Tâm Ngứa
Chương 60
Biên tập: TBB
Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, Lâm Cam và Chu Viễn Quang lập tức lên đường về nhà.
Mẹ Chu muốn lái xe tới đón Chu Viễn Quang.
Lâm Cam xuống cửa bến tàu đã chuẩn bị chạy đi, nhưng bị Chu Viễn Quang bắt được mũ áo khoác lông vũ, cô làm thế nào cũng không đi được.
"Trước kia học trung học ai la hét con dâu xấu cũng muốn gặp mẹ chồng, giờ thời cơ tới rồi, em chạy cái gì?"
Lâm Cam hít một hơi, liều mạng chạy ra ngoài.
Chu Viễn Quang sợ cô khó chịu nên cũng tùy theo.
Cảnh tượng lúc đó chính là: Lâm Câm đi phía trước, anh theo sau và hơi kéo mũ của cô.
Chu Viễn Quang cười khẽ một tiếng, đột nhiên buông tay rồi bước nhanh về phía trước, kéo cô vào trong ngực: "Em có biết vừa rồi giống gì không?"
Lâm Cam tức giận thở ra: "Dắt chó đi dạo."
Chu Viễn Quang bị cô chọc cười, xoa tóc Lâm Cam: "Sao lại không muốn gặp mẹ anh?"
Lâm Cam đẩy vali về phía trước, mở miệng không được tự nhiên: "Cảm thấy gặp mặt thế này không được trang trọng. Em chưa mua quà, lại vừa xuống tàu, sợ lưu lại ấn tượng không tốt cho họ."
Con ngươi Chu Viễn Quang thoáng qua tia dịu dàng, đưa tay gõ đầu Lâm Cam: "Đầu thì nhỏ mà nghĩ nhiều vậy."
Sau đó anh thở dài: "Mẹ muốn anh đưa em về nhà từ sớm rồi."
Lâm Cam ngẩng đầu nhìn anh, chớp mắt: "Sớm tới mức nào?"
Chu Viễn Quang cong môi, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Sớm tới mức nào?
Có lẽ từ lúc mẹ thấy cô lần đầu tiên đã nhìn ra hai người có gì đó mờ ám.
Chu Viễn Quang đang muốn nói gì, lại cảm nhận được có người đang nhào về hướng này. Anh vừa xoay người nhìn thì thấy là mẹ mình. Chu Viễn Quang đưa hai tay ra vốn muốn đón mẹ mình, sợ bà bị ngã.
Nhưng anh thế nào cũng không ngờ bà lại bất ngờ chuyển hướng, kiên quyết ôm lấy Lâm Cam: "Đây là A Cam sao?"
Chu Viễn Quang lôi mẹ mình tách khỏi bạn gái, thuận thế kéo Lâm Cam ra phía sau: "Mẹ làm gì vậy? Nhiều người như thế, trên đất lại trơn trượt, nếu ngã thì sao?"
Mẹ Chu chậc chậc hai tiếng, không để ý đến anh. Bà cong mi mắt, hòa ái nhìn Lâm Cam: "Tàu cao tốc có đông lắm không? Về nhà nhiệt độ thấp, mặc thế này có hơi ít không?"
Chu Viễn Quang có chút dở khóc dở cười lúc thấy hai mắt mẹ Chu sáng lên khi nhìn Lâm Cam.
Lâm Cam cũng bị mẹ Chu ôm tới co quắp, nhưng vì từng nghe nhiều chuyện về mẹ Chu qua lời kể của Chu Viễn Quang nên cô nắm được kha khá về tính cách của bà. Nghĩ như vậy, cô cũng không khẩn trương nữa, tự nhiên tiến về phía trước một bước.
"Chào dì, con là Lâm Cam."
Mẹ Chu gật đầu liên tục: "Ừ, ừ."
Chu Viễn Quang thấy mẹ Chu nhìn Lâm Cam bao nhiêu cũng không đủ thì chỉ biết thở dài, như thể Tâm Can Nhi là bạn gái của mẹ mà không phải bạn gái của anh vậy.
"Mẹ, chúng ta về nhà trước đi, đứng nơi này nói chuyện không hay lắm."
