy lần?" Hứa Nhận cười nhạt, mắng anh ấy: "Lưu manh." Thẩm Hoài bị anh làm tức đến phát điên, anh ấy đứng trước sô pha, chỉ vào Hứa Nhận nghiêm khắc nói: "Thân thể của anh, bản thân mình không chịu chăm sóc, có uống thuốc tiên thuốc thần cũng vô dụng!" "Anh đừng mẹ nó nói như kiểu ông đây yếu ớt lắm ấy, không phải... Chỉ làm nhiều hơn vài lần thôi sao?" "Không phải chỉ làm nhiều hơn vài lần? Nếu anh có thể như vậy, anh đừng đến bệnh viện nữa!" Thẩm Hoài tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch: "Bây giờ mới biết khó chịu? Chậm rồi." "Mẹ nó." Hứa Nhận cười cười: "Đúng là khó chịu, nhưng đáng." Thẩm Hoài khinh thường hừ lạnh: "Con dao của anh, đang cắm ở trên đầu đấy." "Anh làm như bác sĩ Thẩm anh là ngoại lệ vậy." "Ông đây không giống anh, ông đây cơ thể khỏe mạnh tinh lực dồi dào." Hứa Nhận lại cười, quen anh lâu rồi, bác sĩ Thẩm xưa nay tự xưng là quân tử nho nhã lễ độ cũng bắt đầu động tí lại mẹ nó ông đây, đúng là gần đèn thì sáng. "Vợ tôi mới làm lành với tôi, tôi không cho cô ấy ăn no, cô ấy lại ầm ĩ." Hứa Nhận bất đắc dĩ nói: "Phụ nữ mà ầm ĩ rồi, chịu không nổi."