Mẹ Chu nghe thấy Chu Viễn Quang nói vậy mới bừng tỉnh: "Xem đầu óc mẹ này, nào, chúng ta về nhà trước đi. Bố con đi công tác từ hai hôm trước rồi, đến giờ vẫn chưa về. Nếu không hôm nay ông ấy cũng tới đón hai đứa."
Lâm Cam cười cười, trên mặt là áy náy và ngượng ngùng: "Dì, mẹ con cũng tới đón con. Bây giờ bà ấy đang ở cửa, chắc con không về cùng dì được."
Cô vừa nói xong, mẹ Chu đã đầy tiếc nuối như kế hoạch bị cắt ngang.
Vất vả lắm mới được thấy con dâu nhà mình, bà còn định tiện thể lừa cô về nhà. Nếu thực sự không được thì coi như một tia lửa tạo thành đám cháy lớn, để hai gia đình gặp nhau trong kì nghỉ này, để hai bên bàn bạc chuyện luôn.
Nhưng bà không ngờ tới bây giờ chỉ có thể gặp mặt.
"Được, nếu mẹ con đã tới, dì cũng không miễn cưỡng nữa. Một học kỳ chưa về, chắc hai mẹ con nhớ nhau lắm."
Lâm Cam cười cười: "Vậy lát nữa dì lái xe nhớ chú ý an toàn."
Mẹ Chu vội vàng gật đầu: "Ừ, lúc nào con có thời gian thì bảo Viễn Quang đón tới nhà dì chơi nhé."
Lâm Cam cong mi mắt: "Đến lúc đó dì đừng chê con phiền là được."
Chu Viễn Quang liếc mắt nhìn Lâm Cam rồi bật cười.
Cô nhóc này, miệng thật là ngọt.
Ba người cùng nhau đi về phía bãi đỗ xe, Chu Viễn Quang thì thầm với Lâm Cam nhân lúc mẹ Chu đi ở trước: "Anh thấy sau này địa vị của mình ở nhà bị lung lay rồi."
Lâm Cam "ơ" một tiếng.
Chu Viễn Quang cố tỏ vẻ tiếc nuối và buồn bã: "Mẹ anh quá thích em, có lẽ sẽ quên anh mới là con ruột của bà."
Lâm Cam nghe anh nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm: "Thật hay giả?"
Chu Viễn Quang cong miệng cười, gật đầu trấn an cô: "Thật."
Lâm Cam lè lưỡi: "Vừa nãy làm em lo muốn chết."
Chu Viễn Quang cười khẽ: "Đừng lo quá."
Em không cần lo lắng, một cô gái tốt như em, người nhà anh sao có thể không tán thành việc anh thích em đây.
Còn chưa tới bãi đỗ xe, mẹ Lâm đã tiến tới từ phía xa. Lâm Cam đi về phía trước hai bước để gọi bà, tỏ ý cô đang ở đây.
Lúc mẹ Lâm tới thì thấy mẹ Chu, trong lòng đã có phán đoán nhưng vẫn giả vờ không biết: "Đây là?"
Lâm Cam mím môi cười: "Mẹ, để con giới thiệu một chút. Đây là Chu Viễn Quang, còn đây là dì Chu."
Lúc nói xong câu này, trong lòng Lâm Cam thở dài một cái. Hai bên thông gia lại gặp mặt như vậy, cô đúng là rất muốn trở thành vợ nhỏ của nhà họ Chu.
Mẹ Chu thấy mình là nhà trai, vẫn nên mở lời trước: "Hôm nay hai đứa nhỏ trở lại, tôi không có việc gì nên định tới đón hai đứa về nhà. Bây giờ chị tới rồi, chắc A Cam phải về. Nếu có thời gian, chị để con bé tới nhà tôi chơi, lúc đó chúng ta cùng trao đổi một chút."
Mẹ Lâm gật đầu, người nhà hai bên vốn vẫn biết tới sự tồn tại của đối phương. Có cuộc gặp gỡ ngày hôm nay cũng để làm rõ mối quan hệ này. Vì thế việc hai bên cùng ngồi xuống trao đổi, trò chuyện cũng là dễ hiểu.
Hai bên cứ quyết định như vậy, Lâm Cam ngồi trên xe vẫn thấy mơ hồ. Vì sao chỉ ngồi tàu cao tốc về nhà mà đã như gả mình đi rồi nhỉ?
Mẹ Lâm vừa lái xe vừa cười.
"Mẹ cười gì vậy?" Lâm Cam mở miệng trách móc.
Mẹ Lâm hiếm khi thấy con gái nhà mình ngượng ngùng, bà lắc đầu: "Mẹ vui chứ sao, con gái mẹ trưởng thành rồi."
Lâm Cam vểnh môi, xấu hổ tiếp lời: "Mẹ, gần đây Lâm Kiến Quốc..."
Mẹ Lâm nghe thấy ba chữ này thì rất bình tĩnh, không có gì bất ổn. Lâm Cam rất hài lòng với phản ứng của bà.
"Mẹ không gặp, có lẽ vẫn như cũ."
Lâm Cam gật đầu.
Thành phố này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nhưng một khi chân chính cắt đứt liên hệ với người kia, bạn mới hiểu được khả năng gặp lại là khó tới mức nào. Trước kia bị buộc chặt bên nhau, luôn có đủ loại lý do để gặp lại. Mà bây giờ, bà đã không cần gặp ông ta nữa.
"Nếu gia đình hai bên gặp mặt, con... có để ông ta tới không?" Lâm Cam nghe mẹ Lâm hỏi vậy, cô hơi dừng lại một chút, dời tầm mắt về phía cửa sổ.
Năm đó đưa ra lựa chọn như vậy vì cô vẫn còn lưu luyến chút yêu thương thi thoảng tản ra trên người mẹ Lâm. Nhưng đối với Lâm Kiến Quốc, cô chỉ có thể dùng từ căm ghét.
Tới nay, Lâm Kiến Quốc đã ly hôn với mẹ Lâm, nếu đã vậy, ông ta với hai mẹ con cô đã là người dưng nước lã. Nếu được thẳng thắn, Lâm Cam cảm thấy thật đáng tiếc khi bản thân thiếu hụt tình thương của cha, nhưng lại không thấy thiếu hụt Lâm Kiến Quốc là chuyện gì to tát.
Mọi người đều nói trái ngược với yêu không phải căm hận, mà là lạnh nhạt. Lâm Cam bây giờ cũng vậy, cô không còn quá quan tâm, sẽ không đặt chú ý và cảm xúc vào một người không liên quan.
Lâm Cam dời tầm mắt từ cửa sổ trở lại, nhìn mẹ Lâm cười cười: "Nếu mẹ cũng nói chuyện yêu đương, con nghĩ nửa đời sau sẽ có rất nhiều người để ý tới mẹ."
Mà không phải người chỉ có mối liên quan trên phương diện sinh vật học mang quan hệ "cha - con" kia với cô.
Mẹ Lâm nghe Lâm Cam nói xong, khóe môi không tự giác kéo lên. Chỉ một khoảnh khắc nhỏ đó lại bị Lâm Cam nắm được: "Mẹ có người yêu thích thật sao?"
Người thường im lặng luôn đem đến tin tức kinh thiên động địa: "Bảo sao gần đây mẹ không gọi điện cho con."
Mẹ Lâm nghe câu trêu đùa này của Lâm Cam xong thì chân mày cau chặt, bà dừng xe vào ven đường. Mẹ Lâm nghiêm túc nhìn cô: "Đó là vì mẹ lại đi tìm việc nên bận rộn, không phải vì chú Nhâm của con. Hơn nữa, nếu con thấy không được, mẹ sẽ không làm. Sao có thể nói mẹ vì người khác mà không chú ý tới con chứ."
Lâm Cam nhìn biểu cảm của bà, biết mình đã động phải ngòi nổ rồi. Cô thở dài, hiểu rõ câu đùa của mình khiến mẹ Lâm đau lòng.
Sau khi ly hôn với Lâm Kiến Quốc, mọi sự chú ý của bà đều tập trung trên người cô, Lâm Cam cũng biết bà đang tận lực đền bù cho mình: "Con chỉ đùa mẹ một chút thôi. Trước kia con chỉ mong mẹ bỏ Lâm Kiến Quốc, sau đó tìm được một người tốt hơn. Cuối cùng mẹ cũng tìm được hạnh phúc của mình, sao con có thể ngăn cản chứ."
Lúc Lâm Cam nói lời này, cô đưa tay phủ lên bàn tay đang đặt trên vô lăng của mẹ Lâm: "Chờ hôm nào mẹ mời chú Nhâm tới nhà ta ăn cơm đi. Để con nhìn một chút, xem có đáng để giao mẹ con cho chú ấy không."
Mẹ Lâm bị con gái mình trêu chọc tới ngượng ngùng, bà chỉ gật đầu tỏ ý đã biết, sau đó lái xe về nhà.
_____
Buổi tối, trong lúc Chu Viễn Quang đang tắm, mẹ Chu thu dọn đồ đạc trong vali và phòng ngủ cho anh. Vừa đẩy cửa phòng, Chu Viễn Quang đã thấy mẹ Chu đứng dựa tường nở nụ cười thâm sâu với mình. Chu Viễn Quang vừa lau tóc vừa đi vào trong.
"Mẹ, biểu cảm này của mẹ kỳ lạ lắm."
Mẹ Chu nhướn mày: "Con trai, ở chung rồi?"
Động tác lau tóc của Chu Viễn Quang dừng lại, định xoay người hỏi sao mẹ biết, nhưng anh vừa nhìn thấy đồ vật trên tay bà thì hiểu ra ngay.
Anh đoạt lại buộc tóc "mèo con" trên tay mẹ Chu, thấp giọng trách cứ: "Sao mẹ lại lục vali của con?"
Mẹ Chu cười cười: "Đâu phải con không biết mẹ muốn thu dọn hộ con. Ai da, bị mẹ phát hiện xong trông con như bị dẫm vào đuôi vậy."
Chu Viễn Quang hừ một tiếng: "Về sau con tự dọn phòng."
Mẹ Chu cũng gật đầu: "Cũng được, giấu tiệt bí mật nhỏ của con đi."
Chu Viễn Quang: "... Con có bí mật gì đâu?"
Mẹ Chu cười giảo hoạt: "Dây buộc tóc này nhất là của cô nhóc nào đó, người khác đâu thể vô duyên vô cớ đưa thứ này cho con. Nhất định là ở chung một chỗ, sau đó con cầm nhầm."
Chu Viễn Quang ho nhẹ một tiếng, cố xua đi vẻ mất tự nhiên trên mặt rồi đẩy mẹ Chu ra ngoài: "Mẹ ấy, ngày nào cũng nghĩ lung tung, làm như mình là trinh thám vậy."
Anh vừa nói vừa đẩy mẹ Chu ra cửa, sau đó đóng cửa lại.
Chu Viễn Quang xoay người ngồi vào ghế, vuốt ve dây buộc tóc trong tay như thể Tâm Can Nhi vẫn còn ở bên cạnh anh. Chu Viễn Quang cúi đầu hôn trên lỗ tai mèo con rồi bật cười. Sao có thể cầm nhầm chứ? Sáng sớm nay lúc sắp lên đường, anh len lén cất dây buộc tóc của cô vào vali mới đúng.
Nếu để nói một câu không lương tâm thì chính là không muốn nghỉ chút nào. Nghỉ rồi sẽ không được ôm cô gái nhỏ chìm vào giấc ngủ nữa.
Lau khô tóc xong, anh mở WeChat ra, mời Lâm Cam tham gia cuộc gọi video. Lâm Cam bên này vừa tiếp cuộc gọi đã thấy Chu Viễn Quang bên kia giả giọng mèo kêu, vừa ngạc nhiên vừa mừng rõ hỏi anh: "Ơ, nhà anh nuôi mèo à?"
Vừa hỏi xong, cô cũng dời mắt về phía màn hình, sau đó phì cười.
Nếu có lời bài hát nào để tả lại cảnh này, Lâm Cam cảm thấy sẽ là: "Không chút phòng bị, không chút băn khoăn, anh cứ hiện hữu trong thế giới của em, đưa những ngạc nhiên, mừng rỡ tới cho em."
Trên màn hình, Chu Viễn Quang đang buộc dây buộc tóc "mèo con" của cô, tay cố ý khum lại như móng vuốt mèo để ở trước mặt, sau đó còn chớp chớp mắt nhìn cô.
Chu Viễn Quang lại "meow" một tiếng, Lâm Cam sắp bị bộ dạng của anh làm cho cười ngất.
Vừa buồn cười lại vừa thấy đáng yêu.
Chu Viễn Quang nắn giọng, bắt đầu nói chuyện: "Anh là Tiểu Tiểu Chu, thích em nhất, chủ nhân có muốn anh không?"
Lâm Cam bên này đã cười ra nước mắt. Cô nằm trên giường lăn lộn tới mấy vòng.
Chu Viễn Quang bắt đầu khôi phục giọng nói bình thường, giọng điệu có chút không biết phải làm sao: "Buồn cười đến thế à?"
Lâm Cam gật đầu.
Giọng Chu Viễn Quang mang tia tủi thân, sau đó còn học tiếng mèo kêu: "Rốt cuộc có muốn anh không nào? Meow~"
Lâm Cam vừa lau nước mắt, vừa vờ đưa tay vuốt lông "chú mèo lớn" này.
"Muốn anh, muốn anh, muốn anh." Nói xong còn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình: "Cục cưng, lại đây nào."
Vì những lời này của cô mà con ngươi Chu Viễn Quang dần sâu thẫm. Yết hầu ở cổ lên xuống, giọng anh trầm thấp: "Có phải em biết anh không qua được nên mới dụ dỗ như thế không?"
Lâm Cam chớp mắt với Chu Viễn Quang, cực kỳ quyến rũ: "Đúng vậy ~ đó~."
Chu Viễn Quang vì những âm thanh kiều mị này mà cứng rắn.
"Anh cúp đây."
Lâm Cam không rõ nên hỏi: "Anh cúp làm gì?"
Sau đó âm thanh nghiến răng có chút hổn hển truyền tới lỗ tai Lâm Cam: "Đi tắm."
____
Lâm Cam vẫn không hẹn đi chơi với Chu Viễn Quang. Nguyên nhân chủ yếu là cô muốn ở nhà dọn dẹp giúp mẹ Lâm. Tới ngày nghỉ thứ ba, chú Nhâm tới nhà.
Ăn xong bữa cơm này, Lâm Cam biết ông ấy là bác sĩ, đã ly dị, không có con. Người này có tính tình ôn hòa, đeo kính, lịch sự văn nhã. Chủ yếu là ông ấy đối tốt với mẹ Lâm, vào phụ giúp làm cơm. Sau khi ăn xong còn sửa lại vòi nước bị hỏng trong nhà.
Sau khi chú Nhâm đi, mẹ Lâm dè dặt hỏi: "Chú... Nhâm của con thế nào?"
Lâm Cam cố ý trầm trọng lắc đầu một cái.
Sắc mặt mẹ Lâm bỗng thay đổi, cuống cuồng giải thích: "Chú ấy sống quá nội tâm nên không thích nói chuyện, nhưng vẫn là người tốt."
Lâm Cam nhìn bộ dạng gấp gáp của mẹ Lâm, không đành lòng nên cười rộ lên. Mẹ Lâm thấy phản ứng của cô thì biết mình lại bị con gái trêu chọc, bà vỗ nhẹ lên lưng cô: "Có biết biểu cảm vừa rồi của con đáng sợ lắm không. Làm mẹ căng thẳng muốn chết, tưởng không được rồi chứ."
Lâm Cam cười hì hì: "Không đâu, chú ấy rất tốt, lại rất chăm sóc mẹ, con thấy được mà."
Mẹ Lâm cuối cùng cũng thở phào vì lời khẳng định của Lâm Cam.
Tất cả mọi phương diện đều phát triển theo hướng tốt đẹp.
Đời người thật kì diệu, bạn cho rằng tiến về phía trước sẽ là hư không, là lối rẽ không đường đi. Nhưng nếu cứ cắn răng tiếp tục tiến về phía trước, bạn lại nhận ra vừa rồi chỉ là đường hầm hình chữ S. Đi hết đoạn đường quanh co đó sẽ gặp được ánh sáng.
_____
Tiết Giai Kỳ la hét muốn ra ngoài chơi, Lâm Cam đồng ý. Chu Viễn Quang vừa nghe Lâm Cam muốn ra ngoài chơi, cũng muốn đi góp vui.
"Con gái bọn em đi với nhau, anh đi theo làm kì đà cản mũi hả?"
Chu Viễn Quang trầm mặc trong chốc lát: "Anh mà đi, không phải cậu ấy mới là kì đà cản mũi à."
Lâm Cam: "..." Cô không tài nào phản bác được suy luận này.
Cuối cùng Chu Viễn Quang vẫn đi, vì Tiết Giai Kỳ nói còn có người khác nữa. Chu Viễn Quang tới khu nhà đón Lâm Cam, hai người cùng tới điểm hẹn.
Đến KTV, hai người đều cười.
Không phải nói có người khác sao?
Giới Áo đang đứng cạnh Tiết Giai Kỳ.
Lâm Cam toét miệng cười, đi vòng quanh Giới Áo: "Chậc, đây không phải học bá của chúng ta sao? Sao một thời gian không thấy trông lại đẹp lên vậy."
Lâm Cam nói lời này không phải giả, cô thực sự cảm thấy như vậy.
Lúc đi học lại, ai cũng đầu tắt mặt tối, hai người thường người không ra người quỷ không ra quỷ. Cô là nữ sinh có lẽ trông khá hơn một chút, nhà lại gần trường. Giới Áo thì không như vậy, ngày nào mặt mũi cũng xám tro, quần áo chỉ có vài bộ.
Lâm Cam vừa nói xong câu đó, Giới Áo còn chưa nói gì, Tiết Giai Kỳ đã lên tiếng trước. Cô ấy nhìn lướt qua Giới Áo với vẻ ghét bỏ, sau đó hướng tới Lâm Cam: "Đại tỷ, thẩm mỹ của cậu không chỉ giảm xuống một, hai điểm thôi đâu."
Lâm Cam bật cười: "Corgi à Corgi, cậu lại miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo."
Tiết Giai Kỳ lườm cô một cái, giả bộ không nghe thấy: "Chúng ta đừng đứng nữa, vào phòng đi."
Vào phòng xong, Tiết Giai Kỳ ồn ào muốn Lâm Cam và Chu Viễn Quang song ca. Từ trước tới nay Lâm Cam luôn không có thiên phú về âm nhạc. Giờ tới KTV cũng chỉ làm người vỗ tay cổ vũ mọi người thôi.
Chu Viễn Quang cầm micro, cười tủm tỉm nhìn Lâm Cam.
Lâm Cam rũ mắt nhìn ghế salon, kêu rên: "Anh nhìn em như thế, em không đành lòng cự tuyệt. Nhưng em không biết hát thật đó."
Chu Viễn Quang cười nhìn cô làm nũng.
Lâm Cam đi tới bên cạnh anh, mặt mang vẻ ngoan ngoãn. Cô kéo cánh tay Chu Viễn Quang, đầu hơi cọ cọ, giọng điệu mềm nhũn: "Anh hát cho em nghe thật à?"
Chu Viễn Quang sao có thể chịu được ánh mắt đó của cô. Con ngươi Lâm Cam trong suốt, nhìn kỹ bên trong đều là ánh sáng, trong mắt chỉ có mình anh. Chớp mắt một cái, cô vẫn nhìn anh chăm chú, nhìn lâu tới mức khiến người ta siêu lòng.
Chu Viễn Quang đưa tay che kín mắt cô, cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai: "Còn nhìn như thế, anh không nhịn được sẽ làm chuyện xấu."
Lâm Cam bóp cánh tay anh, giọng nho nhỏ: "Vậy thì làm đi."
Chu Viễn Quang còn chưa mở miệng, Lâm Cam đã chỉ hai người đang ngồi chọn bài hát, che miệng cười trộm: "Nhưng đang có người."
Chu Viễn Quang nhìn Lâm Cam thật sâu, sau đó cúi đầu, không thèm ngó ngàng gì đã hôn lên mặt cô một cái: "Không được dụ dỗ anh."
"Nếu không dù có người ở đây, cũng sẽ hôn em."
Lâm Cam che nơi vừa bị anh hôn, lỗ tai đỏ ửng. Chu Viễn Quang nhìn cô bị mình trêu chọc phải ngoan ngoãn một chỗ thì rất vừa lòng.
Anh cười khẽ, bắt đầu chọn bài hát: "Hát bài này không chỉ vì anh thấy lời bài hát đúng tâm tình, mà còn vì chúng ta từng xem phim này khi học trung học."
Lúc Chu Viễn Quang nói lời này, ánh đèn từ trên đã chiếu xuống. Anh cười một tiếng, sóng mắt lưu chuyển đầy dịu dàng và cưng chiều.
Tiết Giai Kỳ dùng cánh tay huých nhẹ Lâm Cam: "Hai người xem phim gì?"
Lâm Cam không lên tiếng, chỉ cong môi nhìn Chu Viễn Quang. Đây là kí ức độc nhất vô nhị của anh và cô.
Lúc Chu Viễn Quang nhẹ nhàng hát câu đầu tiên, lòng Lâm Cam bắt đầu run rẩy.
Cô cũng không rõ vì sao anh có thể hát như vậy.
Thật muốn khóc.
"Muốn thấy em cười, muốn cùng em vui vẻ, muốn ôm em trong vòng tay." Giọng anh vẫn luôn mang ý cười, ánh mắt như khóa chặt Lâm Cam, nồng nàn tới mức cô không có đường trốn thoát.
Từ khi câu hát đầu tiên vang lên, Lâm Cam đã bắt đầu vừa khóc vừa cười.
"Không sợ em khóc, không lo em náo loạn, bởi em chính là kiêu ngạo của anh."
Lâm Cam dần nhớ lại những năm tháng rối loạn đó từ đáy mắt Chu Viễn Quang.
Anh ngồi xuống băng ghế bệnh viện, nhìn thẳng mà nói với cô rằng dù cô đưa ra lựa chọn gì, anh cũng sẽ ở bên cô.
"Chỉ một lần thôi, anh sẽ đưa em qua quãng thời gian dài đằng đẵng ấy. Băng qua ánh dương rực rỡ trên thế gian, đi qua những không gian ồn ào tấp nập."
Lâm Cam biết, Chu Viễn Quang chỉ muốn cô được vui. Anh làm tất thảy mọi thứ chỉ vì nụ cười của cô.
Những năm còn học trung học, người không hiểu sẽ nói anh lạnh nhạt, nhưng chỉ cô mới biết anh có bao dịu dàng.
Anh nói cầm theo bữa sáng thật mệt, nhưng vẫn giả bộ mang thật nhiều để mỗi sáng đưa cho cô một phần.
Anh biết cô bị thương ở nhà, chưa cần nói lời thứ hai đã vượt qua đêm khuya lạnh lẽo, đi nửa vòng thành phố tới đưa thuốc cho cô.
Những khi cô không vui hay không được như ý, anh sẽ đưa cô đi xem phim, ăn cơm, mua cho cô rất nhiều loại kẹo ngọt.
Khi cô bị ốm vẫn chạy tới tìm anh, anh đã ôm cô đang hôn mê chạy một đường tới phòng khám, sau còn quan tâm, đau lòng vì cô.
Anh cùng cô vượt qua mọi u buồn, vấp ngã.
Anh đem tới mọi niềm vui cho cô.
"Thế giới thật nhỏ bé, anh sẽ cùng em đi tới chân trời góc bể. Chúng ta hãy nán lại một không gian không ưu phiền, cùng già đi trong quãng thời gian vô ưu vô lo."
Lâm Cam không kiềm chế được cảm xúc, lúc này đã thút thít như một đứa trẻ. Có điều những giọt nước mắt này không phải vì đau khổ mà vì quá vui mừng.
Trong cuốn "Có anh", Trương Hiểu Phong từng viết: "Có cây, có núi, có đất, có kí ức và có anh, em còn cần thế giới nào tốt hơn đây?"
Có anh ở đây, cô không cần gì nữa.
"Em có biết, toàn bộ nhịp tim này đều loạn nhịp vì em."
Lại không nhịn được nữa, không để ý tới ánh mắt của Tiết Giai Kỳ và Giới Áo, Lâm Cam nhào vào ngực Chu Viễn Quang.
Nếu cùng sống đến trăm tuổi, vậy chúng ta sẽ còn 80 năm bên nhau nữa.
Chỉ nghĩ một chút thôi, em đã khó chịu tới muốn khóc.
Chỉ muốn tựa vào ngực anh, không muốn rời đi dù chỉ một giây.
Bởi thời gian thật quá ngắn ngủi.
Hết chương 60.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
128 chương
64 chương
99 chương
101 chương